SONG TRÙNG


Bầu không khí thoáng chừng trở nên rất lạnh lẽo, Evan không khỏi cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác cải trắng nhà mình chăm nom kỹ lưỡng nhưng vẫn bị kẻ khác cuỗm mất vậy.
"Mộ Tiểu Thư, tôi cảm thấy hình như đầu cô cũng có vấn đề, có cần tôi giúp cô kiểm tra sâu hơn luôn không?"
Mộ Nhược Vi:"..." Đúng thật là đầu cô có chút vấn đề, nhưng sao qua lời tên này nói, lại cứ sao sao ấy nhỉ?
"Cô ấy từng trải qua một lần trấn thương nghiêm trọng, dẫn đến mất trí nhớ.

Nghe danh God Doctor đã lâu, không biết cậu có thể giúp cô ấy khôi phục trí nhớ được không?" Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng vén nhẹ tóc mái của Mộ Nhược Vi ra sau tai, vừa nói.
Mộ Nhược Vi hơi ngạc nhiên, bởi vì việc bị mất trí nhớ chính là Tịch Cảnh Dương bảo cô phải giữ bí mật, nhưng lúc này anh ấy lại nói cho người khác biết.

Tuy anh ta là bác sĩ, nhưng liệu có đáng tin bằng Phó Tuần?
Evan cũng thoáng do dự, mục đích anh đến Nước Z lần này cũng là khôi phục lại kí ức của Thần Tỷ mình.


Nhưng theo quan sát nãy giờ của anh, dường như Thần Tỷ không đơn giản là mất trí nhớ...
Trong căn phòng bệnh rộng lớn bỗng chốc im bặt, cả ba con người đều đang có suy nghĩ và dự tính riêng cho mình.
Sau một lúc Evan lên tiếng trước:"Tôi cần hồ sơ bệnh án trước đó của cô."
Tịch Cảnh Dương gật đầu:"Ừm, tôi sẽ nói lại với Phó Tuần, cậu cũng có thể liên hệ chi tiết với cậu ta."
Mộ Nhược Vi khẽ kéo nhẹ áo của Tịch Cảnh Dương nói thầm:"Anh ta...đáng tin thật sao?"
Tịch Cảnh Dương khẽ xoa đầu cô:"Anh ta rất giỏi, Phó Tuần cũng xem anh ta là thần tượng nữa mà, nhất định anh ta sẽ giúp em khôi phục trí nhớ."
Evan bị một màn anh anh em em trước mặt làm cho nghẹn họng:"..."
Lúc này điện thoại của Evan bỗng vang lên một tiếng, cậu ta liền lấy ra xem tin nhắn trên màn hình.
[DG: Đi được rồi, còn ở lại xem? Cậu muốn tức chết hay nghẹn chết?]
Evan:"..." Cái tên này, là cho người đi theo bảo vệ Tỷ Tỷ...hay gắn máy theo dõi trên người Tỷ ấy vậy? Làm sao mà nhất cử nhất động của cô ấy anh ta đều có thể nắm rõ như thế!?
"Khụ...khụ...thôi được, tôi đi tìm Michael, hai người cũng chú ý chút...cô ấy vẫn chưa khỏi hẳn đâu."
Mộ Nhược Vi:"..."
Tịch Cảnh Dương:"..."
Đúng thật là anh ta đã nhìn thấy cảnh ban nãy rồi!
"Thế nào rồi?"
Evan vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì gặp ngay tên gọng kính vàng đang dựa lưng vào tường.

"Sao anh ở đây? Anh không sợ bị nhìn thấy à?" Evan hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của anh ta tại đây, dù sao vì nhiều lí do cho nên anh phải che giấu thân phận của mình.
Kỷ Hàn Phi lười nhát đáp:"Bên Leo có chút chuyện, tối nay phải bay về rồi."

Evan nhìn ngó xung quanh một lượt:"Anh cũng không nên tới đây, mau tìm chỗ khác nói chuyện."
"Nhóc nhát gan!"
Evan:"..." Được! Anh giỏi nhất, anh đi mây về gió, không ai so được với anh cả!
Hai người liền đi vào cầu thang thoát hiểm gần đó, chỗ này là nơi ít người lui tới nhất, cho nên sẽ không bị chú ý quá nhiều.
Evan bắt đầu kể lại những phán đoán của mình cho Kỷ Hàn Phi nghe.

Sau một lúc suy nghĩ, cả hai người đều rơi vào trầm tư.
"Ý cậu là...Tiểu Hi không hề mất trí nhớ?" Kỷ Hàn Phi hỏi.
Evan cũng có chút do dự:"Thật xin lỗi, anh cũng biết, khả năng điều khiển và che giấu tâm lý của Thần Tỷ vô cùng tốt, em thật sự không thể nhìn thấu được."
Kỷ Hàn Phi:"Nhưng vì sao cậu lại nghĩ con bé không mất trí nhớ?"
Evan lắc đầu:"Không hẳn là không phải, triệu chứng của cô ấy rất giống như ký ức đang bị khoá lại và nếu như không tìm được chìa khoá thì vĩnh viễn không thể nào nhớ lại được."
Kỷ Hàn Phi hơi khó hiểu:"Cậu nói tiếng người bình thường được không?"
Evan cố gắng giải thích:"Có thể là mấy tháng trước, khoảng thời gian Tỷ ấy mất tích, đã xảy ra chuyện gì đó, khiến tâm lí Tỷ ấy bị kích động mạnh.


Dù tâm lí tốt đến mấy, nhưng anh cũng biết rồi, sau chuyện năm năm trước, dù là một người có tâm lí vững vàng như Tỷ ấy cũng bị dao động mạnh."
Kỷ Hàn Phi:"Vậy nên ý cậu là, con bé đã từng bị tổn thương một lần nên thêm một lần nữa, làm giọt nước tràn ly?"
Evan gật gật đầu:"Cũng có thể nói như vậy...Vốn dĩ phòng tuyến tâm lí của Thần Tỷ đã xuất hiện vết nứt, lại nhận thêm một cơn đả kích mạnh, nhất định sẽ bị hủy...Sau cùng nó lại hình thành nên một phòng tuyến mạnh hơn, đến mức chính Tỷ ấy cũng không kiểm soát nổi."
Kỷ Hàn Phi hơi trầm tư không lên tiếng, chuyện này thật sự không thể nói trước được điều gì:"Vậy cậu có cách nào không?"
Evan:"Hoặc là trong thời gian quan sát này Tỷ ấy có thể nhớ lại thì tốt, còn không em cần phải tiến hành thôi miên để bẻ khoá."
Kỷ Hàn Phi nhìn đồng hồ trên tay, rồi nhìn thấy có người đang tiến đến gần đây, anh ta quay qua nhắc nhở Evan một vài điều, ngay sau đó liền nương theo tay vịn cầu thang mà nhảy xuống.

Evan trông thấy cảnh này cũng nhiều lần rồi, nên cũng chẳng có gì bất ngờ cả.
...----------------....


Bình luận

Truyện đang đọc