SONG TRÙNG

Cầm kết quả kiểm tra sức khoẻ trên tay, Kỷ Thần Hi và Mặc Bắc Hàn chỉ biết câm nín mà nhìn hai người trước mặt.

“Ngài thiếu tướng mù, sức khoẻ anh vẫn ổn định hả?”

“Nhóc siêu quậy, cô không bị bệnh nan y đâu đúng không?”

“Anh bị điên à? Nhìn tôi giống có bệnh lắm sao? Anh mới bệnh đấy, cả nhà anh đều bệnh!”

“Vậy sao nhóc không nhìn mặt người đàn ông của nhóc đi! Biểu cảm đó có khác gì đang cầm giấy báo bệnh hiểm nghèo trên tay không?”

“Ha! Anh nói hay quá! Anh cũng không nhìn thử biểu cảm lúc này của Evan đi, tôi còn tưởng rằng em ấy hại anh đoạn tử tuyệt tôn rồi đấy!”

Hai người từ thì thầm to nhỏ đến cãi nhau gay gắt khiến cả phòng đều nghe thấy, vị bác sĩ già lúc này không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.

“Hai cô cậu có thôi đi không? Muốn cãi nhau ra ngoài mà cãi. Còn hai vị này, cảm thấy không tin tưởng vào bệnh viện chúng tôi như thế thì mời đến bệnh viện khác khám đi, đừng có trưng ra bộ mặt giống như sắp có người chết đến nơi như thế!”

Khác với Phó Tuần, vị bác sĩ già này là viện trưởng của bệnh viện quân y Thủ Đô, cũng là bác sĩ được tin tưởng nhất của nguyên thủ quốc gia, cho nên dù là đối với vị thiếu tướng tuổi trẻ tài cao hay người thừa kế đế quốc thương nghiệp khổng lồ trước mặt, ông chẳng mảy may sợ hãi một chút nào.

Mặc Bắc Hàn kéo tay Evan về chỗ mình, gượng cười hoà hoãn tình hình:“Xin lỗi viện trưởng Hạc, bạn của cháu cũng là một bác sĩ, cậu ấy kiểm tra nhiều lần thấy mắt cháu đã bình phục nhưng vẫn chưa nhìn thấy lại được, nên mới lo lắng đăm chiêu thế, cậu ấy không có ý nghi ngờ ngài đâu.”



Kỷ Thần Hi cũng kéo áo Tịch Cảnh Dương, cúi đầu xin lỗi:“Cháu cũng xin lỗi, do sức khoẻ cháu gần đây không tốt nên anh ấy…hơi khó ở một chút, mong viện trưởng thông cảm.”

Viện trưởng Hạc hừ lạnh bỏ ống tai nghe lên bàn, hướng về Mặc Bắc Hàn căn dặn:“Tiểu Hàn, cháu đến Thủ Đô lần này có về Kỷ Gia không? Nếu có, gửi lời hỏi thăm với lão Kỷ dùm ta.”

Mặc Bắc Hàn thoáng đưa mắt nhìn sang cô gái bên cạnh:“Phải về chứ ạ, cháu còn phải đưa cô gái họ hàng xa này về cho ông nội Kỷ gặp mặt nữa.”

Kỷ Thần Hi bất giác rùng mình, dù không quay đầu nhìn lại nhưng cô vẫn biết Tịch Cảnh Dương đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Ha ha, thiếu tướng Mặc, anh đừng đùa nữa, chắc là trông tôi giống với một người quen nào đó của Kỷ lão gia tử mà thôi, tôi sinh ra và lớn lên ở R Quốc, làm sao là họ hàng xa với nhà họ Kỷ được.”

Lúc này viện trưởng Hạc được dịp quan sát Kỷ Thần Hi, không khỏi cảm thán:“Cô bé này…quả thật trông có nét khá giống với Uyển Ngọc, vợ quá cố của lão Kỷ đấy.”

Kỷ Thần Hi vội xua tay giải thích:“Người giống người thôi ạ. Có lẻ dạo trước cháu có tham gia một chương trình truyền hình trực tiếp, cho nên Kỷ lão gia tử vô tình nhìn thấy cũng cảm thấy giống viện trưởng, nên nghĩ cháu là họ hàng.”

Mặc Bắc Hàn cười khẽ:“Thế à? Vậy cô cũng nên cùng tôi đến Kỷ Gia một chuyến để ông Kỷ xác nhận lại đi, biết đâu cô thật sự là liên quan đến nhà họ Kỷ thì sao? Còn nữa Cảnh Dương, cậu cũng đi cùng đi, chuyện hôn ước của cậu cũng đến lúc phải giải quyết rồi chứ nhỉ?”

Một câu nói Mặc Bắc Hàn khiến cho hai người phải lườm anh trong tức tưởi. Evan đứng sau chỉ biết bất lực đỡ trán, ăn nói kiểu này bảo sao đến giờ vẫn không nhìn thấy được, nghiệp nặng quá rồi.


Sau khi chào tạm biệt viện trưởng, nhóm người cũng chia làm hai để đi về hai hướng khác nhau.

Evan theo Mặc Bắc Hàn trở về nhà họ Kỷ. Còn Kỷ Thần Hi không theo cùng, cô hứa sẽ đến nhà họ Kỷ một chuyến để gặp Kỷ Lão, nhưng hiện tại cô phải cùng Tịch Cảnh Dương đến nhà tổ của Tịch Gia gặp Tịch Lão trước.



***

Nhà họ Kỷ,

Khi hay tin Mặc Bắc Hàn đi cùng với Kỷ Thần Hi đến Thủ Đô, Kỷ Lão đã đứng ngồi không yên suốt cả ngày hôm qua. Ông nghĩ đến cảnh cháu gái bảo bối của ông chính thức về nhà nhận tổ quy tông, thì trong lòng nôn nóng không thôi.

Nhưng đợi hơn cả một ngày trời, cuối cùng chỉ nhìn thấy Mặc Bắc Hàn cùng với một cậu thiếu niên lạ mặt, Kỷ Lão không khỏi có chút thất vọng, suy cho cùng cháu gái ông vẫn cảm thấy xa lạ với bọn họ.

Tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Kỷ Gia, Mặc Bắc Hàn đã xem Kỷ Lão như ông nội mình từ lâu, liền an ủi:“Gia gia, ông đừng buồn, cô ấy nói sắp xếp xong sẽ đến gặp ông.”

Kỷ Lão chống gậy ngậm ngùi thở dài:“Con bé không đến…cháu về đây làm gì?”

Mặc Bắc Hàn:"…"

Ông nội ơi, cháu đang bị thương đấy ông không thấy sao? Ông cũng nên quan tâm hỏi thăm thằng cháu không ruột này một câu chứ, ông làm thế cháu sẽ tổn thương lắm đó.

Dù thế, anh vẫn phải nuốt nỗi đau thương này xuống, sau đó kéo Evan đến trước mặt Kỷ Lão giới thiệu:“Gia gia, cô nhóc ấy tạm thời không đến gặp ông được, nhưng ông có thể nói chuyện với cậu nhóc này. Cậu ấy tên là Kỷ Hạo Nhiên, em trai của Kỷ Thần Hi, ông có thể gọi cậu ấy là Evan.”

…----------------…

Bình luận

Truyện đang đọc