SONG TRÙNG

Không chỉ đội xạ kích mà các đội huấn luyện lân cận, khi nghe tin có người ngoài ngành lại ngang nhiên khiêu chiến bắn súng cùng đội xạ kích của quân đội, không ai không lấy làm tò mò mà nhân lúc được giải lao chạy đến xem.

Với vẻ ngoài vượt trội cùng làn da trắng chẳng mấy phù hợp với môi trường quân ngũ, mọi người nhanh chóng nhận định được Tịch Cảnh Dương chính là người đến khiêu chiến, liền quay ra bàn luận.

“Tên đàn ông ốm yếu đó là người khiêu chiến sao? Với vẻ ngoài đó của anh ta…tôi cảm thấy nên tham gia giới giải trí thì hơn, đến đây hóng hách để làm gì chứ?”

“Rốt cuộc hắn là ai thế? Người bình thường thì làm sao có thể bước vào đây mà thách thức lính của quân đội quốc gia được chứ?”

“Mặt trắng môi đỏ, dáng người thì gầy gò, cộng thêm cách ăn mặc đó, còn chẳng phải là tên thiếu gia nhà giàu nào đó, dựa vào quan hệ để vào đến đại viện sao?”

“Dựa vào tính cách của mấy tên nhà giàu kiểu này, thích nhất chính là thể hiện trước mặt các cô gái trẻ xinh đẹp. Tôi nghe nói hôm nay đại tiểu thư của Kỷ Gia đã trở về, cô ấy còn là mỹ nữ triệu năm có một, hắn ta nhất định là muốn câu dẫn cô ấy rồi.”

"Ha ha! Dựa vào hắn mà cũng dám nảy sinh ý đồ với đại tiểu thư sao? Ngay cả cái vị được đính ước từ bé với đại tiểu thư, còn phải đưa đến hai xe vũ khí loại A mới nhất trên thị trường, cũng chỉ vì muốn lấy lòng các đại lão của nhà họ Kỷ. Còn hắn ta? Đến để chọc chúng ta cười chết đấy à?

“Nào nào các huynh đệ! Có phải rất mong chờ cảnh tiểu tử da trắng đó, bị thành viên của đội xạ kích ngược tơi tả không? Chúng ta cùng cá cược đi, xem hắn chịu được bao lâu thì xin hàng?”

“Cậu điên đấy à? Dám cá cược ở chỗ này, cậu cảm thấy các chỉ huy trưởng chưa đủ nghiêm khắc, nên muốn thách thức sự bình tĩnh của họ đúng chứ?”

“Cá cược kiểu quân đội là được mà, ví dụ như người thua phải chạy thêm mười vòng sân hay người thắng sẽ được ưu tiên lấy thức ăn trước ở nhà ăn, các cậu thấy thế nào?”

“Hắc Tử, hôm nay sao cậu thông minh sáng dạ đột xuất thế? Uống lộn thuốc gì rồi à?”

“Cậu mới uống lộn thuốc đó! Sao nào, rốt cuộc có chơi không?”

“Sao lại không chứ? Tôi cược hắn ta chịu không nổi quá năm phút!”

“Cậu đề cao anh ta vậy? Tôi thấy cùng lắm ba phút thôi.”

“Mười phút, chốt kèo!”

“Bảy phút!”

“Được được từ từ thôi, mọi người trật tự chút nào, để tôi ghi lại nữa, người chiến thắng là người có đáp án đúng hoặc gần đúng nhất, những người còn lại đều tính là thua cùng phần thưởng mười vòng sân nhé!”

“Tôi cược anh chàng mặt trắng đó sẽ thắng.” Trong khi mọi người đang nhốn nháo đặt cược để xem Tịch Cảnh Dương trong bao lâu thì sẽ bị đội xạ kích hạ đo ván, người đặt cao nhất cũng không quá ba mươi phút, vậy mà một giống nói đầy tự tin vang lên trong đám đông, đã thế còn đi ngược lại với quan điểm của tất cả mọi người, nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn.

Đến khi nhìn rõ người đi ngược chiều là ai, cả đám người đang hăng say cá cược bỗng chốc đứng hình rồi câm như hến, chỉ còn Hắc Tử cũng là chủ sòng cá cược lắp bắp gọi:“Thiếu…thiếu tướng Mặc…”


Mặc Bắc Hàn nở một nụ cười đầy thân thiện chỉ vào tờ giấy Hắc Tử đang ghi, nhắc nhở:“Thêm tên tôi vào đi chứ, tôi cược thêm mười vòng sân nếu cậu ta thua. Còn ngược lại thì…các cậu mỗi sáng nhớ chống đẩy thêm một trăm cái, duy trì trong một tháng nhé.”

Nói xong Mặc Bắc Hàn chào mọi người một tiếng rồi đi vào sân tập bắn, nơi mà ông cụ Kỷ cùng một cô gái đang tủi thân dựa cột đang ngồi.

Các tiểu binh nhìn bóng dáng người đàn ông bước đi mà chết lặng. Ai cũng nghĩ Tịch Cảnh Dương sẽ nhanh chóng chịu thua, đồng nghĩa Mặc Bắc Hàn sẽ thua cược. Nhưng thế thì đã sao? Bọn họ có gan to cùng trời cũng chẳng dám tìm anh để đòi trả kèo!

Phía bên kia ông cụ Kỷ cũng nhìn thấy Mặc Bắc Hàn đang đi đến, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi:“Sao cháu lại ở đây? Chuyện bọn khủng bố bằng bom kia giải quyết xong rồi sao?”

Mặc Bắc Hàn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ông, mắt hướng về sân bắn, cười nói:“Mọi chuyện cũng xem như đã giải quyết xong, cháu đã bàn giao lại cho đội phòng chống khủng bố rồi. Vài ngày tới cháu có một đợt huấn luyện đặc biệt, cần phải nán lại Thủ Đô vài tháng.”

“Vậy cháu tính ở lại đây hay gì? Ông sẽ cho người dọn phòng của cháu lại.”

“Không cần đâu ạ, cháu sẽ ở kí túc xá dành cho huấn luyện viên.”

Hai người nói với nhau vài câu, Mặc Bắc Hàn liền đưa mắt nhìn sang cô gái nào đó đang ngồi phía bên kia của ông cụ.

“Nhóc…”

Mới gọi được một tiếng thì đã nhận được cái nhìn đầy “yêu thương” của ông cụ, Mặc Bắc Hàn ho khẽ, nhanh chóng sửa lời:“Em…em gái, nghe nói đêm qua em bị bắt cóc, sức khoẻ hiện tại vẫn ổn chứ? Nhìn sắc mặt em hơi kém đấy.”

Kỷ Thần Hi chẳng buồn nhìn đến anh, hiện tại cô đã nhớ lại tất cả, nên đương nhiên biết quá khứ như nước với lửa của cô với mấy người anh em của Tịch Cảnh Dương. Vì vậy cô không ngại mà vạch mặt đối phương:“Hửm? Ý anh là em nên gọi Evan đến để xem bệnh đúng không? Sau đó sẵn tiện để anh trai bắt cóc em ấy đi?”

…----------------…

Bình luận

Truyện đang đọc