STRAWBERRY VỊ MÙA HÈ

Tô Kiến lại quay về phòng giặt y phục, đương nhiên là ngày tháng trôi qua không hề dễ dàng gì. Những người lúc trước đỏ mắt việc nàng bay lên cành cao, bây giờ liền dùng những lời lẽ chua ngoa xỉa xói lúc trước cô không biết xấu hổ.

“Vậy mà lại có thể liều cả mạng để bò lên giường đại thiếu gia, bây giờ thì hay rồi, bị đánh cho hiện nguyên hình, còn không bằng đám người hạ nhân chúng ta, đáng đời bị người ghét bỏ.”

Những lời như vậy, cô đã nghe trên dưới trăm lần, dường như có đến tận mười mấy phiên bản. Lúc trước luôn xem bình luận mà các fan để lại dưới Weibo của minh tinh, đó gọi là hiệu ứng đám đông. Bây giờ, nàng có thể thấy được chuyện này bằng chính con mắt sắc màu của bản thân trong thế giới khác.

Cơn đau khổ cũng không đến nỗi quá tệ. Chỉ là, tâm tư của nàng đều đặt trên người đã nói muốn cưới nàng.

Dù cho chỉ có một lần, dù cho chỉ vì tìm lý do để lấy lệ với người khác.

Tô Kiến nghĩ kĩ rồi, lý do vì sao bản thân lại đến nơi này. Nàng đổ lỗi cho cảnh nhân vật chính trưởng thành trong bộ phim truyền hình, xem đó như một trải nghiệm, một số kiếp.

Có thể lấy được giọt nước mắt đó hay không đã không còn ý nghĩa gì nữa, nàng đã thử qua mùi vị mặn mặn đó rồi.

“Đưa nàng ta đi cho ta!” Một đám người xuất hiện trong sân viện, động tĩnh rất lớn. Bàn giặt y phục trong tay nàng bị ném mạnh lên mặt đất, vỡ thành hai mảnh.

Đây là lần đầu tiên nàng đi qua cái hành lang thật dài kia, lúc đi qua phòng của Hàn Dục, nhìn thấy hắn được Thúy Hỷ đỡ từ phòng ra ngoài. Giống như lúc nàng còn bên cạnh vậy, khoác một cái áo choàng thật dày, trông cả người càng có vẻ gầy yếu hơn.

Mà dường như hắn không nhìn thấy nàng.

“Quỳ xuống!” Hàn Vân thị ném xuống thứ gì đó trông có vẻ như là một loại đá lửa: “Nha đầu này thật to gan, vậy mà lại giấu tâm tư hại người. Nói! Vì sao lại phóng hỏa phòng của nhị thiếu gia, là ai sai ngươi làm như vậy?!”

Tô Kiến thản nhiên lắc lắc đầu: “Ta không có.”

“Chứng cứ đều ở trước mắt rồi mà ngươi lại còn dám giảo biện, những thứ này được tìm thấy dưới bệ cửa sổ trong phòng của ngươi, chứng cứ vô cùng xác thực.” Vương Mạnh Cầm phụ họa.

Nàng tiếp tục liếc mắt nhìn Hàn Kỳ đang ngồi một bên vân vê chiếc nhẫn ngọc trên tay, giống như cuộc tra hỏi này không liên quan gì đến hắn.

“Tin hay không tùy ngươi, ta không thẹn với lương tâm.”

Lời này vừa hay đúng theo ý nguyện của Hàn Vân thị, bà ta lập tức đập bàn, “Được lắm, lôi xuống. Nhốt vào phòng củi, để nàng ta chịu đói ba đến năm ngày xem có nói hay không.”

“Thành thật một chút!” Tô Kiến bị đẩy xuống đất. Những người đứng trước cửa hóng chuyện, chỉ chỉ trỏ trỏ dần tản đi. Nàng mới lùi đến góc tường, giấu đi vết bầm tím trên cánh tay. 

Lại là căn phòng chứa củi này, nhưng tâm trạng lại khác hẳn so với lần trước.

Tô Kiến ôm chặt hai chân, vùi đầu vào trong. Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là bộ dáng của Hàn Dục lúc mới bước ra ngoài, đôi mày kiếm đó vẫn mang vẻ lạnh lùng sắc bén, không biết bây giờ bệnh tình của hắn như thế nào rồi.

Màn đêm buông xuống, khi tiểu nha hoàn đưa cơm ra thì quên khóa cửa, để lại một khe hở nhỏ, tia sáng yếu ớt nhẹ nhàng xuyên qua.

Lúc này, tia sáng kia dần dần lan rộng ra. Bị bóng tối nuốt chửng vào trong.

Nàng cảm nhận được cơn gió lạnh buốt từ ngoài thổi vào mặt, giương mắt lên nhìn thì lại thấy đó không phải là người làm nàng bận lòng.

“Sao lại là ngươi?”

Lúc này, Hàn Kỳ nhìn nàng có chút quen thuộc: “Đừng mơ tưởng nữa, hắn sẽ không đến đâu.”

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Tô Kiến liếc hắn.

Hắn ngồi xuống, nhìn nàng từ trên cao: “Có muốn hợp tác với ta không?”

Nàng không nói chuyện, cảm thấy ngữ khí của Hàn Kỳ không phải là đến tìm nàng thương lượng.

“Cô kể lại quá trình phóng hỏa ngày hôm đó cho ta một lần. Bố trí mọi thứ như thế nào, cứu ta ra sao, bị ai sai khiến, đều phải nói rõ ràng cho ta nghe.” Hàn Kỳ nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sắc bén phức tạp, làm nàng không nhịn được tin tưởng những lời hắn nói là thật.

“Ta không biết.”

Bốn chữ này làm nụ cười nhàn nhạt trên mặt hắn biến mất.

Tô Kiến cảm thấy bản thân không thở nổi, Hàn Kì đã bóp chặt cổ họng của nàng, từ từ sát lại gần: “Rốt cuộc Hàn Dục đã cho cô thứ gì tốt mà cô lại giúp hắn? Là địa vị Đại phu nhân của Hàn gia, hay là vinh hoa phú quý cả đời?”

Nàng thật sự oan uổng mà.

Trước khi hơi thở bị cướp đoạt hoàn toàn, nàng chỉ có một suy nghĩ.

Lúc tỉnh dậy lần nữa, bên người giống như bị lửa thiêu vậy, nóng vô cùng.

Tô Kiến quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm căn phòng ngập tràn ánh lửa, suy nghĩ rối ren. Liều mạng la hét nhưng không ai trả lời, khói lửa xộc thẳng vào mắt và cổ họng, cơn ho sặc sụa làm nàng nói không nên lời.

Mắt thấy lửa cháy càng ngày càng lớn, từ bên cửa sổ lan rộng đến đống que diêm bên tường, ngay sau đó, cả căn phòng đều ngập trong lửa.

Nàng không thể động đậy, ra sức che mũi và miệng. Suy nghĩ cuối cùng còn sót lại trước khi ngất xỉu, dường như cảm nhận được bộ dáng ôm hận mà chết của nguyên chủ.

Có lẽ là cả đời này của nàng chỉ có như vậy thôi, không có lo lắng thì sẽ không phải bận lòng, thậm chí đến cả một lời khuyên răn hay chỉ là một người đến cứu nàng cũng không có. Cũng phải, nàng chỉ là một kẻ hạ đẳng hèn mọn, vốn dĩ cả đời này của nàng không đáng quan trọng gì hết.

Suy nghĩ của Tô Kiến tản ra. Lúc nhắm mắt lại, tiếng mở cửa “Két…” mới chậm rãi vang lên. 

Bình luận

Truyện đang đọc