SONG TRÙNG

Do quá kinh hãi trước sự xuất hiện của nhóm người kì lạ, tên mập thoảng thốt giật mạnh cánh tay đang bó bột rồi kêu gào thảm thiết như gà bị chọc tiết.

“Đ* m* nó! Con mẹ chúng mày! Đập nó cho tao! Chính là thằng chó đó! Chính nó khiến tao ra nông nỗi này!”

Tên mập đau đến nỗi quên đi khí thế áp bức của nhóm người áo đen mà la hét như một kẻ điên. Trong phòng bệnh lúc này, ngoại trừ tiếng la hét của lão, mọi âm thanh đều bị triệt tiêu, bầu không khí vô cùng áp bức.

Tịch Cảnh Dương cầm một điếu thuốc trên tay, định đưa lên môi thì bất chợt nhớ đến gì đó, anh mím môi rồi dụi dụi đầu thuốc lên bàn.

Ở phía bên kia tên mập nằm trên giường bệnh vẫn không ngừng la hét chói tai, thế nhưng đám đàn em co rúm một chỗ không dám hành động.

Bọn họ không bị điên, họ biết người đàn ông đang ngồi trên ghế kia còn đáng sợ hơn đại ca của mình gấp ngàn lần. Chưa kể, bọn họ cũng không bị đui để không thấy thứ vắt bên thắt lưng của nhóm người đi theo anh ta.

Nhìn bọn đàn em cứ khúm núm không nghe lời, tên mập giận dữ đỏ bừng mặt.

“Chúng mày muốn làm phản hết rồi đúng không? Tao nói đập chết thằng chó ẻo lả đó! Tụi mày bị điếc à!”

Đám đàn em của hắn vẫn không dám hành động gì, nhưng sắc mặt của nhóm người áo đen đã xấu đến cùng cực.

Một người đứng gần nhất với Tịch Cảnh Dương, cúi người hỏi:“Thiếu chủ, tôi có bịt mồm hắn lại trước không?”

Tịch Cảnh Dương khẽ đứng dậy, điều chỉnh lại cổ tay áo rồi nói:“Hắn thích chơi người khác như thế, vậy thì cứ đưa hắn đến quán bar đồng giới nam ở khu đèn đỏ Thành Nam. Hắn chơi chưa chết người, đừng thả ra.”

Lời Tịch Cảnh Dương vừa dứt, sắc mặt của tên mập ngày một trắng bệch. Nếu là lúc gặp lần đầu hắn còn có thể xem như Tịch Cảnh Dương đang nói bừa, nhưng với đám người bên cạnh anh ta thì khác, ông ta cảm giác như mình sắp sửa đối mặt với địa ngục tới nơi.

Giờ phút này ông ta thật sự sợ hãi rồi. Lời cầu xin chưa kịp thốt ra thì trước mắt lão đã tối sầm.

Một người trong nhóm áo đen nhẹ nhàng nhấc bỗng ông ta lên rồi mang người rời đi.



“Thiếu chủ, còn đám người này thì sao?” Người áo đen ban nãy chỉ tay vào đám đàn em tiếp tục hỏi.

Cả đám đàn em bị nói đến thì run lên bần bật đồng loạt quỳ xuống cầu xin.

Từ trên cao nhìn xuống, Tịch Cảnh Dương vô cùng khinh bỉ đám người này. Không phải vì anh cảm thấy bản thân cao quý hơn ai, vì anh cũng từng phải trải qua thời gian đen tối nhất cuộc đời để có được như ngày hôm nay, và chính bộ dạng hèn nhát này của đám lâu la khiến anh vô cùng chán ghét.


“Cắt lưỡi, ném đến biên giới.”

Dứt lời anh lạnh lùng rời đi. Nhóm người áo đen cũng nhanh chóng đi theo, chỉ còn xót lại bốn người để thực thi lời của Tịch Cảnh Dương.

Từ ngày gặp gỡ Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương đã cố gắng thu liễm bộ dạng tàn nhẫn của bản thân lại. Anh không muốn nhìn thấy bộ mặt khác của mình, dù con đường họ đi cũng đã gặp không ít. Nhưng anh thật sự sợ, rất sợ, sợ một ngày khi đối diện với con người của anh trước đây, cô sẽ lùi bước.

Dù thế, anh không thể trơ mắt nhìn kẻ khác bắt nạt, vũ nhục cô dù chỉ là một lời nói.

Anh có thể không để tay dính máu, nhưng anh tuyệt đối phải khiến bọn chúng còn đau khổ hơn là chết gắp trăm ngàn lần.

Còn tên đạo diễn kia sao?

Không cần phải vội.

Có rất nhiều cách để tra tấn một người. Áp bức tinh thần cũng là một trong số đó.

Với số tiền phải bồi thường do vi phạm hợp đồng, đời này của hắn ta coi như xong rồi.


Hắn ta ỷ vào sự đầu tư của anh để ức hiếp cô bạn nhỏ của anh? Vậy thì anh sẽ tốt bụng cho hắn ta chút niềm tin, rồi dứt khoát đạp vỡ chút niềm tin bằng pha lê đó.

“Thiếu chủ, tiếp theo đi đâu?”

“Cục cảnh sát, đi bảo lãnh.”



***

Kỷ Thần Hi tắm xong thì đi đến phòng bếp, cả ngày mệt mỏi cô có chút đói rồi.

Mở cánh cửa tủ lạnh ra, cô chết lặng mất ba giây.

Bên trong hoàn toàn trống trơn, y như một cái tủ lạnh mới ở trung tâm điện máy.

Cô tiếp tục tìm các tủ bếp xung quanh, thì y như rằng, không có gì.

“…”

Cùng lúc đó tiếng chuông cửa vang lên, cô chán chường đi ra mở cửa.

“Tới liền đây, ai đó…”

Lời chưa kịp nói ra thì giọng nói của cô gái bỗng nghẹn lại bởi sự xuất hiện của người đang đứng bên ngoài.

Chàng trai thiên sứ ở nhà đối diện sao bây giờ lại đang đứng trước cửa nhà cô thế này?

Nhưng mà…khi nhìn ở khoảng cách gần thế này, Kỷ Thần Hi mới nhận ra da của anh ta thật sự quá trắng, trắng đến mức không bình thường cho lắm.

“Khụ…”

Bị đối phương nhìn chằm chằm, người đàn ông có chút ngại ngùng ho nhẹ một tiếng.

“Quý cô, trên người tôi có gì không ổn sao? Cô cứ nhìn thế…tôi có chút ngại.”

Bình luận

Truyện đang đọc