SỰ NGHIỆP KINH DOANH CỦA BÀ THỔ ĐỊA

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 63: Gặp offline Thiên Duyên thánh nữ

***

Trong phòng khách biệt thự, Cơ Đan vẻ mặt hả hê khi người gặp họa.

"Lão Kế đi gặp offline với thánh nữ kia thật hả?" Anh ta hỏi.

Dung Mộc, Phạm Lam và Ly Trạch gật đầu, Kế Ngỗi buồn bực ngồi đó không lên tiếng.

"Ha ha ha ha ha ha... khụ khụ." Cơ Đan ngửa đầu cười to, thiếu chút nữa thì bị nước miếng sặc chết.

Phạm Lam: "Anh ta làm gì mà cười ghê thế."

Dung Mộc: "Trước đây A Ngỗi... Từng trải qua một khoảng thời gian... Về sau, đối với phái nữ có hơi..."

Ly Trạch: "Sợ gái?"

"Khụ...khụ đó là... kính nhi viễn chi."(*)

(*)kính nhi viễn chi: biểu thị tôn kính nhưng không muốn đến gần.

"Chờ đã, Kế Ngỗi thường xuyên." Phạm Lam chỉ chỉ vào mình: "Túm cổ áo tôi quăng tới quăng lui."

Ánh mắt Dung Mộc tránh đi: "Vậy hẳn là bởi vì... "

Ly Trạch: "Không coi cô là con gái."

Phạm Lam: "..."

Hờ hờ.

Kế Ngỗi cuối cũng buồn bực phục hồi lại tinh thần: "Đổi người."

"Này, phải mất 500 hộc để đổi lấy cơ hội này đấy, đừng có lãng phí." Phạm Lam nói: "Nếu không bạn đã hoàn trả 500 hộc đi?"

Kế Ngỗi: "..."

Dung Mộc: "A Ngỗi, việc này... ấm ức cho anh rồi."

Ly Trạch: "Chỉ là đi gặp một người bạn trên mạng thôi, cũng đâu phải bán thân."

Cơ Đan: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Kế Ngỗi hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Đan, nửa tiếng cười sau của Cơ Đan bị kẹt lại ở trong cổ họng, biến thành một tiếng "Phụt~"

"Tôi không biết nói trò chuyện với người khác, không tra được manh mối gì đâu." Kế Ngỗi nói.

"Không biết trò chuyện cũng không sao, có tôi đây nè." Cơ Đan ôm bả vai Kế Ngỗi: "Đến lúc đó làm một cái tai nghe tàng hình, tôi ở hậu trường chỉ đạo, dựa vào tài ăn nói của Cơ Đan tôi cộng thêm giá trị nhan sắc của anh, yên tâm đi."

Kế Ngỗi: "Hơ hơ."


"Nào nào nào, chúng ta hãy tập luyện trước một chút đi, trước hết, phải thật galant, lịch sự, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng nhất ... bla bla bla..."

Phạm Lam đến gần Dung Mộc: "Kế Ngỗi từng gặp chuyện gì trước kia thế?"

Dung Mộc nhanh chóng chớp chớp lông mi: "Cái, cái này....Dung mỗ không tiện nói...."

Ly Trạch nhảy lên đùi Dung Mộc, ngửa bụng ra, bốn chân chỏng lên trời: "Nói đi nói đi~"

Dung Mộc nhảy bật lên, chạy trốn.

Ly Trạch ùng ục lăn xuống đất.

"Cậu đoán là có chuyện gì?" Phạm Lam hỏi.

"Tôi nhìn cái tướng mạo của Kế Ngỗi thí tám phần là..." Ly Trạch liếc phạm Lam một cái: "Đi đi đi, trẻ vị thành niên như cô, đừng có cái gì cũng hỏi thăm như thế."

Phạm Lam: "..."

Cậu mới chưa thành niên ấy!

*

20 tiếng sau.

Phạm Lam cảm thấy cô không chỉ trưởng thành mà còn có xu hướng "mẹ" hóa.

"Chúng tôi long trọng mời...." Cơ Đan huơ tay thành tư thế mời: "Côn Luân mạch Phủ Xuân Thành khu Thanh Long, Trù Thần đại nhân, Kế Ngỗi lên sân khấu!"

Cuốn "Lý luận tư bản" trong tay Dung Mộc rớt xuống, Ly Trạch xoay người đứng dậy.

Phạm Lam bị sốc.

Nói thật, cô đã vào nghề được gần tám tháng, ngoại trừ thấy Kế Ngỗi mặc đồng phục shipper ra thì chưa từng thấy Kế Ngỗi mặc quần áo khác. Cho dù giá trị nhan sắc của Kế Ngỗi cũng không tệ lắm, nhưng dưới bộ quần áo màu vàng giống như trứng gà kia thì thẩm mỹ khó tránh bị mệt mỏi quá độ.

Bây giờ anh ta mặc quần màu cà ri giản dị, giày da dê thoải mái, áo thun trắng bên trong, bên ngoài khoác âu phục giản dị, mãi tóc tùy tiện gãi gãi, lộ ra vầng trán... kỳ thật chính là trang phục của nhân viên văn phòng bình thường, nhưng mà, đặt ở trên người Kế Ngỗi, thì lại là minh châu bám bụi lâu ngày đột nhiên bị gột rửa, hiệu quả tỏa sáng cả đất trời.

Kế Ngỗi nhíu chặt mày, giống như trên người có mấy trăm con sâu bướm đang bò, vô cùng không được tự nhiên, ánh mặt trời từ trên cao đánh vào chiếu vào gương mặt anh ta, càng làm lộ ra vẻ môi hồng răng trắng, phối hợp với biểu cảm bối rối như vậy, đột nhiên làm cho Phạm Lam nảy sinh ra một loại "Lo lắng của bà mẹ".

Thả Trù Thần xinh đẹp như vậy đi ra ngoài sẽ không bị đám sài lang hổ báo nuốt mất đó chứ.

"Chúng ta xuất phát thôi." Cơ Đan đẩy Kế Ngỗi ra cửa, nhướng mi: "Các đồng chí, chờ tin chiến thắng của chúng tôi nhé."

Kế Ngỗi rời đi, trong phòng khôi phục lại yên tĩnh.

Lông toàn thân Ly Trạch cứng lại, tay Dung Mộc lật trang sách dừng lại, ngón tay Phạm Lam lướt Weibo bất động.

Một giây sau, Ly Trạch nhảy lên vai Dung Mộc, Dung Mộc xông ra cửa, Phạm Lam theo sát phía sau. Ngoài cửa, Tường Vân của Cơ Đan đã bay không còn thấy bóng dáng nữa.

Phạm Lam gọi điện thoại cho Ất Nhĩ: "Gửi địa chỉ quán cà phê đó chó tôi... Đệt, Dung Mộc anh dừng tay lại cho tôi!" Phạm Lam vội vàng nhảy lên Tường Vân 007, đặt mông xuống hất Dung Mộc lui đằng sau, rồi cắm điện thoại vào.

007 bay lên trời, Dung Mộc gắt gao túm lấy lỗ tai Ly Trạch.

[Ma Đô Huyền Vũ quận Hoàng Bạch 78,9 độ, quán cà phê Göring, GPS chỉ tuyến đường nhanh nhất.]

Phạm Lam hai tay túm lấy đầu mây xoay, bình tĩnh lắc đuôi một cái, khói mây xẹt ra một tạo hình xinh đẹp trên không trung

"Cô có bằng lái xe hay không!" Ly Trạch hét lớn.

Phạm Lam: "Sang năm sẽ đi thi."

Dung Mộc: "A a a a a."


Ly Trạch: "Cứu mạng!"

10 phút sau, Tường Vân 007 đến đích. Phạm Lam dừng Tường Vân ở độ cao năm mét, tung người nhảy xuống.

Lông của Ly Trạch xù lên giống như bị pháo nổ, mặt Dung Mộc trắng bệch.

Phạm Lam tỏ vẻ khinh bỉ.

Quán cà phê Göring là chuỗi cửa toàn quốc, đi theo phong cách cổ điển, tất cả những địa điểm đều rất hẻo lánh, quán trước mắt nằm trong một con hẻm nhỏ, xung quanh hầu như không có cửa hàng nào khác. Bức tường bên ngoài màu đỏ thẫm bò đầy dây leo màu xanh biếc, nếu không phải cở ửa đậu một hàng xe cao cấp, quả thực giống như một căn nhà bỏ hoang.

Nhưng điều kỳ diệu là cửa hàng này được đánh giá rất cao trên mạng, thậm chí còn phải đặt phòng vào cuối tuần, các bình luận đều là những lời khen ngợi như "độc lập di sản", "không giống ai", "vẻ đẹp cô đơn", "linh hồn cô đơn được an ủi".

Phạm Lam đẩy cửa quán cà phê ra, lập tức có bồi bàn dáng người cao ngất nghênh đón.

"Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, cửa hàng của chúng tôi không thể mang thú cưng vào." Bồi bàn nói.

Dung Mộc chớp mắt: "Cậu ta không phải sủng vật."

Mặt bồi bàn đỏ bừng, nhưng không bị sắc đẹp làm lay động vẫn rất kiên trì giữ chức vụ: "Tiên sinh, thật sự không thể."

"Đây là thú nhồi bông." Phạm Lam túm lấy Ly Trạch lắc lắc.

Ly Trạch vô cùng phối hợp, tay chân mềm nhũn, hai mắt đờ đẫn, nghiễm nhiên trở thành một con gấu nhồi bông lỡ lớn

Bồi bàn: "Xin lỗi, đồ chơi này nhìn giống thật quá, mời hai vị vào."

Ly Trạch hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Lam một cái.

Vị trí bồi bàn sắp xếp vô cùng phù hợp với yêu cầu của Phạm Lam, góc, bí mật, phía trước còn có một cây Phát Tài cao lớn làm vật che chắn, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí dễ thấy nhất gần cửa sổ.

Nói dễ thấy, cũng không phải bởi vì vị đặc biệt gì, chỉ là vì Kế Ngỗi đang ngồi đó.

Trước mặt anh bày một tách cà phê, mùi thơm thoang thoảng bốc lên trên gương mặt như tranh vẽ, đẩy độ cao cấp của cả quán cà phê lên tám ngàn năm.

Bàn bên cạnh, bàn trước bàn sau, thậm chí cả khách trong quán cà phê đều đang lặng lẽ nhìn trộm, còn có người chụp lén anh ta.

Nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ, Phạm Lam thật sự rất muốn ném mấy giới chú ra ngoài.

Cơ Đan ngồi bàn bên cạnh cách Kế Ngỗi ba cái bàn, làm bộ làm bộ đưa tờ lên báo đọc... đã lại còn là "Nhật báo pháp trị".

Phạm Lam: "..."

Tên này có phải coi phim gián điệp nhiều quá rồi không? Bây giờ ai còn đọc báo, như thế không phải càng dễ bị nhận ra hơn sao.

Trạng thái Kế Ngỗi thoạt nhìn cũng được, đang ngồi phơi nắng, mắt hé một nửa, dường như sắp ngủ thiếp đi. Dung Mộc thì thoạt nhìn cũng không tốt lắm, thân thể anh ta nghiêng về phía trước, cầm chén nước thật cẩn thận quan sát từ khe hở của cây Phát Tài, cứ qua hai ba giây lại uống một ngụm nước.

Phạm Lam cảm thấy, trạng thái hiện tại của Dung Mộc tựa như... bạn nhỏ lần đầu tiên một mình ra ngoài, giống như người cha già đi theo sau mông đứa con trai nhỏ.

(Ờ, chị so sánh ngon lắm bè, chị là mẹ ảnh là ba, haha)

"Anh không cần căng thẳng như thế đâu." Phạm Lam nói: "Kế Ngỗi đã tám ngàn tuổi, cũng đâu phải trẻ vị thành niên."

Dung Mộc nhìn chằm chằm Kế Ngỗi, dường như căn bản không nghe thấy Phạm Lam nói gì.

Phạm Lam: "..."

"Tới rồi!" Ly Trạch dựng thẳng lỗ tai lên nói.


Cửa quán cà phê rung chuông rồi mở ra, một người phụ nữ đội mũ chống nắng, mặc váy dài đi vào.

Cô nhìn xung quanh, cởi mũ ra, để lộ ra một gương mặt trẻ trung, ngũ quan đoan chính, trang điểm tinh xảo, ước chừng có cùng nhan sắc với những cô người mẫu tuyến mười tám. Không có bộ lọc filter siêu mạnh của tiktok, ngay từ cái nhìn đầu tiên Phạm Lam thậm chí còn không dám xác định có phải là người thật hay không.

"Chính là cô ta, tôi ngửi được mùi hương Tam Đàn." Ly Trạch nói.

"Có một vị tên là Kế tiên sinh đã đặt chỗ, ngồi ở bàn nào vậy?" Thánh nữ hỏi.

Bồi bàn giống như ngây dại, ngơ ngác nhìn thánh nữ vài giây mới phản ứng lại, đỏ mặt dẫn cô đi tới trước bàn Kế Ngỗi.

Phạm Lam nhìn thấy Cơ Đan vùi đầu ở phía sau tờ báo không biết thì thầm cái gì, Kế Ngỗi chậm rãi đứng lên, gật gật đầu với vị thánh nữ kia.

Chiếc mũ trong tay thánh nữ bị rơi xuống. Cô ta dường như có hơi choáng váng.

Ly Trạch: "Trên người cô ngoại trừ mùi hương Tam Đàn, còn có... A! Dung Mộc anh làm gì thế?"

Hai tay Dung Mộc túm lấy lông Ly Trạch, lông mày nhíu chặt, môi trắng bệch... Phạm Lam cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm.

"Dung Mộc, anh không sao chứ?"

Dung Mộc lắc đầu, anh ta cũng không nói gì cả.

Phạm Lam cảm thấy khí xung quanh anh ta thay đổi, trong hơi thở ôn nhu lại thuần khiết có thêm vài phần nặng nề và lạnh lẽo... rất giống với bầu không khí cô cảm nhận được trong giấc mộng mấy ngày trước.

Giấc mơ đó quả nhiên không may mắn. Phạm Lam nghĩ.

Kế Ngỗi bắt đầu nói chuyện phiếm với thánh nữ, Phạm Lam không nghe được nội dung cụ thể, xem tần suất nói chuyện, trên cơ bản là thánh nữ nói mười câu, Kế Ngỗi nói nửa câu... nửa câu này đại khái còn là do Cơ Đan từ xa chỉ đạo.

Phạm Lam không hiểu rõ tài ăn nói của Cơ Đan, nhưng nhìn tạo hình miệng của Kế Ngỗi thì vẫn có tiếng nói nhất định.

Nguyên tắc nói chuyện của Kế Ngỗi chỉ có hai điều.

Thứ nhất, có thể nói ít hơn một từ tuyệt đối không nói nhiều một chữ.

Thứ hai, chặn họng chết người không đền mạng.

Cho nên Phạm Lam cảm thấy, tài ăn nói của Cơ Đan thì có thể cạnh tranh chức vị Tổng Thống, lời thoại cũng như thế nhưng đến miệng Kế Ngỗi, hiệu quả cũng phải giảm đi rất nhiều.

Nhưng tình hình trước mắt lại vượt quá dự đoán của Phạm Lam.

Vị thánh nữ này hiển nhiên tán gẫu với Kế Ngỗi rất vui vẻ, hai mắt tỏa sáng, khóe miệng mang theo nụ cười tươi tắn, hai gò má đỏ ửng mang theo vài phần ngượng ngùng, giống như cố ý hay vô tình vén tóc, toàn thân cao thấp đều tản ra ánh hào quang hấp dẫn tựa như muốn nói "Nhìn ta, mau nhìn ta"... bất đắc dĩ Kế Ngỗi con người này không hiểu phong tình, từ đầu đến cuối chỉ có một biểu cảm. Đó là không có biểu cảm gì.

Thánh nữ dường như rất không cam lòng, thay đổi vài tư thế, nụ cười cũng càng thêm mê người, biểu cảm của Kế Ngỗi cuối cũng cũng thay đối, anh ta liếc mắt về phía bên này một cái.

Dung Mộc căng thẳng đến mức túm lấy hai sợi lông Ly Trạch, Phạm Lam lại phát hiện trọng điểm của Kế Ngỗi không phải trên người bọn họ, mà là các vị khách trong quán cà phê.

Những vị khách vừa rồi mới còn nhìn trộm Kế Ngỗi... bao gồm cả những người đang đọc sách, nói chuyện phiếm, nghỉ ngơi, nói chuyện làm ăn, học tập, nam nữ già trẻ, thậm chí đến tất cả nhân viên phục vụ và nhân viên cửa hàng, đều nhìn thẳng vào Thiên Duyên thánh nữ, biểu cảm sùng bái và mê say, tựa như nhìn thấy tình yêu đích thực xa cách mấy ngàn năm của bọn họ vậy.

"Có vấn đề." Dung Mộc nói.

"Trong quán cà phê này rốt cuộc có mùi gì thế? "Ly Trạch Mao móng vuốt bịt mũi nói.

Phạm Lam không ngửi thấy mùi lạ, lại nhìn thấy thứ gì đó bất thường.

Trong không gian quán cà phê, có một màu đen rất mờ nhạt, ẩn trong bình nước hoa, cho nên rất khó để phát hiện ra.

Đó là oán khí.

Rất yếu, tuy nhiên, họ chúng đang hội tụ lại.

Phạm Lam trừng mắt cố gắng tìm kiếm, rất nhanh, cô đã tìm được điểm cuối hội tụ của oán khí.

Là một vị khách nam ngồi ở vị trí gần cửa nhất, mặc áo gió màu cà ri, đưa lưng về phía Phạm Lam, anh ta đội một cái mũ ngư dân, cổ áo dựng thẳng lên... là người duy nhất trong quán không nhìn chằm chằm vào Thiên Duyên thánh nữ.

Anh ta uống một ngụm cà phê, hơi nghiêng đầu.

Phạm Lam nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh ta.

Bộ dạng bình thường, tầm hơn bốn mươi tuổi, giữa hai hàng lông mày thấp thoáng đen sậm, thoạt nhìn trạng thái tinh thần không được tốt lắm, giống như một đảng viên quanh năm thức đêm tăng ca làm việc.


Phạm Lam cảm thấy anh ta hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu.

Oán khí yếu ớt vòng quanh đỉnh đầu anh ta một vòng rồi biến thành màu trắng, biến mất.

Phạm Lam: Mẹ kiếp?

Oán khí làm sao có thể vô duyên vô cớ...

Chờ một chút, oán khí!

Phạm Lam đứng bật dậy, cô nhớ rồi. Cô có nhìn thấy ảnh chụp của anh ta trong báo cáo sổ công đức mà Cơ Đan đưa cho... là tên quỵt nợ, Tiết Lợi Ngang!

Đúng lúc này, anh ta dường như cảm giác được cái gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Phạm Lam và anh ta bốn mắt nhìn nhau, chỉ có một giây, anh ta đập bàn, phá cửa bỏ chạy.

"Đệt!" Phạm Lam đạp sofa nhảy qua cây Phát Tài, đuổi theo như gió.

Ngoài cửa là một con hẻm trống rỗng, Tiết Lợi Ngang không thấy đâu nữa.

Thậm chí oán khí yếu ớt cũng bị gió thổi tan.

"Bên này!" Khối lông màu đỏ thẫm lướt qua từ đỉnh đầu Phạm Lam, giống như một ngọn lửa thiêu đốt qua mặt đường, là Ly Trạch.

Ly Trạch chạy rất nhanh, di chuyển trên mặt đất, tường, thùng rác, thân cây và đèn đường. Phạm Lam đuổi theo phía sau anh ta, cô phát hiện cô thế mà có thể đuổi kịp tốc độ của Ly Trạch, thậm chí khi gặp phải chướng ngại vật, còn có thể nhảy lên, đạp mái hiên đi trên vách tường, giống như cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.

Xem ra việc ăn uống chực ở nhà Cơ Đan rất có hiệu quả, Thần thể cô phỏng chừng đã sắp tiến hóa đến giai đoạn "nền móng" rồi.

Phạm Lam rất nhanh đã nhìn thấy Tiết Lợi Ngang, anh ta cưỡi một chiếc xe máy, áo gió bị gió thổi phồng thành một cái túi lớn, oán khí trên đỉnh đầu giống như một sợi tóc tinh tế, kéo dài đằng sau.

Ly Trạch nhảy lên đèn đường, vù một cái nhảy xuống ngăn ở trước xe Tiết Lợi Ngang, giống như quả cầu lửa đang bị thiêu đốt.

Tiết Lợi Ngang điên cuồng xoay tay lái, vọt vào con ngõ hẹp bên phải, Phạm Lam đạp tường xoay một vòng, đạp vào cán phơi quần áo đuổi theo.

Con hẻm nhỏ ngang dọc lộn xộn, Tiết Lợi Ngang dường như rất quen thuộc đối với địa hình nơi này, mỗi lần đều có thể tránh né Phạm Lam trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

"Cô đi bên trái, tôi chặn bên phải." Ly Trạch hét lớn.

Phạm Lam xông vào ngã ba bên trái, cô nghe thấy tiếng xe máy của Tiết Lợi Ngang càng ngày càng xa, cô giẫm lên tường gạch nhảy lên nóc nhà, nhìn thấy Tiết Lợi Ngang sắp lao ra khỏi ngõ nhỏ, chui vào dòng xe trên đường chính, cách vị trí phía sau anh ta khoảng hai mươi mét điên cuồng đuổi theo.

Phạm Lam vung điện thoại: "Giới chú..."

"Không muốn chết thì cút cho tôi!" Tiết Lợi Ngang đột nhiên hét lớn, ngay phía trước anh ta xuất hiện một người, mặc áo sơ mi rộng, hai tay đút vào ống tay áo. Là Dung Mộc.

Xe máy của Tiết Lợi Ngang gào thét vọt tới, và lướt qua Dung Mộc, ngay trong nháy mắt, Dung Mộc chậm rãi rút tay ra, vỏ điện thoại nhẹ nhàng vỗ lên xe Tiết Lợi Ngang.

Xe máy giống như chiếc bánh quy vỡ vụn, Tiết Lợi Ngang bay lên trời, rầm một tiếng dính trên mặt đất.

Bốn móng vuốt của Ly Trạch giẫm lên đầu Tiết Lợi Ngang: "Làm tốt lắm!"

Phạm Lam nhảy xuống mái nhà, giơ ngón tay cái lên: "Tới quá kịp lúc."

Dung Mộc lấy ra một cái mã QR ra: "Phạm Lam, cô quên tính tiền, tổng cộng 390 tệ."

"......"

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, phía đông nam có một ngọn lửa vọt thẳng lên trời.

Hai Thần một Hồ kinh hãi thất sắc.

Phạm Lam: "Mẹ ơi?"

Ly Trạch: "Là quán cà phê?"

Dung Mộc: "Là Dung Đao!"

17.2.2022


Tương tác nào mọi người, đừng chỉ lướt qua thế chứ...


Bình luận

Truyện đang đọc