STRAWBERRY VỊ MÙA HÈ

Tô Kiến không dám ở trong phòng quá lâu, lập tức thổi tắt ngọn nến và nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Đêm khuya gió lớn, chỉ nghe thấy vài tiếng chim kêu. Nàng không quen thuộc Hàn phủ, sờ soạng khắp nơi để tìm đường. Cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa khép hờ, không suy nghĩ gì, lập tức lặng lẽ đi vào.

“Là ai?” Chủ nhân trong căn phòng cũng không nhìn rõ. Tô Kiến nhanh chóng phát hiện nàng không trốn được nữa.

“Ra đây.”

Giọng nói đó có chút quen thuộc, hai chân bị che khuất của nàng dần cong lên. Cùng lúc đó, ngọn nến trong phòng sáng lên, nàng biết không trốn được nữa rồi.

Người đến càng ngày càng gần, mang theo tiếng ho nhẹ. Vạt áo khẽ lung lay, Hàn Dục quay đầu, lập tức phát hiện ra nàng.

Ánh nến đỏ rực ngày càng đến gần, mang theo giọng nói khàn khàn đặc thù của hắn, lộ ra vẻ yên tâm:” Đêm hôm khuya khoắt, sao lại trốn ở đây?”

Tô Kiến giơ tay vén tóc bên mặt phải xuống, che khuất gương mặt, vừa nói một chữ “Ta…” thì cửa lập tức vang lên âm thanh gõ cửa dồn dập.

“Đại thiếu gia.” Giọng nói của người hầu ngoài cửa vang lên: “Đại phu nhân bị mất bảo vật, ra lệnh cho chúng ta đến lục soát từng phòng. Mong thiếu gia cho phép.”

Nàng khẩn trương nắm lấy vạt áo của hắn, không chịu buông tay. Dù biết là vô dụng, vẫn cố gắng lắc đầu, dùng khẩu hình giải thích: “Không phải ta.”

Hàn Dục nhìn nàng, trên mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ. Sau một lúc, ánh mắt của hắn vẫn không thay đổi, chỉ trầm giọng nói vọng ra ngoài cửa: “Ta đã ngủ rồi, không tiện đứng lên.”

Người hầu thấy nến còn sáng, do dự: “Đại thiếu gia, việc này…”

“Làm sao, dù cho trong phòng ta thật sự có bảo vật đó, các ngươi thật sự tưởng rằng có thể trói ta đến trước mặt mẫu thân sao hả?” Lại một trận ho khan. Tô Kiến không thấy bóng đen ngoài cửa nữa thì mới bình tĩnh lại.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Một góc tay áo của Hàn Dục còn bị nàng túm lấy, trực giác mách bảo nàng, đám người hầu kia là do đại phu nhân phái tới.

Tô Kiến trầm mặc một lúc lâu, cố ý nói sang chuyện khác: “Tối nay ta có thể ở lại đây không?”

Hắn nhìn chằm chằm vào bộ dáng nhu nhược đáng thương kia. Biết nàng đang có ý lừa gạt mình nhưng cũng không tiện hỏi tiếp, đứng dậy nhường cái bàn: “Tùy cô.”

Sáng sớm hôm sau, Hàn Dục phát hiện không thấy người trong phòng nữa.

Trên bàn có đặt bánh bao và một bát cháo vẫn còn nóng. Hắn nhìn các nô tỳ hầu hạ từ trong ra ngoài, ánh mắt rơi vào Tô Kiến đang đi hướng ngược lại với phòng hắn, trầm mặc một lúc.

Vết sẹo trên mặt Tô Kiến khiến nàng chịu đựng đủ mọi lạnh nhạt. Có lẽ là bất kể khi nào, thế gian này đều sẽ không thay đổi, sự tôn trọng và những tiếng vỗ tay chỉ có người nào xinh đẹp mới có tư cách được nhận. Mà với bộ dáng của nàng, không bị chủ nhân đuổi ra ngoài thì đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

May mắn thay, nàng không có thời gian than thân trách phận như nguyên chủ. Bây giờ nàng chỉ có một việc phải làm, đó chính là nhanh chóng trở về.

Mấy ngày nay, dường như nàng đã dùng hết mọi cách. Hành tây, ớt cay các loại kích thích đôi mắt đều đã thử qua. Hàn Kỳ thật sự rơi nước mắt, nhưng nàngvẫn ổn định đứng trước mặt hắn.

“Nhị thiếu gia có gì phân phó?” Hàn Kỳ gọi nàng qua.

“Ta phải đến nhà Trần đại nhân một lúc, cô thay y phục đi cùng ta.”

Tô Kiến vô thức muốn từ chối, che lại vết sẹo đáng sợ trên mặt: “Việc này… nô tỳ đi sợ là không tốt lắm.”

Hàn Kỳ trấn an nàng: “Yên tâm, đi theo ta sẽ không có ai cười nhạo cô đâu.”

Rời khỏi nhà Trần đại nhân, Hàn Kỳ lại đưa nàng đến chợ hoa. Đúng là đã rất lâu rồi không được hít thở không khí trong lành bên ngoài, tâm không gợn sóng của Tô Kiến mới có chút dao động.

Đắm chìm trong biển hoa và tiếng hò hét ồn ào của những tiểu thư xung quanh, Tô Kiến bất tri bất giác bị lạc phương hướng. Xoay người muốn đi tìm Hàn Kỳ, lại phát hiện không thấy người đâu nữa.

Nguy rồi.

Rốt cuộc nàng đã đắc tội với thần tiên nơi nào? Sao tất cả mọi việc xui xẻo đều rơi xuống người nàng vậy?

Từ chạng vạng đến khi mặt trời lặn, chân của Tô Kiến đã phồng rộp hết rồi. Không biết đã đi qua bao nhiêu con ngõ, hỏi biết bao nhiêu người, vẫn không tìm được đường quay về Hàn phủ.

Thậm chí nàng còn nghĩ rằng, có lẽ nàng không quay về được nữa. Trong phủ đệ to lớn kia, e là sẽ không ai biết rằng nàng đã mất tích đâu. Tô Kiến ngồi sát bên tường, vùi đầu vào đầu gối.

Không đúng! Thế mà Hàn Kỳ lại bỏ nàng trên phố, điều này chứng minh hắn không phải là người có thể giúp nàng về nhà. Nếu đã như vậy, nàng cần gì cứ phải cố chấp ở trong bức tường thành kín gió kia, không bằng để nàng sống yên ổn, từ từ tìm cách trở về.

Đang nghĩ ngợi, dường như có một đám người đang chậm rãi bước về phía nàng.

“Ôi, đây là tiểu nương tử nhà ai?” Đám lưu manh vô lại kia thấy nàng lẻ loi một mình liền nổi lên ý xấu.

Bên cạnh có người phụ họa: “Tiểu nương tử, tìm không thấy nam nhân của cô hả? Hay là về nhà với đại ca bọn ta đi, làm chị dâu của bọn ta, thế nào? Ha ha…”

Tô Kiến không hề nói chuyện, chỉ đơn giản ngẩng đầu để lộ ra dung mạo thật của mình. Bốn người bọn họ bị dọa một phen, vết sẹo đó càng trở nên dữ tợn trong bóng tối.

Nàng đưa mắt nhìn đám người đi đến, cười cười hỏi: “Lúc nãy là ai muốn cưới ta?”

Nam nhân kia bị sắc mặt của nàng dọa không nhẹ, vội lùi lại mấy bước. Sắc mặt Tô Kiến tái nhợt như tờ giấy, bị gió lạnh thổi cả một đêm làm cả người nàng cứng đờ.

Nàng đi về hướng của người kia, một đám người bị dọa đến sợ hãi bỏ đi.

Tô Kiến hừ lạnh một tiếng: “Thế gian này, tìm đâu mới thấy được người không quan tâm đến bề ngoài của người nữ tử đây?”

Gió lạnh gào thét, chỉ có vài người thưa thớt trên phố Nặc Đại, một trận ho nhẹ từ xa đến gần, giống như đang trả lời câu hỏi của nàng: “Sao lại nói lời ỉu xìu thế này?”

Nàng đứng im tại chỗ, giọng nói quen thuộc như rào chắn, cản gió lạnh lại bên ngoài.

Tô Kiến cố gắng kiềm chế cảm xúc. Tiếng ho khan không ngừng quanh năm của hắn giờ phút này lại có vẻ khá dễ nghe: “Gió lớn như vậy, sao thiếu gia lại ra đây giờ này?”

“Ta không đến đây thì sao biết được cô lại để ý dung mạo của bản thân như vậy.”

Nàng lo lắng nắm chặt hai tay: “Thiếu gia nói đùa rồi, trên đời này có nữ nhân nào mà không để ý dung mạo của bản thân chứ? Cứ coi như người ta cảm thấy không quan trọng, vậy cảm nhận của người trong lòng thì sao?”

“Nói như vậy, là lão nhị bắt nạt ngươi?”

Hắn vừa dứt thì bị Tô Kiến cắt ngang: “Thiếu gia cũng nhìn ra được, người như ta, nào có thể trèo lên người nhị thiếu gia.”

Hàn Dục khẽ thở dài: “Sao không xoay người lại nói chuyện?”

“Nô tỳ sợ sẽ dọa thiếu gia.”

“Không sao.” Hắn ho nhẹ: “Cô theo ta nhiều năm như vậy, đã nhìn quen từ lâu rồi.”

Tô Kiến chuyển động đôi chân cứng đờ, xoay người lại. Sợi tóc bị gió thổi bay, vừa hay che khuất phần mặt bên phải.

Khoảnh khắc quay đầu lại, trước mắt hiện lên tia sáng. Bóng đen sau lưng Hàn Dục lao thẳng về phía bọn họ, trong nháy mắt, nàng trực tiếp xông thẳng về phía thân kiếm, dùng lực đẩy hắn ra.

Thanh kiếm đâm vào lồng ngực, Tô Kiến đột nhiên đến gần gương mặt của Hàn Dục. Dáng vẻ vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là bên trong con ngươi ấy hiện lên ánh mắt mệt mỏi của nàng, cùng một vài điều mà nàng không thấy rõ được.

Bình luận

Truyện đang đọc