SONG TRÙNG

Ban đầu Kỷ Thần Hi quả thật có chút không thích thái độ quá ngạo kiều của Phong Tinh Nguyệt, nhưng hiện tại cô cảm thấy…khá đáng yêu.

Cô ấy dám yêu dám hận không hề giấu giếm, dũng cảm thừa nhận tình cảm bản thân dù biết sẽ bị người khác đàm tiếu sau lưng.

Ngược lại với Vũ Tinh, cô có quá nhiểu vướng bận trong lòng, cuối cùng lại làm tổn thương đến người quan tâm cô.

Dù sao đây vẫn là chuyện riêng giữa hai người, Kỷ Thần Hi hoàn toàn không có quyền xen vào hay nói điều gì về họ cả, chẳng qua cô cảm thấy có chút thương cảm cho Phong Tinh Nguyệt, đó có lẻ là sự tôn trọng cho một người luôn chân thành trong tình cảm.

Cùng lúc đó, khi Tịch Cảnh Dương đến gần tên sát nhân để khống chế hắn thì hắn ta bất ngờ ngồi bật dậy, với tốc độ cực nhanh muốn đánh trả lại anh.

Nhưng Tịch Cảnh Dương đã sẵn sàng cho mọi khả năng có thể xảy ra. Anh nhảy lên và né tránh những đòn đánh của tên sát nhân một cách nhẹ nhàng. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt ác quỷ của kẻ đối địch, Tịch Cảnh Dương không biểu hiện sự sợ hãi hay lo lắng. Từng đường nét trên khuôn mặt anh hiện lên một sự bình tĩnh không thể phá vỡ.

Với những kỹ năng sẵn có, anh có thể dễ dàng tránh được mọi đòn tấn công của đối phương, thậm chí còn phản kích lại vào những chỗ hiểm của kẻ địch, khiến tên sát nhân nhiều lần la hét thảm thiết.

“Em đi trước đây, anh giải quyết hắn ta nhanh một chút.” Kỷ Thần Hi không nhìn nỗi trận chiến một chiều trước mặt nữa, bởi vì tên sát nhân biến thái người người khiếp sợ kia cứ như bị bạn trai cô treo lên đánh tới tấp, vì thế cô cùng Vũ Tinh dìu Phong Tinh Nguyệt rời đi trước.

Vũ Tinh thoáng hoảng hốt:“Thần Hi…hắn ta là tên điên đó…để bạn trai cậu một mình…” thật sự ổn sao?

“Vũ Tinh.” Kỷ Thần Hi gọi một tiếng.



Vũ Tinh lập tức đáp lại ngay:“Có chuyện gì sao?”

Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, cố để bản thân không mắng người, nhẹ nhàng nói:“Phong Tinh Nguyệt không có thời gian cho mấy câu hỏi của cô đâu. Nếu đối với cô, Phong Tinh Nguyệt không quan trọng như thế, vậy thì không cần cứu nữa.”

Dáng người của Phong Tinh Nguyệt rất gầy, nên vừa dứt lời Kỷ Thần Hi trực tiếp bế ngang cô lên rồi men theo lối đi cũ đã làm dấu trước đó để ra khỏi khu rừng.

Sở dĩ ban đầu cô không làm thế, chỉ là sợ không cẩn thận động vào vết thương của cô gái, khiến máu lại chảy, vì thế cô mới muốn dùng biện pháp an toàn nhất.

Tiếc thay, cô bắt đầu có chút chán ghét cái tính cách do dự, sợ hãi đủ điều của Vũ Tinh rồi, cô cũng có chút hoài nghi, thật sự là hai người họ thích nhau hay chỉ có mỗi mình Phong Tinh Nguyệt ngốc nghếch đơn phương?

Đổi lại là cô và Tịch Cảnh Dương, nếu hai người cũng rơi vào trường hợp này, nhất định sẽ phát điên lên vì đối phương, tìm đủ mọi cách để người kia được sống, chứ không có thời gian để đi lo lắng những chuyện khác.

Phong Tinh Nguyệt đã làm được điều đó, nhưng Vũ Tinh thì không.

Vũ Tinh bị Kỷ Thần Hi nói đến nghẹn lời, cô cứ đứng đơ ra như trời tròng, không hề có bất cứ hành động nào, phải qua một lúc sau cô mới chạy theo hướng mà Kỷ Thần Hi rời đi.

Vì Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương tùy ý vứt camera, nên đạo diễn vỗ cùng tức giận, cho người đi vào rừng để tìm ra hai người ra giáo huấn một trận. Nào ngờ đi được nữa đường, nhân viên tổ chương trình bắt gặp Vũ Tinh và Kỷ Thần Hi đang bế Phong Tinh Nguyệt cả người đầy máu đi ngược ra.


Cả đám người sợ đến mức tái mét mặt mày, tay chân luống cuống không biết phải làm thế nào, thì Kỷ Thần Hi tức giận quát lớn:“Tránh đường!”

Bị Kỷ Thần Hi quát một cái, cả đám giật bắn mình vô thức tránh sang một bên nhìn cô.



Khi ra đến bìa rừng, Phong Dục là người đầu tiên nhận ra có chuyện không ổn, anh ném mạnh hết đống đồ trong tay xuống đất rồi chạy về phía Kỷ Thần Hi.

Nhìn thấy người trên tay cô gái, sống lưng Phong Dục căng cứng, thậm chí ngay lúc này, anh cảm thấy nhịp tim của mình cũng đã ngừng đập.

Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng đặt người vào trong lòng người đàn ông đang run lên theo từng nhịp đập yếu ớt của cô gái, rồi ngẩng đầu quan sát trên bầu trời.

Thật khéo, vừa kịp lúc.

Chiếc trực thăng với ký hiệu một ngọn lửa đen từ từ đáp xuống chỗ khoảng đất trống cách chỗ họ không xa.

Kỷ Thần Hi quay người lại gọi Phong Dục một tiếng:“Cô ấy mất máu quá nhiều cần phải đến bệnh viện truyền máu gấp. Anh đi cùng cô ấy đi, chuyện còn lại để sau tính.”

Phong Dục cũng nhìn thấy chiếc trực thăng, anh không suy nghĩ gì nhiều mà cẩn thận từng chút bế em gái mình lên rồi đi theo Kỷ Thần Hi về hướng trực thăng.

“Cảm ơn.”

Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Phong Dục vẫn đủ tỉnh táo để biết được ai là người có ân cứu mạng em gái anh, vì thế giọng nói có chút khàn nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.

…----------------…

Bình luận

Truyện đang đọc