SONG TRÙNG

Ông cụ Tịch vốn đã muốn tránh xa chính trường thị phi, giờ ông chỉ muốn một cuộc sống thanh thanh bình bình, hằng ngày có con cháu tụ tập xung quanh cũng đủ khiến ông vui lòng.

Vào những trường hợp như ngày hôm nay, đáng lẻ người lên phát biểu trước tiên sẽ là trưởng tộc, cũng tức là Tịch Hàng. Nhưng biết làm sao đây, thằng con trai ngốc đó của ông ngoại trừ có cô vợ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi và thằng con trai siêu việt ra, thì chính là bù nhìn điển hình của nhà họ Tịch.

Hơn nữa, hôm nay mấy lão già bạn cũ của ông cũng đến để lấy mặt mũi cho ông, mang tiếng là người có tiếng nói nhất ở Tịch Gia, ông thật sự không thể từ chối việc lên phát biểu này.

Đến bây giờ thì ông không biết phải nói gì thêm nữa, nên nhanh chóng tìm lí do để thoái thác mọi việc lại cho Tịch Cảnh Dương.

“Nói về giới thương nghiệp, quả thật lão già này không thể không tự nhận tụt hậu hơn rất nhiều.”

Dừng một lúc ông cụ cười lớn đầy tự hào:“Nhưng Cảnh Dương thì khác, thằng bé sinh ra chính là thuộc về thương giới. Mọi người cứ hay nói đùa, thằng bé là vị vua không ngai của Nước Z, là một người ông, ta thật sự cảm thấy rất tự hào.”

Cả quãng trường yên tĩnh như tờ để nghe ông cụ chia sẻ, ai cũng rất nóng lòng muốn biết mặt của vị vua không ngai đó.

Trong số những khách mời tham gia hôm nay, ai lại không phải là những ông lớn trong ngành. Nhưng khi có cơ hội hợp tác với Tịch Thị, giá trị thương mại của họ lại được nâng lên một tầm cao mới.

Việc hợp tác những đơn hàng lên đến trị giá nghìn tỷ thì đương nhiên không thể để ra bất kỳ sai sót nào, và những người đứng đầu cũng đương nhiên phải có mặt để thương lượng một cách cẩn thận.

Tuy nhiên điều đó lại không áp dụng cho người đứng đầu của Tịch Thị. Dù anh đích thân không ra mặt để đàm phán, nhưng không một ai trong số họ có thể bắt bẻ tính chuyên nghiệp và thái độ của Tịch Thị.

Vì mỗi lần tiến hành đàm phán, vị Tịch Tổng bí ẩn kia đều sẽ đến vị trí được định sẵn nhưng với một thân phận khác, không phải là người sẽ trực tiếp đàm phán cùng họ, mà người làm điều đó chính là thư ký thân cận của anh - Mục Hành.

Mục Hành tuy chỉ giữ chức vị thư ký chủ tịch, nhưng có ai trong ngành lại không biết địa vị của Mục Hành trong Tịch Thị thậm chí còn lớn hơn cả phó chủ tịch và các giám đốc ban ngành. Có thể nói, ngoại trừ vị Tịch Tổng bí ẩn ra, Mục Hành không cần phải nghe theo lệnh của bất kỳ ai. Đặc biệt trong một số trường hợp, Mục Hành không cần thông qua ý kiến của ông chủ mình mà vẫn có thể tự đưa ra quyết định.

Đương nhiên, năng lực của anh đủ để người khác phải tin phục.

Đó cũng là lí do vì sao, mọi người hầu như không ai biết đến Tịch Tổng là ai, bao nhiêu tuổi, hình dạng thế nào, chỉ biết anh là một người đàn ông vẫn còn rất trẻ tuổi. Còn Mục Hành, hầu như các vị lão tổng có quyền có thế đều từng làm việc cùng với anh, đều biết vị thư ký này là người không thể đắc tội.

Chưa hết, cùng với lý do Tịch Tổng kia xuất hiện nhưng lại với một thân phận nào đó, có thể là nhân viên phục vụ, có thể là một tiểu trợ lý hay thậm chí chỉ là từ xa quan sát mà thôi, cũng gây ra một sức ép vô hình đến những người tham gia đàm phán.

Dù sao cũng chẳng một ai muốn, vô tình bắt nạt một nhân viên phục vụ nhỏ, hay quở trách một trợ lý cỏn con, lại có thể là đang đắc tội với vị vua kinh tế của Nước Z.


Nhìn gương mặt căng thẳng không thôi của những vị khách phía dưới, ông cụ Tịch nhịn cười vô cùng khổ sở.

Tịch Cảnh Dương là người chỉ cần thân thiện là có thể kết giao sao?

Thật ngay thơ!

“Khụ khụ, Cảnh Dương, ông nội giữ sân khấu cho cháu lâu vậy rồi, còn không mau lên đây kính rượu với các vị khách quý của chúng ta ngày hôm nay.”

Những tiếng xì xào dần vang lên, ánh đèn trong phòng lia qua lia lại từng gương mặt bên trong hội trường, nhưng vẫn chưa dừng lại một vị trí cố định.

Một nhóm cô gái trẻ tuổi bắt đầu nhỏ giọng nói với nhau về người tổng tài trẻ tuổi bí ẩn kia. Bọn họ cũng là cùng một nhóm cợt nhã và chế giễu Tịch Cảnh Dương bằng việc cá cược dùng bao nhiêu tiền để anh phục vụ họ. Nhưng so với nhóm cậu ấm cô chiêu ban nãy, họ thông minh hơn, đương nhiên sẽ không ra mặt để tự kiếm thêm phiền phức.

Giờ đây họ lại hướng mắt nhìn về phía người đàn ông với ngoại hình và khí chất luôn luôn nổi bật khi đứng giữa đám đông mà bàn tán.

“Nhìn anh ta xem, cứ như đang chuẩn bị lên sân khấu vậy, tưởng mình là Tịch Tổng chắc?”

“Giang tiểu thư thật thích nói đùa, chẳng lẻ tên của Tịch Tổng và anh ta có một cùng chữ Dương thì liền biến thành một người?”

Bọn họ đều từng đỗ gục trước nhan sắc của anh khi xem chương trình Farmer Life. Nhưng đối với giới tài phiệt bọn họ mà nói, thứ mà càng không có được thì càng phải đạp đổ và phá hủy.

Bình luận

Truyện đang đọc