SONG TRÙNG


Đầu của Tịch Cảnh Dương càng lúc càng đau, cảm xúc cũng dần rối loạn, dù đêm qua có phải là cô ấy hay không, anh cũng đều đã làm một việc không nên làm rồi.
Bất chợt, một tia sáng loé lên chiếu thẳng vào mắt anh, Tịch Cảnh Dương liền theo bản năng mà nhíu mày, rồi nhìn về hướng ánh sáng phát ra.
Mặt dây chuyền Giọt Lệ Đại Dương đang nằm trên đống đồ bị xé rách trên mặt đất.

Tim Tịch Cảnh Dương bỗng đập mạnh, Giọt Lệ Đại Dương bị rơi ở đây, vậy thì chắc chắn người đêm qua là Tiểu Kỷ.
Làm sao, làm sao có thể…lúc này, anh cũng nhớ được một vài ký ức về đêm hôm qua.

Hình như trước lúc ngất đi, anh đã nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Xem ra chính Tiểu Kỷ đã cứu anh từ tay lão già Elmich kia, cũng chính cô ấy đã dùng bản thân mình để giúp anh giải dược.
Tim Tịch Cảnh Dương lần nữa nhói lên.


Anh vốn muốn giành cho cô những điều tốt đẹp nhất, nhưng vì một phút mất khống chế…lại khiến mọi việc ra nông nổi này… Có phải cũng vì nguyên nhân này mà sáng nay cô ấy đã bỏ đi mà không để lại bất kì lời nào.
Tịch Cảnh Dương bật dậy từ giường, rồi cúi người tìm chiếc điện thoại của mình trong đống vải vụn trên đất.

Quả nhiên chiếc điện thoại vẫn nằm trong túi áo khoác ngoài của anh ngày hôm qua.
Cũng may điện thoại vẫn còn pin, anh nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của Kỷ Thần Hi rồi gọi ngay cho cô ấy.
Không như mọi lần, dù cô ấy không bắt máy, nhưng vẫn sẽ nghe được tiếng chuông reo, còn lần này cô ấy lại trực tiếp tắt máy luôn.

Trong lòng của Tịch Cảnh Dương lúc này, càng lúc càng bất an hơn.
Bỗng điện thoại anh run lên một cái, hoá ra là cô gửi tin nhắn qua.
[A.G: Bảo bảo, anh dậy rồi sao? Chắc anh vẫn còn đau đầu lắm đúng không? Em đã gọi cho Mục Hành đến đón anh rồi.

Còn về em, anh không cần lo cho em đâu, bên căn cứ có chút việc nên sáng sớm em phải quay về rồi, cho nên thời gian tới đừng có liên lạc với em.

Vậy nha! Yêu anh!]
Vừa đọc xong tin cô gửi qua, cửa phòng liền bị người ta đẩy vào.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn trong phòng, Mục Hành liền trợn mắt mà nhìn về phía Đại Boss của mình.
“Boss, anh…cũng man thật đấy!” Mục Hành không nhịn được mà thốt ra lời cảm thán, nhưng liền nhận lại ánh mắt cảnh cáo từ ai đó, anh ta liền ngậm mồm tỏ vẻ không nhìn thấy gì hết.
Trước mắt có thể xác nhận cô gái của anh không sao, cô ấy vẫn ổn và không hề giận dỗi anh.

Tâm trạng nặng nề nãy giờ của Tịch Cảnh Dương cuối cùng cũng giảm nhẹ được một chút.

Nếu Tiểu Kỷ không sao, vậy giờ việc anh cần phải làm nhất, chính là tìm lão già Elmich kia, thanh toán toàn bộ nợ nần rồi.
“Mục Hành, chuẩn bị cho tôi một bộ đồ khác.”
Mục Hành liền đưa một cái túi cho anh:“Kỷ Tiểu Thư đã căn dặn tôi từ trước, đồ của anh đây.”
Tịch Cảnh Dương khẽ cười rồi nhận lấy túi đồ từ tay Mục Hành.

Quả nhiên cô gái nhỏ của anh vẫn luôn là người chu đáo như thế.
Một lúc sau, Tịch Cảnh Dương đã có mặt bên trong Cung Điện và đứng trước mặt người có điện vị cao quý nhất tại nơi đây.
Có điều, bỗng nhiên ngày hôm nay thái độ của Sigrid đối với anh liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
“Ha! Ta còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu đã tự tìm đến nộp mạng rồi sao?” Vừa trông thấy Tịch Cảnh Dương, Sigrid trông vô cùng giận dữ nói.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì, hôm nay tôi đến là vì lão già Elmich!” Tuy anh nhận ra thái độ khác lạ của Tân Đế, nhưng việc anh quan tâm nhất lúc này là ân oán của anh và lão già kia.

Anh đã từng nói, chỉ cần anh tỉnh táo trở lại, tuyệt đối không để ông ta sống yên ổn!
Tân Đế liếc nhìn anh một cái rồi nhẹ nhàng nói:“Ông ta chết rồi.”
Tịch Cảnh Dương liền rất kinh ngạc:“Chết? Khi nào? Vì sao lại chết?”
“Hình như ta không có nghĩa vụ phải báo cáo với cậu nhỉ? Còn nữa, chẳng phải cậu bảo không thích liên hệ với hoàng thất sao? Hiện tại ta cũng không muốn liên hệ gì với cậu, vậy nên… người đâu! Tiễn khách!”

Nhanh chóng hai tên cận vệ của tên Quốc Vương này liền xuất hiện, họ đưa tay về phía cửa rồi lên tiếng:“Ngài Joe, hướng này, mời!”
Tịch Cảnh Dương lúc này mới để ý đến thái độ khác lạ của Tân Đế:“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì đúng không? Vì sao ông…”
Sigrid bỗng nhiên tiến lại gần anh, rồi muốn tung một cú đấm thật mạnh vào mặt anh, cũng may thân thủ anh tốt nên đã đỡ được.

Nhưng cùng lúc đó, việc anh dám đánh trả vị Quốc Vương này, liền khiến cho hai khẩu súng từ hai tên cận vệ kia chỉa thẳng về phía anh.
“Sigrid! Ông điên rồi à!” Tịch Cảnh Dương tay vẫn phải giữ chặt nấm đấm của của Tân Đế, vừa cố nén giận mà hỏi.
Sigird liền cười lạnh, vừa đang định nói gì đó thì nhận được một cuộc điện thoại gọi đến, ông ta nhìn thấy tên người gọi đến, liền thu tay lại, sau đó đẩy Tịch Cảnh Dương ra.
“Cậu đi đi, chuyện của Elmich ta sẽ giải quyết, cậu không cần phải bận tâm đến nó nữa.

Chuyện họp tác của chúng ta cũng đã chấm dứt, từ nay về sau hoàng tộc Gwyneth và cậu không còn liên hệ gì nữa!”.


Bình luận

Truyện đang đọc