STRAWBERRY VỊ MÙA HÈ

Đêm đó, Tống Giai Hòa mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy bản thân lúc nhỏ, mặc một chiếc váy trắng hoa màu hồng phấn, ngồi xổm trước một cái cây du già trong sân, bĩu môi, bàn tay nhỏ bé trắng mập phủi đi hạt cát trên mặt đất.

Đến gần mới thấy trên chiếc váy hoa có vài vết bẩn, không biết dính từ khi nào.

Lúc này, nhà trẻ vừa mới tan học.

Bên cạnh vang lên tiếng chơi đùa rõ ràng, dường như cách rất xa, lại giống như gần trong gang tất.

Tống Giai Hòa không biết tại sao mọi người đều không thích chơi cùng mình, rõ ràng cô đã chia kẹo vừa mới mua cho mọi người, thế nhưng sau khi bọn họ ăn xong lại giống như bị mất trí nhớ vậy, còn đẩy cô xuống đất.

Những viên sỏi trên nền xi măng quẹt qua làn váy của cô, cô đành phải tự mình đứng lên, cách xa bọn họ.

Tiếng gió gào thét lấn át tiếng nô đùa của trẻ con, mây đen ép bầu trời xuống rất thấp, xung quanh đều tối sầm lại.

Có lẽ sắp có một trận mưa to.

Tống Giai Hòa vẫn cố chấp dùng cát vẽ hình trái tim, hình ngôi sao, còn có một căn phòng và cái cây lớn đơn giản trong hố cát.

Lúc đang vẽ mây, trước mặt xuất hiện một đôi giày, vừa lúc đạp vào giữa đám mây cô vừa vẽ xong.

“Này, cậu đang làm gì vậy?”

Giọng nói lành lạnh của cậu bé quanh quẩn trên đỉnh đầu, Tống Giai Hòa không cần đoán cũng biết là ai, cô không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu vẽ đám mây của cô.

“Mấy đứa kia lại không chơi với cậu à?” Cậu bé chậc một tiếng: “Nhân duyên của cậu kém thật đấy.”

Nói xong, Tống Giai Hòa cảm thấy có một bóng đen áp sát xuống trước mặt mình.

Quả nhiên, cậu bé đã ngồi xổm trước mặt cô, hàm răng đều thẳng cười toe toét, nói: “Được rồi, tôi chơi với cậu.”

“Mình không cần cậu chơi cùng…”

Tống Giai Hòa mạnh miệng còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy cậu bé không biết lấy ra một cây que trúc từ đâu, cũng vẽ theo trên cát, cô cau mày, vội vàng ngăn lại: “Cậu làm hỏng hết bức tranh của mình rồi!”

“Phải không?”

Cậu bé không để bụng, vẫn cười rạng rỡ: “Tôi cảm thấy tôi vẽ cũng đẹp đấy chứ.”

Giữa ngôi nhà và cái cây của Tống Giai Hòa, cậu bé vẽ thêm hai người nho nhỏ nắm tay nhau, tuy tứ chi đều là những nét vẽ thô sơ, nhưng trông có vẻ cũng không tồi.

Ít nhất thì cậu bé cho là như vậy.

Có lẽ là vì lúc nãy bị cô lập, cũng có thể là vì người cậu bé vẽ quá xấu, Tống Giai Hòa không hài lòng lắm, cô liên tục tỏ vẻ: “Đây là bức tranh của mình!”

Cậu bé nở nụ cười, buông que xuống, không biết móc ra cái gì trong túi, tay nắm chặt thành nắm đấm trước mặt cô: “Cái này bày tỏ cho sự xin lỗi của tôi, mời cậu ăn kẹo.”

“Bộp.”

Hai viên kẹo trái cây cứ như vậy rơi vào lòng bàn tay của Tống Giai Hòa.

Giống hết với những viên kẹo mà lúc nãy cô đưa cho đám bạn học kia.

Tống Giai Hòa nghĩ, hình như bố đã từng nói, hôm trước chú Thẩm ở cách vách mới đi công tác về với cậu nhóc.

Đây là loại kẹo cô thích nhất.

Tống Giai Hòa vui vẻ ra mặt, cũng không nhỏ nhen mà để lại một viên cho cậu bé.

Cậu bé bóc vỏ kẹo, bỏ kẹo vào miệng, hai người mặt đối mặt cười lên.

Không hiểu vì sao, vẻ mặt của cậu nhóc đột ngột thay đổi.

Cảm xúc trong chớp mắt từ vui vẻ biến thành giận dữ, Tống Giai Hòa đột nhiên đi đến hành lang trước cửa nhà, nhìn thấy chàng trai bước ra từ trong cửa, đẩy cô ra chạy xuống cầu thang.

Lần này Tống Giai Hòa đã nhìn rõ mặt của anh.

So với lúc nhỏ, đường nét trên gương mặt càng thêm rõ ràng, dáng người cao gầy như cây liễu, đôi mắt đỏ rực và ý lạnh, lúc nhìn qua làm cho cô vô cùng hoảng sợ.

Tống Giai Hòa không kịp suy nghĩ nhiều, chạy theo Thẩm Vị xuống cầu thang.

Đẩy ra chiếc cổng còn chưa kịp khép lại, cô nhìn thấy một bóng hình rẽ vào đường lớn của tiểu khu, sau đó biến mất ở cuối đường.

Khác với hiện tại đó là, lần này, Thẩm Vị không dựa vào cổng hút thuốc.

Thậm chí ngay cả cuộc nói chuyện không được tốt cũng không có.

Thay đổi đột ngột khiến cho Tống Giai Hòa cảm thấy trống rỗng, lập tức tỉnh lại từ trong mơ.

———

Cô thất thần trong giây lát, lúc này mới nghe thấy âm thanh vang lên ở phòng khách ngoài phòng ngủ, tiếng cộp cộp giống như đang chuyển đồ vậy.

Tống Giai Hòa thay quần áo xong thì mở cửa, nhìn thấy đàn dương cầm ở gần bệ cửa sổ lúc trước đã không thấy đâu.

Khi bố mẹ về, cô hỏi một câu, mới biết đây là chú Thẩm nhờ vả, vì em trai cùng cha khác mẹ của Thẩm Vị vừa đến tuổi đi học hôm trước, đang ầm ĩ đòi học đàn dương cầm.

“… Chiếc đàn dương cầm này vốn dĩ là chú Thẩm của con đặt ở đây, sợ thằng nhóc Thẩm Vị ham chơi không biết nặng nhẹ, làm hỏng đàn nên mới gửi nhờ ở nhà chúng ta.”

Nghe bố Tống nói như thế, mẹ Tống cũng chống nạnh nhìn khoảng trống bên cạnh cửa sổ: “Đừng nói nữa, lúc trước vẫn nghĩ là cái đồ vật kia cản đường, bây giờ đột nhiên chuyển đi rồi, thật sự có chút không quen.”

———

Tống Giai Hòa không có cơ hội chen lời, lại nghe bố mẹ hoài niệm, cô nói lời chào, mặc áo lông rồi chạy xuống tầng.

Qua một lúc, trong cầu thang lại vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Cửa lớn lần nữa bị mở ra, Tống Giai Hòa chui vào trong phòng, cầm lấy chiếc túi giấy trên bàn sách, ôm chặt vào ngực rồi lại vội vàng chạy ra cửa.

Nhà bọn họ sống ở tầng ba, từ chỗ chiếu nghỉ cũng có thể trông thấy một chiếc xe tải nhỏ màu xám đậu ngay trước cổng, trong tầng có vài công nhân đi qua đi lại, đang đóng gói thùng hàng rồi chia nhau khiêng vác, lại để vào hòm phía sau xe tải.

Thẩm Vị đứng đợi ở dưới cây du già đối diện tòa nhà, cầm điện thoại không biết đang xem gì.

Tốt rồi tốt rồi, không giống như trong mơ, anh vẫn chưa đi.

Còn kịp nói mấy câu.

Đang lúc vui vẻ, Tống Giai Hòa đã chạy xuống tầng, cái miệng nhỏ thở hổn hển, gió thổi loạn mái tóc cát ngang trước trán cô cũng không để ý: “Trường học bên kia đã nói xong chưa?”

Mấy ngày này dậy sớm rèn luyện cũng không uổng công, khuôn mặt của Tống Giai Hòa đã nhỏ đi trông thấy, đã thành gương mặt trái xoan cỡ một bàn tay, cái cằm nhọn được giấu trong chiếc khăn quàng màu đỏ, lộ ra đôi mắt to tròn.

Thẩm Vị bỏ điện thoại vào túi, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi lập tức chỉ chỉ vào cái túi trong tay cô, cười hỏi: “Cho tôi sao?”

“A, đúng rồi.”

Tống Giai Hòa đưa chiếc túi trong lòng ra, Thẩm Vị kéo ra nhìn thoáng qua, là một quả cầu thủy tinh giả đựng trong một chiếc hộp trong suốt.

Lắc nhẹ một chút, bên trong sẽ có tuyết rơi.

“Đồ con gái thích.” Thẩm Vị ngoài miệng thì nói như thế nhưng tay vẫn nhận lấy chiếc túi: “Cám ơn, cuối cùng cũng không uổng công gia yêu thương cậu.”

Tống Giai Hòa không để ý đến lời trêu chọc của anh, trong lòng chỉ nhớ đến một việc, cô do dự, vẫn trước lúc Thẩm Vị lên xe tải, cất tiếng hỏi: “Chúng ta còn có thể gặp mặt không?”

Thẩm Vị vẫn giống như buổi tối một ngày trước, đưa tay xoa đầu cô, cười đáp: “Đương nhiên rồi, không phải cậu có số điện thoại của tôi sao, nhớ tôi thì gọi điện thoại cho tôi.”

Còn chưa kịp vui mừng, Tống Giai Hòa đã đỏ mặt đánh vào tay anh: “Ai muốn nhớ cậu chứ…”

“Đi đây, người đẹp nhỏ, sau này nhớ kỹ phải gọi điện thoại nhiều cho anh trai đấy.”

Thẩm Vị ngồi vào ghế phụ vẫy tay với cô, Tống Giai Hòa đưa mắt nhìn theo chiếc xe tải nhỏ biến mất ở ngã tư đường lớn, không nhịn được kiễng chân vẫy tay về hướng Thẩm Vị biến mất.

Tống Giai Hòa đứng đó hồi lâu, đợi đến lúc bố mẹ gọi cô ăn cơm mới quay người lên tầng.

Trước lúc mở cửa, cô vẫn ngoái đầu nhìn lại.

Cuối cùng, vẫn trở nên giống với trong mơ.

Bình luận

Truyện đang đọc