SONG TRÙNG

Đồng tử màu hổ phách thoáng co lại, Delmar nhanh chóng định thần, chạy đến chỗ Kỷ Thần Hi giữ lấy tay cô đoạt súng lại nhưng không thành công. Anh tức giận quát lên:“Kỷ Thần Hi!”

Mọi người trong căn cứ hầu như đều xêm xêm tuổi nhau và không ai quá ba mươi, nên dù có lớn tuổi hơn hai anh em Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi, họ vẫn tôn trọng và dùng kính ngữ khi gọi hai người, dù hai người không cần.

Riêng trường hợp của Delmar, anh không phải là người nhận ơn từ hai anh em, cũng không phải người Nước R mà là bạn tâm giao của Kỷ Hàn Phi. Là người bạn đáng tin cậy và tài giỏi, là học viên xuất sắc của Giáo Viện hoàng gia.

Lí do vì sao xuất thân từ Giáo Viện nhưng Delmar cũng căm ghét gia tộc Gwyneth là vì, anh hiểu được nỗi mất mát của những thành viên còn lại trong căn cứ. Là một thành viên trong đại gia đình, khi Gwyneth là kẻ thù chung của mọi người thì cũng sẽ là kẻ thù của anh.

Tất nhiên, hoàn cảnh Delmar quen biết Kỷ Hàn Phi có chút đặc biệt, không phải gặp gỡ bên trong Giáo Viện, vì thế anh cũng không biết thân phận thật của hai anh em.

Người trong căn cứ không dùng kính ngữ, lại còn dám quát lớn hay chỉ trích hai anh em nhà họ Kỷ, e rằng của chỉ có một mình Delmar anh mà thôi.

Kỷ Thần Hi không mảy may quan tâm xung quanh, cô thừa biết chỉ cần cô không muốn, thì dù là ai đi nữa cũng đừng hòng đoạt được thứ gì từ tay cô.

Một lần nữa, Kỷ Thần Hi giương súng lên chỉa thẳng về đầu của một trong ba tên còn lại, ánh mắt sắc như dao, hạ giọng:“Đừng để tao nhắc lại lần hai.”

Ba tên bên trong nhà giao còn chưa kịp hoàn hồn trước cái chết của đồng bọn, lại bị ánh mắt đó của cô gái trẻ doạ đến mềm nhũn chân, quỳ rạp xuống đất.

Một trong số ba tên còn sợ hãi đến độ đi ra ngoài tại chỗ, khiến cho mùi khai và mùi tanh của máu trộn lẫn vào nhau, vô cùng khó ngửi.

Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày, một lần nữa bóp cò và viên đạn không lệch một mi li mét nào, xuyên thẳng qua đầu của tên vừa đi ra ngoài kia.

“Đừng đề cao tính kiên nhẫn của tao.”


Gương mặt xinh đẹp mang theo một tầng băng lạnh nhẹ nhàng nói ra từng chữ một, ngay sau khi không đắn đo gì mà bắn chết hai người đang sống sờ sờ chỉ trong vài phút.

Delmar cảm thấy không thể ngăn được Kỷ Thần Hi, anh ra hiệu cho mọi người xung quanh tránh xa cô ra tầm ba mét, vì sợ cô không kiềm chế được cảm xúc mà vô tình làm người mình bị thương. Dù anh biết cô sẽ không để chuyện đó xảy ra nhưng có phòng ngừa vẫn hơn.

Hai tên còn lại trong nhà giam, sắc mặt đã trắng bệch không còn giọt máu. Cơ thể bọn chúng không ngừng run rẩy, một tên trong số đó vì bảo toàn mạng sống, liền bò lên trước, đối mặt với sát thần không cảm xúc trước mặt, giọng lắp bắp.

“Nữ…nữ hiệp…”

Lời chưa dứt thì trong không khí lại truyền đến mùi máu tanh và tiếng la hét thảm thiết, mà trước đó lại là thanh âm vang dội của viên đạn được bắn ra từ đầu súng.

Lần này Kỷ Thần Hi không bắn thẳng vào thái dương của đối phương, cô chỉ bắn một phát vào chân trái của hắn ta, nhưng đường đạn chuẩn xác đến mức, khiến cho hắn dù có thể sống sót rời khỏi nhà giam thì cũng sẽ bị mất một chân suốt quãng đời còn lại.


Tên bị bắn trúng hiện tại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng la hét thất thanh vì đau đớn.

Hiện tại chỉ còn một người.

Ngay khoảng khắc Kỷ Thần Hi vừa đảo mắt qua, hắn ta ngay lập tức báo cáo một cách trôi chảy:“Biên giới phía Bắc của R Quốc, ven vùng biển chết, căn cứ thí nghiệm DIE, đứng đầu là một nhà khoa học đến từ Nước Y!”

Bọn người nhận tiền rồi làm việc như bọn họ không điều tra quá sâu với người thuê, nên đó thật sự là toàn bộ những gì hắn biết.

Bây giờ bắn ta thật sự hối hận vô cùng, phàm là một nhân vật cấp S trên bảng xếp hạng, sẽ dễ dàng để họ bắt được sao?

Tất cả đều bị vẻ ngoài thiên thần ngọt ngào kia lừa gạt cả rồi!

Kỷ Thần Hi cũng biết không thể moi thêm được tin nào nữa, ném trả súng rồi xoay người rời đi.

Cứ ngỡ con giận của cô đã giảm bớt mấy phần sau khi biết được điều mình muốn, thì trước khi rời đi, cô nói:“Hai tên đã chết thì ném xác làm mồi cho bọn thú dữ trong rừng. Hai tên còn lại…chôn sống.”

Giọng điệu không phải nhờ vả, không phải nhắc nhở, mà là ra lệnh.

Cô không nói thêm điều nào nữa mà rời đi.

Hai tên còn sống sau cơn phẫn nộ của Kỷ Thần Hi còn chưa kịp vui mừng thì chết lặng với lời nói lạnh nhạt không chút cảm xúc của cô gái.

Delmar đảo mắt nhìn sang, anh cũng rất bất lực vì không biết bốn tên này đã làm ra điều gì lại khiến cho cô gái có điềm tĩnh như Kỷ Thần Hi, có thể nổi cơn điên mất cảm xúc như thế. Còn định tra hỏi nhưng xem ra…không cần thiết nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc