SONG TRÙNG


“Có thể không đi không?”

Tịch Cảnh Dương không bao giờ nói không với Kỷ Thần Hi, đương nhiên cô cũng sẽ như thế với anh, mỉm cười hiền hoà đáp:“Có thể.”

Chỉ cần anh không nổi giận là được.

Diệp Lạc Anh nhìn cách hai người giao tiếp với nhau mà thầm cảm thán, không ngờ ngày bà còn sống trên đời lại có thể nhìn thấy thằng con trai cầm tinh núi băng của mình, cưng chiều một cô gái như thế. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ có cô bé này mới trị được cái nết khó chiều của con trai bà.

Ngoài ra, cô bé người Nước R này, quả thật quá đỗi xinh đẹp. Lấy Nam Cung Lục Trà so với cô, cứ như một người ở tận trên trời cao, còn một người thì chỉ vĩnh viễn ở dưới hạ giới.

Vốn dĩ Nam Cung Lục Trà không xấu mà trông khá ưa nhìn, khí chất tiểu thư nhà quý tộc cũng không đến nỗi. Nhưng đến khi Kỷ Thần Hi xuất hiện, Nam Cung Lục Trà liền trở thành kẻ làm nền cho người ta.

Thậm chí là khí chất vương giả hiếm có trên người cô bé này, liền làm lộ nguyên hình cái vẻ ngoài cùng khí chất đầy giả tạo của tiểu thư nhà Nam Cung.

“Không cần quá khách sáo, đến chơi được rồi, quà cáp làm gì.”

Thái độ của Diệp Lạc Anh đối với Kỷ Thần Hi tuy không lạnh cũng không nóng, nhưng vô hình chung khiến người ta cảm thấy bà không xem Kỷ Thần Hi là người ngoài, mà coi cô như một người thân trong gia đình.

Cái cảm giác áp bức tràn ngập nguy cơ này, khiến Nam Cung Lục Trà vô cùng khó chịu. Đôi mắt cô ta ửng đỏ, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, đỡ lấy Nam Cung phu nhân, uất ức lên tiếng.

“Nếu bạn gái của anh Cảnh Dương đã đến, một người ngoài như cháu cũng không muốn ở đây làm phiền mọi người. Dù sao mọi người cũng không hoàn nghênh cháu và mẹ, nên cháu xin phép về trước.”

Bộ dáng nhỏ bé đáng thương như kiểu cả thế giới đang mắc nợ mình của Nam Cung Lục Trà, trong mắt người bình thường như Diệp Lạc Anh, Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương thì chẳng khác nào là một kẻ hề đang nhảy nhót.


Nhưng với người có mắt nhìn người như Tịch Hàng, ông ta cảm thấy đau lòng thay cho Nam Cung Lục Trà và càng lúc càng căm ghét Kỷ Thần Hi hơn.

“Tiểu Trà, cháu không cần phải đi đâu hết, người nên đi là ả đàn bà không ra gì như cô ta!” Tịch Hàng chỉ tay vào Kỷ Thần Hi rồi lớn tiếng nói.

Nam Cung phu nhân đắc ý nhìn Kỷ Thần Hi sắp bị đuổi đi, liền tốt bụng nói giúp:“Anh Tịch bình tĩnh đi, con bé còn nhỏ nhưng lại không có ai giáo dục, không thể như Tiểu Trà hiểu biết lễ nghĩa được.”

Tịch Hàng nghe những lời này lại càng thêm tức giận. Con trai ông là ai chứ? Là kẻ có tiền có quyền nhất đất nước này, sao có thể chọn một kẻ đầu đường xó chợ không ra gì như thế làm bạn gái chứ!

“Bà thông gia, thật ngại quá, khiến bà chê cười rồi.”

“Chê cười sao? Chúng tôi không dám đâu, dù sao Kỷ tiểu thư đây là bạn gái mà Tiểu Dương công nhận, người làm mẹ như tôi sao có thể để con gái mình biến thành kẻ thứ ba được?”

Có cả Tịch Hàng và Diệp Lạc Anh ở đây, Nam Cung phu nhân không hề sợ hãi mà gọi Tịch Cảnh Dương là Tiểu Dương.

Kỷ Thần Hi cũng nhận ra chân mày của anh hơi nhíu lại, chắc chắn là sắp nổi giận tới nơi.

Cô lại nhìn mẹ con nhà Nam Cung giả bộ đáng thương thì cười lạnh. Chỉ bấy nhiêu thôi, ai không làm được.

“Bác gái, có phải là con đã gây phiền phức gì cho mọi người rồi không? Nếu đã có khách đến nhà, vậy hôm khác con đến sau cũng được…”

Giọng nói của Kỷ Thần Hi nhỏ dần, như sợ bản thân ảnh hưởng đến người khác dù bản thân cô chưa làm gì.

Tịch Cảnh Dương khẽ nhướn mày, có chút kinh ngạc. Bộ dạng giả vờ yếu đuối này của cô…dù sao cũng lần đầu tiên anh được nhìn thấy, thôi thì cứ để cô chơi tiếp vậy.

Mắt nhìn của Diệp Lạc Anh đương nhiên không thua kém gì con trai mình, bà cũng bắt đầu cảm thấy cô bé con trai đem về…khá đáng yêu.

“Không cần, con cũng sẽ là chủ nhà tương lai, đương nhiên phải ở lại Tịch Gia, cùng chúng ta đón khách rồi.”

Kỷ Thần Hi chỉ định dùng chiêu của người trả lại cho người, cô cũng tính đến chuyện gia đình của Tịch Cảnh Dương sẽ không ai thích cô giống như cha anh, nào ngờ lại được mẹ của anh bảo hộ, thật sự có chút thụ sủng nhược kinh. Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ vào‎ nga𝔂‎ ⩵‎ TR‎ 𝓊MTR𝖴𝙔𝒆𝑵﹒𝑉n‎ ⩵

Tuy nhiên Tịch Hàng lại lớn tiếng quát:“Lạc Anh bà đang nói gì thế! Ai cho phép một đứa không ra gì như nó làm dâu nhà này? Đừng nói là gả cho Cảnh Dương, dù là gả cho Cảnh Đăng thì nó cũng đừng có mà mơ đến!”

“Phải, Cảnh Đăng không dám.” Tịch Cảnh Dương ngay lập tức cắt lời.

Tịch Hàng phẫn nộ lại thêm phẫn nộ chỉ tay về anh:“Mày…mày…tao nói cho mày biết, hôn ước của mày và Kỷ Gia đã định từ lâu, mày không muốn lấy cũng phải lấy, đại thiếu phu nhân duy nhất của nhà này cũng chỉ có thể là con cháu nhà Kỷ Gia!”

Kỷ Thần Hi ngơ ngác vô thức thốt lên:“Cháu…họ Kỷ.”

Bình luận

Truyện đang đọc