SONG TRÙNG


Kỷ Thần Hi nhìn vào Tịch Cảnh Dương với ánh mắt tràn đầy sự hờn dỗi.

Nhưng quả thực, cô cảm nhận được, thái độ của anh hôm nay rất khác thường, tuy nhiên cô lại không hình dung rõ là khác ở đâu.
Nói rồi anh đã bế cô đến trước cửa phòng bệnh của lão bác sĩ già.

Khi Tịch Cảnh Dương chưa kịp gõ cửa, thì cánh cửa đã bị kéo ra.

Đôi mắt của lão bác sĩ vừa va phải bộ dạng "thương tích đầy mình" của hai người, thì bỗng dựt dựt liên hồi.
Lão bác sĩ già còn tưởng mình nhìn nhầm, gấp gáp lấy chiếc kính lão trong túi áo blouse trắng ra đeo lên.

Và sau khi nhìn rõ hình dáng hai người đứng trước mặt, ông ta dứt khoát đóng sầm cửa lại.

Hai người đang đứng ngoài cửa:"..."
Bên trong phòng bệnh, lão bác sĩ già đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chẳng lẻ là do cách mở cửa của ông ra sai? Nếu không vì sao hai vị tổ tông kia lại bị thương nữa rồi?
Nghĩ ngợi mất mấy giây, ông ta chắc chắn là bản thân nhìn lầm.

Có thể là do tần xuất gặp hai vị tổ tông vào viện quá nhiều, nên sinh ra ám ảnh tâm lý.

Ông ta cố dùng lí do đó để thuyết phục bản thân, rồi hít một hơi thật sau, nhẹ nhàng mở cửa ra lần nữa.
Khi cánh cửa chậm rãi hé mở, đập vào bốn mắt của lão, chính là vẻ mặt đã xấu đến cực điểm của hai vị hung thần nào đó.

Đã thế, dù ông ta đã tắt điều hoà đi, nhưng nhiệt độ xung quanh bây giờ, thậm chí còn lạnh lẽo hơn nhiệt độ bên trong phòng lạnh*.
*phòng lạnh: Phòng chứa xác trong bệnh viện, nhiệt độ được điều chỉnh ở mức 2-4°C (35-39°F)
Hai chân của lão bác sĩ thoáng run rẫy, suýt chút nữa là quỳ rạp xuống đất, không nhịn được mà mở to hai mắt, thốt lên đầy kinh hoàng:"Hai người sao này...có ý định tổ chức hôn lễ trong bệnh viện luôn không?"
Gương mặt xám xịt của hai bệnh nhân ngoài cửa bỗng cứng đờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau.
Kỷ Thần Hi khẽ ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng:"Ông không nên trách chúng tôi, có trách thì trách viện trưởng của mấy người kìa, anh ta đã nói nếu anh ta đi vắng, có chuyện gì thì cứ tìm ông."
Là do ông uy tín, giàu kinh nghiệm, được viện trưởng Phó tin cậy, giao hai bệnh nhân VIP như họ cho ông chăm sóc, hoàn toàn không phải do lỗi của hai người bọn họ.

Ý tứ của Kỷ Thần Hi rất rõ, muốn gì thì tìm Phó Tuần tính sổ đi.
Lão bác sĩ tức đến nỗi nổ đom đốm mắt, nhưng cố kiềm nén cơn phẫn uất trong lòng, nghiến răng làm động tác mời.
Tịch Cảnh Dương híp mắt nhìn cô gái trên tay mình , không nói gì, chỉ hơi mỉm cười rồi bế cô vào bên trong, sau đó đặt cô xuống ghế.

"Đưa dụng cụ y tế cho tôi, ông muốn về thì về trước đi." Tịch Cảnh Dương nâng bàn tay đang rỉ máu không ngừng của Kỷ Thần Hi lên, hơi nhíu mày rồi nói với lão bác sĩ.
Cánh tay vừa chạm vào hộp sơ cứu của lão bác sĩ thoáng dừng lại, quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương hỏi lại:"Cậu...cậu vừa nói gì?"
Tịch Cảnh Dương liếc nhìn ông ta, gương mặt có chút mất kiên nhẫn:"Nếu ông không phải trực ca thì về đi, đưa hộp y tế qua đây."
Kỷ Thần Hi nhíu mày:"Ông ta về, vết thương trên người anh tính sao?"
Cô cùng lắm là bị mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng, không có gì nghiêm trọng.

Nhưng trên người anh đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, thế mà lại đi đuổi bác sĩ đi?
Tịch Cảnh Dương nhận lấy hộp y tế từ tay lão bác sĩ, sau đó lấy trong hộp ra một cây nhíp, tỉ mỉ gắp những mảnh vụn thủy tinh còn sót lại trên tay cô ra.
"Anh không sao, là do anh làm sai, đáng bị đánh.

Giờ cũng muộn rồi, không thể để ông ấy cứ ở đây với chúng ta được, cứ để ông ấy về đi.

Nếu em vẫn không yên tâm, anh sẽ sắp xếp một đội bác sĩ khác để sơ cứu vết thương.

Dù sao anh cũng chuẩn bị hai phòng ở tầng 28 rồi, đêm nay cũng phải ở lại đây thôi."

Lão bác sĩ đứng bên cạnh, nghe được lời Tịch Cảnh Dương nói, suýt chút nữa là rớt nước mắt vì quá cảm động.

Ông ta gật đầu chào hai người một cái, rồi biến mất khỏi phòng bệnh như một cơn gió.
Tuy nhiên Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, cô nhìn những vết thương trên người anh thì không khỏi chướng mắt.
"Anh làm sai điều gì? Dù có sai đi nữa, ai cho phép anh ta đánh anh như thế..."
"Ta thích đánh nó như thế đó, cháu có ý kiến gì?" Beliar với gương mặt vô cùng gợi đòn, cùng với cô gái gợi cảm ở Cục cảnh sát, một trước một sao đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy người vừa bước vào phòng bệnh, tâm trạng nặng nề đã được Tịch Cảnh Dương xoa dịu dường như đã trở về như lúc đầu.
"Cút!" Kỷ Thần Hi chỉ lạnh lùng nói đúng một chữ với Beliar.
Tịch Cảnh Dương thì hoàn toàn không để tâm đến mà chỉ chú tâm băng bó vết thương ở tay cho cô.
Beliar cũng nhìn thấy băng gạt đang được Tịch Cảnh Dương quấn quanh tay của Kỷ Thần Hi, trong lòng anh liền cảm thấy rất khó chịu, vừa định lên tiếng nói gì đó, thì sau lưng đã truyền đến một câu cảnh cáo tuy có vẻ nhẹ nhàng nhưng đầy hùng hồn.


Bình luận

Truyện đang đọc