SONG TRÙNG

Buổi tối, Tịch Cảnh Dương xử lý hết công việc của công ty, chuẩn bị trở lại bệnh viện với bạn gái, thì có hai người đã xuất hiện chắn trước mặt anh.

Tịch Cảnh Dương nhìn hai người trước mặt rồi nhìn lại đồng hồ trên tay, có chút mất kiên nhẫn nói:“Hai người có ba phút, có chuyện gì mau nói.”

Hai người đang chặn trước cửa vẻ mặt vô cùng khó coi, mang theo sự áy náy, một người trong đó với vết sẹo dài trên mí mắt lên tiếng trước:“Thiếu chủ…xin lỗi.”

Người còn lại cũng lên tiếng:“Thiếu chủ, xin anh hãy trừng phạt chúng tôi, anh cứ im lặng thế này, chúng tôi…chúng tôi thật sự rất khó chịu.”

Chỉ cần không có Kỷ Thần Hi bên cạnh, không ai có thể nhìn thấy được bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt của người đàn ông, mà chỉ cảm nhận được một khí thế áp bức đến cực hạn.

“Hai người ở đây, ai bảo vệ cô ấy ở bệnh viện?”

Cả hai sững người, vì sau khi bất cẩn không chú ý đến tên fan cuồng muốn tấn công chủ mẫu, thì thiếu chủ của họ không hề tìm bọn họ trách tội hay xử phạt gì, thậm chí một câu mắng chửi cũng không, khiến họ cảm thấy bị anh bỏ rơi và sẽ sớm khai trừ họ khỏi tổ chức. Do chịu không được hình phạt lạnh kiểu này, với tâm trạng bất an và lo lắng, họ đã tự ý rời bỏ vị trí khi chưa có lệnh.

Tịch Cảnh Dương nhìn hai người vẫn im thin thít trước mặt mà bất lực. Rõ ràng có khả năng thích sát nguyên thủ của một quốc gia lớn, nhưng tố chất tâm lý lại quá yếu.

Vốn dĩ anh muốn họ theo Kỷ Thần Hi không chỉ là để bảo vệ cô, mà còn là học hỏi cách xử sự cũng như cách cô thao túng tinh thần người khác. Anh đã có lòng tốt tạo cơ hội cho họ rèn luyện thêm nhưng họ không hề hiểu.

Việc rèn luyện thì không xong, việc bảo vệ Kỷ Thần Hi cũng chẳng hoàn thành, anh còn định làm công tác tư tưởng sau cho hai người, phải cho họ biết mạnh chưa chắc giải quyết được mọi vấn đề, mà còn phải biết dùng chiến thuật tâm lý trong một số trường hợp.

“Từ lúc tôi để hai người đi theo Tiểu Hi, tôi đã từng nói điều gì?”

Giọng điệu của anh không nóng không lạnh vô cùng hoà nhã, nhưng khi rơi vào tay của hai người đối diện cứ như tử thần đang cầm lưỡi hái đến đòi mạng.

Cũng không thể trách Tịch Cảnh Dương, ai bảo anh luôn bày ra bộ dạng ác ma, lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác không dám lại gần. Vì thế dù anh có ý tốt đi nữa, nhưng trong mắt người khác vẫn là thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Người không có sẹo trên mặt quỳ hẳn một chân xuống đất, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:“Chúng tôi đi theo chủ mẫu thì là người của chủ mẫu. Nếu thiếu chủ và chủ mẫu cùng gặp nguy hiểm phải ưu tiên cứu chủ mẫu trước!”

Người còn lại cùng quỳ một chân xuống, cúi đầu nói:“Không can thiệp và báo cáo chuyện cá nhân của chủ mẫu, nhưng phải thông báo cho thiếu chủ biết khi chủ mẫu bị thương hoặc gặp nguy hiểm.”

“Trước khi có lệnh của thiếu chủ không được tự ý rời bỏ vị trí.”

Ở điều cúi cùng cả hai đồng thanh nói, cả hai đều biết tính nghiêm trọng của việc không thực thi đúng yêu cầu của chủ nhân mình. Người có sẹo trên mí mắt không biết rút một con dao găm ra từ đâu, mà hướng thẳng về phía tim, giọng điệu đầy tự trách nói tiếp.

“Thân là một trong những thành viên cấp cao của Hắc Diệm, nhưng lại biết luật phải luật, Tù Ngưu nguyện dùng cái chết để tạ tội!”

Vừa dứt lời anh ta giơ cao con dao trong tay, không suy nghĩ gì mà đâm mạnh vào ngực trái.

Tịch Cảnh Dương khẽ nhíu mày, bằng một tốc độ mà mắt người không nhìn theo được, anh giơ một chân đá mạnh con dao đi, khiến nó ghim hơn một nữa lưỡi dao vào vách tường.

Ngay từ đầu anh thật sự không hề tức giận bọn họ, dù trước đó anh thật sự đã suýt mất kiềm chế khi thấy Kỷ Thần Hi bị thương, nhưng là vì bản thân anh cảm thấy có lỗi khi đã cư xử lạnh nhạt để rồi khiến cô bị thương, chứ không hề trách cứ gì họ.

Tuy nhiên, hành động vừa rồi của Tù Ngưu đã khiến Tịch Cảnh Dương thật sự tức giận.

“Thần Hi là giới hạn, còn mạng của các cậu là ranh giới. Động vào một trong hai, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Nói xong, Tịch Cảnh Dương tiến đến bên cạnh Tù Ngưu, mặt lạnh như băng, đưa tay ra:“Ngọc bội.”

Tù Ngưu điếng người, hai tay run lên nhưng vẫn lấy ra từ trong túi áo một miếng ngọc nhỏ có hình dạng “Tù Ngưu”, cũng là thứ biểu trưng cho thân phận của anh tron Hắc Diệm, vô cùng miễn cưỡng trả lại cho Tịch Cảnh Dương.

Tịch Cảnh Dương nhận lấy miếng ngọc bội, lạnh nhạt nói:“Tạm thời tôi sẽ đưa Toan Nghê bảo quản giúp cậu, xem như đây là hình phạt, muốn lấy lại thứ vốn thuộc về mình thì phải đấu tranh. Đừng khiến tôi thất vọng lần nữa.”

Tù Ngưu cắn răng chấp nhận hình phạt.

Tịch Cảnh Dương đưa mắt nhìn người còn lại, đối phương không thuộc ‘Long Sinh Cửu Tử’ của Hắc Diêm nên không có ngọc bội tượng trưng thân phận. Nhưng anh ta cũng là một thành viên có chức vụ không thấp.

“Thời gian tới căn cứ huấn luyện vùng Cực Bắc sẽ mở, hai người đến đó một chuyến đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc