SONG TRÙNG


Ánh mắt của mọi người trong phòng lập tức hướng về phía bóng dáng cô gái nhỏ nhắn bên cạnh cửa, cùng mái tóc bạch kim nổi bật đang chậm rãi tiến vào.
Người đầu tiên phản ứng lại là Mộ Vu, ông ta tức giận quát lên:"Mày còn mặt mũi mà về đây sao!"
Mộ Nguyệt Vũ và mẹ cô ta cũng lập tức phản ứng lại, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu trao đổi bằng ánh mắt.
Như đã hiểu ý đối phương, Thời Thị nhanh chóng tiến lên ngồi cạnh Mộ Vu khuyên nhủ ông ta không nên tức giận, còn Mộ Nguyệt Vũ tiếp tục đóng vai chị gái thâm tình.
"Tiểu Vi, cuối cùng em cũng về rồi, nãy giờ mọi người đang nói về em đấy."
Mộ Nhược Vi không buồn để ý đến cô "chị gái tốt bụng" đang không ngừng luyên thuyên kia, không nhanh không chậm cởi áo khoác trên người ra, rồi bình thản ngồi xuống chiếc ghế đối diện với một nhà ba người của Mộ Nguyệt Vũ.
"Ha! Chính là đang nói làm sao để công khai thân phận đại tiểu thư của tôi, cùng thân phận con của tiểu tam như cô à?"
Mộ Vu tức giận đập bàn:"Mày ăn nói với chị mày như thế à? Mau xin lỗi Tiểu Vũ ngay!

Mộ Nguyệt Vũ liếc nhìn áo khoác trên tay của Mộ Nhược Vi, như đoán ra gì đó thầm cười lạnh, rồi tiếp tục tỏ vẻ đáng thương:"Tiểu Vi...chị biết...chị biết là chị có lỗi với em...nhưng em cũng không cần phải đến mức...ra ngoài quyến rũ đàn ông, còn đem áo của người ta về đây chứ..."
Lởi Mộ Nguyệt Vũ vừa dứt, mọi sự chú ý để đồ dồn về chiếc áo trên tay của Mộ Nhược Vi.

Cơn phẫn nộ trong người của Mộ Vu không thể kìm nén được nữa ông ta một tay ôm ngực một tay thì chỉ về phía Mộ Nhược Vi quát lớn.
"Mày...mày...cái thứ không biết xấu hổ...mặt mũi Mộ Gia tao bị mày làm cho mất sạch rồi!"
Mẹ Mộ Nguyệt Vũ vội xoa xoa ngực của Mộ Vu:"Ông bình tĩnh chút đi, đừng trách Tiểu Vi nữa, dù sao con bé còn nhỏ, vẫn chưa trải sự đời cho nên mới bị người ta lừa gạt.

Có trách thì trách người mẹ như tôi không bảo vệ tốt cho con bé."
Mộ Nhược Vi liền cau mày, cô thật sự không hiểu, vì sao cái nơi gọi là nhà này, lại khiến cô cảm thấy vừa kinh tởm vừa buồn nôn như thế?
Tiếc là cô không thể trở về nhà cũ của Mộ Gia, vì làm như thế sẽ khiến cho ông nội thêm lo lắng, mà hiện tại cô cũng không thể trở về Đế Cung Sơn Trang, dù sao cũng mới bắt đầu chiến tranh lạnh với Tịch Cảnh Dương, nếu về Đế Cung khác nào cô giơ cờ trắng đầu hàng?
Nhưng bây giờ so với việc ra đường ngủ bờ ngủ bụi, thì việc ở đây nghe mẹ con Mộ Nguyệt Vũ kẻ sướng người hoạ, nghe người cha nhu nhược liên tục bị dắt mũi, xem ra còn tốt hơn nhiều.
Cô đứng dậy muốn rời đi, mẹ con Mộ Nguyệt Vũ nghĩ mình đã nói đúng liền đắc ý nhìn nhau, sau đó còn cố ý giữ cô lại.

"Tiểu Vi, dù sao Mộ Gia chúng ta cũng là thế gia có tiếng...em không nhất thiết phải làm mấy việc đáng xấu hổ này chứ?"

Mộ Nhược Vi quay người lại nhìn cô ta như nhìn một con ngốc:"Cô nên đi kiểm tra não lại đi!"
Nói rồi Mộ Nhược Vi đi thẳng ra cửa mặc kệ tiếng quát mắng không ngừng của Mộ Vu.

Mộ Nguyệt Vũ cũng không thèm tức giận, dù sao cô ta vẫn là kẻ chiến thắng.
Mộ Vu cho gọi tất cả mọi người trong nhà:"Từ nay về sau không cho con khốn kia bước chân vào Mộ Gia nữa bước, có nghe rõ chưa!"
Những người làm run rẫy vội gật đầu, dù sao trước đây quan hệ của Mộ Nhược Vi và ông chủ bọn họ đã không tốt, không ngờ đến mức cha con không nhìn mặt như bây giờ, phận làm người giúp việc như bọn họ cũng chỉ đành làm theo lệnh thôi.
Bước ra khỏi Tịch Gia, bước chân của Mộ Nhược Vi không rõ phương hướng mà cứ tiến về phía trước.

Không rõ đã đi trong bao lâu, cô cũng ra đến đường lớn.
Nhìn dòng xe tấp nập trên đường, nhìn gia đình người khác hạnh phúc đi dạo cùng nhau, bất giác cô lại cảm thấy có chút chạnh lòng.

Bỗng bụng cô phát ra âm thanh, theo bản năng cô đưa tay lên bụng mình, lúc này cô mới nhớ ra là từ trưa đến giờ cô vẫn chưa cho gì vào bụng cả.
Điện thoại cũng đập rồi, túi của cô hình như cũng quăng lại trong rừng luôn, đúng thật là khóc không ra nước mắt luôn mà!
Bây giờ đừng nói chi đến việc tìm chỗ ngủ đêm nay, chỉ riêng việc tìm cái gì đó để lót dạ thôi cũng là một vấn đề rồi!
Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một túi gà KFC còn nguyên, cùng một giọng nói ngỡ như rất quen thuộc vang lên:"Đói lắm sao? Tặng em nè."
Giây phút ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của người kia, đầu của Mộ Nhược Vi bỗng nhói lên, cô đưa hai tay ôm lấy đầu mình ngồi gục xuống đất.
Đầu cô không hiểu vì sao bỗng nhiên rất đau, rất rất đau, hàng loạt hình ảnh mơ hồ vụt ngang qua rồi nhanh chóng biến mất, trước mắt cô tối sầm lại rồi ngất đi.
...----------------....


Bình luận

Truyện đang đọc