SONG TRÙNG


Evan đứng hình mất mấy giây, sắc mặt của cậu cũng có vẻ trầm xuống nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường của mình.
"Được."
Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ cong lên rồi tiến đến mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, cô đã nhìn thấy Tịch Cảnh Dương đứng chắn ngay ở cửa, vẻ mặt đầy lo lắng mà nhìn cô.
Kỷ Thần Hi thoáng sửng người, sau đó liền mỉm cười với anh:"Em thật sự không sao, chẳng qua nhớ lại một số việc nên không kiềm chế được hành vi thôi."
Lời vừa dứt thì cánh tay của anh đã ôm trọn lấy người cô khiến cô có chút bất ngờ.

Dường như anh có chút phấn khích cũng có chút bất an, nhưng sau tất cả anh chỉ đơn giản muốn ôm chặt lấy cô như thế mà thôi.
Tuy sau khi khôi phục được đoạn ký ức lúc nhỏ, hay nói cách khác là ký ức lần đầu tiên gặp được anh, thích anh...nhưng có vẻ như bây giờ không phải lúc để nói những chuyện này.

Kỷ Thần Hi đẩy nhẹ Tịch Cảnh Dương ra rồi nhìn về phía phòng bệnh đã có mấy vị bác sĩ đứng chờ sẵn liền quay mặt vào trong phòng.
"Evan, đây đều là những vị bác sĩ đã tham gia hội chuẩn cho Ông Mộ, họ cũng có thể trợ giúp cho em trong quá trình phẫu thuật."
Các vị lão bác sĩ nhìn về phía chàng thiếu niên trẻ tuổi lạ mặt đứng sau Kỷ Thần Hi, thì liền nhìn nhau đầy hoài nghi.
Một cậu thiếu niên trẻ như thế, liệu có khả năng tiến hành ca phẫu thuật hay không? Bọn họ làm sao dám đặt niềm tin cho một cậu ta cơ chứ? Nếu có sai sót gì xảy ra, thì ai sẽ là người phải chịu trách nhiệm đây?
Trong lúc mấy lão bác sĩ đó còn đang nghi ngờ khả năng của Evan, thì Mộ Nguyệt Vũ đang đứng cạnh Lục Tư Minh và cha mẹ cô ta cũng tiến đến ngăn cản.
"Mộ Nhược Vi! Cô đừng gây thêm rắc rối nữa được không! Ông Nội đã ra nông nỗi này rồi mà cô chưa vừa lòng nữa sao?"
Kỷ Thần Hi liếc nhìn cô ta một bằng ánh mắt đầy sắc lạnh:"Không phẫu thuật? Cô muốn nhìn thấy Ông Nội chết sao? Hay đó cũng là ý muốn của cô?"
Mộ Nguyệt Vũ khẽ run lên, tuy nói Mộ Nhược Vi thay đổi, nhưng ánh mắt cô ta nhìn cô quả thực vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc đó, Mộ Vu vẫn ôm bụng mình do cú đáp đau điếng của Tịch Cảnh Dương mà đứng dậy.

Ông ta chỉ một tay về phía của Kỷ Thần Hi mà quát lên.
"Thứ nghiệp chủng như mày, chuẩn bị vào ăn cơm tù đi! Chuyện của ba tao không cần mày xía vào! Một thằng nhãi miệng còn hôi sữa mà muốn nó phẫu thuật cho ba tao, mày nằm mơ à!"
Kỷ Thần Hi liền cười lạnh, muốn cô "ăn cơm tù"? Chỉ e là phải khiến ông ta thất vọng rồi, vì sẽ chẳng có một nhà tù nào dám để cô tiến vào đâu.
Tịch Cảnh Dương cũng quay sang nhìn mấy lão bác sĩ đang đứng gần đó mà không hề có hành động gì, lạnh giọng lên tiếng.
"Cứ hỗ trợ cho cậu ấy, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Chưa kịp để mấy lão già đó phản ứng thì Evan đã bước ra, cậu vừa đi vừa xoay xoay cổ tay của mình rồi bước đến trước mặt họ, mặt đầy khinh thường mà lên tiếng.
"Muốn làm trợ thủ cho tôi? Các người vẫn chưa đủ tư cách đó đâu!"
Lời nói đầy ngông cuồng đó của cậu đã khiến cho mấy lão già với kinh nghiệm trong ngành y học này hơn mấy chục năm đều tức đến đỏ mặt.

Kỷ Thần Hi thầm lắc đầu một cái, rồi cũng bước đến vỗ nhẹ lên vai cậu:"Tỷ sẽ gọi mấy người lần trước cùng em cấp cứu cho Tỷ, mọi người từng làm việc cùng nhau nên có lẽ sẽ thuận lợi hơn."
Tịch Cảnh Dương nghe thấy nhanh chóng tập họp nhóm bác sĩ y tá lần trước lại để hỗ trợ cho Evan.

Mặc dù cậu ta có vẻ khó chịu trước thái độ nghi ngờ của mấy lão già kia, nhưng chính miệng Kỷ Thần Hi lên tiếng nhờ vả, cậu sẽ cố gắng nén cơn giận xuống mà làm tốt công việc của mình.
"Được."
Giải quyết xong trợ thủ hỗ trợ phẫu thuật cho Evan thì vấn đề cần giải quyết tiếp theo chính là bốn người đầy phiền phức gần đó.
Kỷ Thần Hi mặt đầy lạnh lẽo bước đến trước mặt Mộ Vu rồi lên tiếng:"Ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật."
Mộ Vu liền cười lạnh:"Muốn tao ký tên? Mày mơ à!"
Evan cũng quay sang hướng họ rồi chen vào một câu:"Không cần ông ta ký tên, em là người Nước R, pháp luật Nước Z không có ý nghĩa pháp lý với em!"
"Không được!" Kỷ Thần Hi dứt khoát từ chối.

Đúng thật thì luật pháp giữa hai nước có khác biệt.


Nhưng nếu để Evan cố ý vi phạm, rất có thể sẽ trở thành nhược điểm để mấy kẻ ghen ghét với em ấy lợi dụng với mục đích xấu.

Cô tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra!
Ngay lúc đó, một người đàn ông chạy hì hục về phía bọn họ, anh ta tiến lại gần Tịch Cảnh Dương vừa th ở dốc vừa nói.
"Boss...tài liệu...anh cần..."
Tịch Cảnh Dương nhận lấy tập tài liệu từ tay của Mục Hành, khoé môi khẽ cong lên.

Ngay sau đó anh cũng bước chầm chậm về phía Mộ Vu, rất lịch sự mà đưa sấp tài liệu đó cho ông ta.
"Muốn ký hay không, đợi ông xem xong thứ này, tùy ông quyết định.".


Bình luận

Truyện đang đọc