SỰ NGHIỆP KINH DOANH CỦA BÀ THỔ ĐỊA




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên

Chương 98: Đặc biệt đến hầu hạ ngài đó

***

Hả... Điều này phải giải thích như thế nào?

Phạm Lam yên lặng nhìn về phía Kế Ngỗi.

Kế Ngỗi khiếp sợ hai giây rồi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường của anh ta... mặt không cảm xúc, đã thế còn hung hăng trừng mắt với Phạm Lam một cái.

Ý của anh ta không thể rõ ràng hơn: ai gây họa thì tự mà thu dọn.

Dung Mộc đỡ cột đứng lên, rõ ràng suy yếu đến mức đứng không vững, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như trước. Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt anh lạnh như băng, đôi môi trắng bệch hơi hé, phun ra mấy chữ.

"Các ngươi là dư nghiệt của Ma tộc?"

"Oan uổng qua, Dung Mộc thượng thần." Phạm Lam mỉm cười: "Ta là bà Thổ Địa nơi này, bởi vì cảm nhận được thần quang không gì sánh kịp của thượng thần Dung Mộc nên mới đặc biệt đến hầu hạ ngài."

Kế Ngỗi: "..."

Dung Mộc sắc mặt càng kém hơn: "Bà Thổ Địa sao?"

"Đúng đúng đúng!" Phạm Lam trả lời: "Ngài yên tâm, có chúng ta ở đây, nhất định sẽ làm cho ngài sống như ở nhà, sinh hoạt thoải mái."

Ánh mắt Dung Mộc đen đến dọa người, anh im lặng nhìn Phạm Lam, hiển nhiên là căn bản không tin lời Phạm Lam.

Phạm Lam duy trì nụ cười thương mại hoàn hảo, không hề dao động.

Nói như thế, không chỉ có thân phận trở nên nghiêm túc mà còn quan tâm đến mặt mũi Dung Mộc, hẳn là có thể bù đắp cho BUG của Kính Luân Hồi rồi chưa?

Dung Mộc và Phạm Lam cứ nhìn nhau như thế ước chừng một phút đồng hồ, anh cuối cùng cũng dời ánh mắt nhìn về phía Kế Ngỗi.

"Ngươi là?"

"Trù Thần." Kế Ngỗi nói.

Mí mắt Dung Mộc rõ ràng nhảy lên một cái, thần sắc càng lạnh.

"Đầu bếp, giá lửa đã xong rồi!" Có người hét lên bên ngoài cửa.

Kế Ngỗi giống như bị điện giật, thẳng tắp đi ra ngoài.

"Đại Hắc! Ăn rắn đi, thơm lắm!" Nhị Đản thò đầu hét lớn.

[Đinh]

Phạm Lam đột nhiên đứng lên: "Ừ."

Sau đó, trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của Dung Mộc kẹp người anh đi ra cửa lớn.

Bầu trời bên ngoài nhà đã tối, không có ô nhiễm của thế giới hiện đại, bầu trời giống như một mảnh yên tĩnh màu xanh nhung, ngân hà lấp lánh treo phía chân trời, gió đêm bao phủ trái đất. Dân làng cười nói tụ tập ở đầu làng, những đứa trẻ chạy xung quanh, phát ra một chuỗi các tiếng cười vui vẻ.

Phạm Lam nhìn thấy địa điểm tổ chức tiệc nướng, là một ngọn lửa trại cao tới bốn mét, ánh lửa phản chiếu cả bầu trời sao, cực kỳ chói mắt. Con rắn khổng lồ bị thành nhiều đoạn, lột da, xâu chuỗi trên cành cây để nướng, không khí tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Vinh Mậu chống nạng vui vẻ chào hỏi dân làng, đội thợ săn mang theo hơn mười chiếc trống da trâu ngồi vây quanh một vòng, dường như đang chuẩn bị hạng mục biểu diễn gì đó.

Kế Ngỗi ngồi xổm bên đống lửa trại, đang hướng trên thịt rắn bằng một loại chất lỏng đen nhụa dính dính... hiển nhiên tên này bây giờ cũng không thể khống chế thân thể của mình.

"Đại Hắc, bên này." Một người phụ nữ trung niên mập mạp chào hỏi với cô, bên cạnh bà là Nhị Đản và mấy đứa nhóc.

Phạm Lam có ấn tượng, bà hẳn là mẹ của Nhị Đản.

Phạm Lam đi tới, đặt Dung Mộc xuống đất.

"Anh là Đầu Gỗ sao?" Nhị Đản Nương hỏi.

Không đợi Phạm Lam trả lời, Nhị Đản tranh thủ trả lời trước.

"Đầu Gỗ này gầy quá, không có sức nói chuyện."

"Gầy quá, giống mấy nhóc gà quá." Nhị Đản Nương tỏ vẻ tán thành.

"Đầu Gỗ, lát nữa ăn nhiều một chút." Phạm Lam vỗ vai Dung Mộc nói.

Mỗi lần bàn tay của cô đánh một cái, trái tim Phạm Lam đã co rút một cái.

Mẹ ơi, lực tay của Đại Hắc quá lớn, sẽ không đánh hỏng Dung Mộc đó chứ.

Dung Mộc nhìn chằm chằm Phạm Lam, ánh mắt kia giống như muốn chọc hai cái lỗ trên mặt Phạm Lam vậy.

"A nương, chân thỏ này có phải sắp xong rồi hay không ạ." Nhị Đản kêu lên.

Sự chú ý của mẹ Nhị Đản lập tức bị dời đi.

Trong đầu Phạm Lam "Đinh" một tiếng, cả người mềm nhũn.

"Dung Mộc, ngài không sao chứ, tôi vỗ ngài đau rồi sao?" Phạm Lam nhỏ giọng hỏi.

Dung Mộc: "Ngươi rốt cuộc..."

"Trình độ nhập thân của tiểu thần không tới nơi tới chốn, thân thể này có lúc lại bị thoát ly khống chế." Phạm Lam cười gượng.

Dung Mộc: "Ngươi tu luyện thành thần như thế nào?!"

Phạm Lam: "Trùng hợp ngẫu nhiên."

"......"


Dung Mộc nhắm mắt lại, dường như dự định mắt không thấy tâm không phiền.

Xung quanh vang lên tiếng hoan hô, thôn trưởng Vinh Mậu đi đến giữa sân, giơ nạng lên hô vài câu khẩu hiệu nghe không hiểu, Kế Ngỗi đưa thịt rắn lên, thôn dân xung quanh vỗ tay thét chói tai. Lại có bốn năm tên nhóc bước lên cầm thịt rắn nướng chạy vòng quanh sân, lại đem thịt nướng chia cho mọi người.

Đây hẳn là cái gọi là nghi thức "tiệc lửa".

Phạm Lam đoán.

Thợ săn ngồi một vòng quanh lửa trại, đánh trống hát vang, tiếng trống dồn dập, có loại cảm giác nhịp điệu làm cho huyết mạch sôi trào, tiếng hát của họ sáng sủa mà thê lương, giống như khúc ngâm xướng từ thời thượng cổ, khúc hát này với tiếng trống rõ ràng đến từ hai cực khác nhau hoàn toàn, nhưng hợp lại một chỗ không hiểu sao lại thấy hài hòa chi lạ, giống như trong hồ nước băng lam trong vắt thiêu đốt ngọn lửa rực rỡ.

Phạm Lam nghe mãi nghe mãi, bất giác rơi lệ.

Dung Mộc mở mắt: "Ngươi..." Anh nhìn thấy nước mắt Phạm Lam, dường như bị dọa sợ, thân thể rõ ràng có động tác lui về phía sau.

"Bài hát này." Phạm Lam nói: "Làm cho tôi nghĩ đến một người."

Biểu cảm của Dung Mộc hơi ngẩn ra, ước chừng không rõ vì sao Phạm Lam đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Bài hát này làm cho tôi nghĩ đến anh đó, Dung Mộc.

Phạm Lam thầm nói trong lòng.

Ánh mắt Dung Mộc nhìn về phía lửa trại đang cháy rực rỡ, ngọn lửa nhảy lên trong con đôi đồng tử đen kịt của anh, anh dường như đang lắng nghe bài hát cổ xưa này, lại dường như nhìn thấy một cái gì đó khác thông qua ngọn lửa.

"Đây là chiến ca vạn năm lưu truyền của Tộc Nữ Oa." Anh thì thầm.

"Chiến ca?" Phạm Lam nói: "Cô đơn buồn bã như vậy sao?"

"Chiến tranh, vĩnh viễn đều là cô độc và bi thương."

Khuôn mặt Dung Mộc phản chiếu trong ánh lửa rõ ràng mà xinh đẹp, cô độc mà chói mắt. Trái tim Phạm Lam lại đau xót.

Cô nhớ rõ Dung Mộc của lúc này đã tự tay giết anh trai mình.

Bạn tốt nhất của anh là Ngọc Đế Hạo Lâm đã hồn quy thiên địa.

Mà thứ Dung Lăng lưu lại cho anh chỉ có hai câu.

[Thế gian này, chỉ có hận ý mới có thể kéo dài ngàn năm vạn năm.]

[Dung Mộc, ta hận ngươi.]

Tam Giới mênh mông, thời gian mấy vạn năm này chỉ còn lại mỗi mình anh.

Phạm Lam đến gần ôm chặt Lấy Dung Mộc.

Thân thể Dung Mộc chấn động kịch liệt: "Ngươi làm gì thế?!"

"Đừng lo lắng, sau này anh sẽ có rất nhiều bằng hữu, sẽ có đồng nghiệp rất tốt, sẽ có một ngôi nhà rất đẹp, còn có đưa nhóc lông xù yêu thích của anh."

Thân thể Dung Mộc cứng ngắc.

"Ngươi nói... cái gì..."

Phạm Lam ôm chặt lấy anh, bàn tay vỗ vỗ lưng anh, giống như anh vẫn hay vỗ lưng Ly Trạch vậy.

Cô biết nơi này là kính Luân Hồi, tất cả đều là cảnh tượng ghi chép của Kính Luân Hồi, cô biết tất cả những gì cô nói đều là vô ích, thế nhưng cô là muốn nói cho anh biết... cho dù là ảo cảnh cũng thế, mà BUG cũng vậy... cô không muốn nhìn thấy một Dung Mộc cô độc như vậy, vì nó trái tim cô rất đau.

Thân thể Dung Mộc chậm rãi thả lỏng người, thế nhưng giọng nói của anh lại hơi nghiến răng nghiến lợi.

"Thân thể của ngươi lại không khống chế được sao?"

Phạm Lam bật cười buông anh ra.

"Ai nha, thật sự là xin lỗi quá, Dung Mộc thượng thần."

Ánh mắt Dung Mộc trợn tròn, vẻ mặt không thể tin, biểu cảm này của anh sao lại giống với lão già ngốc vạn năm sau rồi.

Phạm Lam vui vẻ không chịu nổi, véo vành tai Dung Mộc lắc lắc.

"Anh cười rộ lên rất đẹp, thật đấy."

Ánh mắt Dung Mộc nổi ra tơ máu.

"Ôi chao, thân thể lại không khống chế được rồi."

Dung Mộc cắn chặt răng hàm sau.

"Cô đang làm gì vậy?!" Kế Ngỗi đánh một phát kéo Phạm Lam sang một bên rồi ngồi đối diện Dung Mộc. Trong tay anh cầm một xiên thịt rắn, tỏa ra mùi hương quỷ quái.

"Thứ quý này này lại là do tôi nướng ra sao? Kế hùng hùng hổ hổ xé một miếng thịt nhét vào miệng, sắc mặt thay đổi, phun hết ra ngoài.

"Anh còn làm ra thứ khó ăn hơn cơ." Phạm Lam bổ thêm một đao.

Biểu cảm của Kế Ngỗi giống như vừa nghe được tin Tam Giới sắp hủy diệt.

Dung Mộc vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ nhìn Kế Ngỗi: "Hắn cũng giống như ngươi sao?"

Kế Ngỗi: "Sao tôi có thể giống như cái thứ hàng lười biết này được..."

"Đại Hắc, đầu bếp, thế nào, có mời khách của chúng ta ăn nhiều một chút hay không?" Vinh Mậu đi tới cười nói.

[Đinh]

Phạm Lam: "Yên tâm, trưởng thôn, cam đoan cho tên Đầu Gỗ này ăn mập mạp."

Đầu bếp xé một khối thịt rắn lớn, nhét vào miệng Dung Mộc: "Ăn!"

Hai mắt Dung Mộc trợn lớn, theo phản xạ có điều kiện muốn nôn ra thì lại bị kéo đầu lại, đuôi lông mày Dung Mộc run rẩy, gian nan nuốt xuống.

Vinh Mậu vô cùng hài lòng, vỗ vỗ bả vai Đại Hắc và đầu bếp rồi bỏ đi.

[Đinh]

Phạm Lam và Kế Ngỗi vội vàng bước lên dùng sức vỗ lưng Dung Mộc.

Phạm Lam: "Mau mau, nôn ra."

Kế Ngỗi: "Không sao chứ?!"

Dung Mộc nhìn hai người, hốc mắt nghẹn đến đỏ bừng.


"Các người... là cố ý phải không?"

Kế Ngỗi: "Hả?"

Phạm Lam: "Không có không có, lần này thật sự không khống chế được."

[Đinh]

Phạm Lam và Kế Ngỗi đồng thời ngồi thẳng dậy.

Mẹ kiếp, cái gì vậy? Phạm Lam trừng mắt.

"Đầu bếp nhảy với ta một điệu đi?"

Chỉ thấy một cô bé tấm mười lăm mười sáu tuổi đứng phía sau Kế Ngỗi, gương mặt cô bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng, biểu cảm vô cùng ngượng ngùng.

OS Phạm Lam: Phụt!

Phạm Lam: "Nhị Nha cố lên!"

Mặt đầu bếp ửng đỏ, hơi nhăn nhó đứng lên.

Phạm Lam lúc này mới phát hiện, tiếng hát xung quanh không biết từ lúc nào đã thay đổi, tiếng trống vui vẻ, tiếng hát náo nhiệt làm cho người ta liên tưởng đến mùa xuân động vật tìm bạn tình.

Một đôi thiếu nam thiếu nữ vây quanh lửa trại nhảy múa vui vẻ, ánh lửa chiếu lên mặt bọn họ, ánh mắt mỗi người đều sáng lấp lánh, nhìn người trong lòng ở ngay trước mắt.

[Đinh]

"Phụt ha ha ha ha ha ha!" Phạm Lam vỗ chân cười to.

Dung Mộc nhìn biểu cảm của cô giống như nhìn bệnh nhân tâm thần vậy.

Chỉ thấy Kế Ngỗi, không đúng, là đầu bếp vụng về nhảy với Nhị Nha quanh ngọn lửa, thân thể, biểu cảm của anh ta là đầu bếp, nhưng ánh mắt lại là của Kế Ngỗi, ánh mắt sắc bén như đao dường muốn đâm xuyên qua người Phạm Lam.

Phạm Lam: "Ha ha ha, Dung Mộc anh xem, xem anh ta nhảy kìa, ha ha ha ha ha ha."

Cô vừa cười vừa dùng sức túm lấy tay áo Dung Mộc.

Dung Mộc yên lặng kéo tay áo, dừng một chút mại nhìn về phía đám người nhảy múa như con vịt ngốc trong ánh lửa, đồng tử lạnh lẽo dường như đã bị ánh lửa hòa tan.

Phạm Lam mỉm cười, đây là một dấu hiệu tốt.

Phạm Lam: "Dung Mộc, anh có muốn nhảy hay không..."

[Đinh]

Phạm Lam đứng bật lên.

Dung Mộc ngẩng đầu ngạc nhiên.

Phạm Lam OS: Ấy, làm gì thế?!

Cơ thể của cô đi về phía trước, sau đó đi đến thợ săn trẻ đang chơi trống tên Nam Đạt kia.

Cô ấy nói: "Ai trong các ngươi muốn khiêu vũ với ta?!"

Giọng nói của cô vang dội làm chấn động không gian xung quanh.

Một giây sau, các chàng trai trong nhóm thợ săn ầm ĩ giải tán, người này chạy nhanh hơn người kia, ngay sau đó mọi người đồng loạt cười lớn.

Phạm Lam: Mẹ nó, tình hình thị trường của Đại Hắc tệ đến thế sao?!

Điều này làm quá mức xấu hổ!

Dân làng xung quanh ồn ào.

"Đại Hắc, đừng từ bỏ, tiếp tục cố gắng!

"Ngươi là thần tiễn của thôn chúng ta, về sau khẳng định có thể tìm được nam nhân cường tráng phù hợp với ngươi thôi!"

"Ta coi trọng cô."

Phạm Lam quay đầu: "Nếu không anh và tôi ra nhảy?"

"Ôi chao, quên đi!"

Xung quanh lại cười vang lên.

"Đại Hắc, ta nguyện ý nhảy với ngươi." Nhị Đản chạy tới túm vạt áo Phạm Lam.

Biểu cảm bây giờ của Phạm Lam đồng bộ trăm phần trăm với Đại Hắc, đều dở khóc dở cười.

"Vẫn là Nhị Đản ngươi có nghĩa khí!" Phạm Lam dẫn Nhị Đản đi vào đội múa, vừa hay đứng ngay bên cạnh tên đầu bếp.

Biểu cảm của nhóm người kia cứ phải gọi là đặc sắc, rõ ràng nên là ngượng ngùng thì nhưng ánh mắt Kế Ngỗi lại trắng trợn là vui sướng khi người gặp họa.

Phạm Lam phỏng chừng biểu cảm của mình cũng không khá hơn là bao, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đồng tử Kế Ngỗi, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng dữ tợn.

Nhưng cho dù hai người bọn họ dùng ánh mắt cười nhạo đối phương như thế nào, thì thân thể vẫn rất tận chức tận trách nhảy múa một cách què quặt vòng quanh ngọn lửa.

Đột nhiên, Phạm Lam nhìn thấy biểu cảm của đầu bếp thay đổi, đó là biểu cảm kinh ngạc thuộc về Kế Ngỗi. Cô nhìn thấy nguồn gốc của sự kinh ngạc đó.

Dung Mộc ngồi ở giữa một đám thôn dân, bạch bào tóc đen bị chiếu đến phát sáng, anh chớp chớp đôi mắt to, khóe miệng hơi giật giật.

Anh ta, hình như sắp cười rồi.

*

"Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị tâm thần phân liệt cho coi!" Phạm Lam ngồi trên giường nói.

"Tôi muốn điên luôn rồi." Kế Ngỗi đối diện nói.

Dung Mộc ngồi ở giữa hai người, mặt mày cúi thấp, hắng giọng.

Phạm Lam: "Tôi đường đường là một bà Thổ Địa, cho tới bây giờ chưa bao giờ mất mặt như vậy!"


Kế Ngỗi: "Nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách, tiếp tục như vậy tôi sẽ động phòng với cô Nhị Nha kia mất."

Không khí chợt trở nên yên tĩnh.

Phạm Lam: "Phụt!"

Dung Mộc lại hắng giọng.

Kế Ngỗi hung hăng trừng mắt với Phạm Lam, lấy ra một cái túi vải nhỏ cẩn thận mở ra, trong túi vải lại là mấy miếng thịt khô, hơn nữa rõ ràng là tay nghề của bản tôn Kế Ngỗi, màu sắc mê người, hương thơm mê người.

"Đây là tôi làm, hẳn là còn có thể ăn được." Kế Ngỗi đưa cho Dung Mộc một miếng.

Dung Mộc nhận lấy, nhìn một chút mới cẩn thận cắn một miếng, ánh mắt của anh ta đột nhiên mở to, tốc độ nhai thịt khô rõ ràng trở nên nhanh hơn.

Phạm Lam đoạt lấy một miếng thịt khô nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Tôi phát hiện ra một quy luật, nếu chỉ có ba chúng ta thì chúng ta là bình thường, nhưng nếu có người ngoài, hành vi ngôn ngữ của chúng ta sẽ không thể khống chế được."

Kế Ngỗi: "Bớt nói nhảm, mau ngẫm lại làm thế nào để trở về đi?"

Phạm Lam: "Theo suy luận của tôi thì nếu muốn rời khỏi đây thuận lợi, có lẽ cần phải hoàn thành nhiệm vụ thông quan."

"Nhiệm vụ gì?"

"Căn cứ vào suy luận của tôi, hẳn là phải đời thần của của Dung Mộc khôi phục, thuận lợi trở lại Thiên Đình."

Kế Ngỗi đỡ trán.

Dung Mộc trầm mặc.

Bầu không khí trong phòng hơi nặng nề.

Phạm Lam hít sâu một hơi, đột nhiên cô ngửi thấy một mùi lạ.

"Này, các người có ngửi thấy mùi gì không?" Cô hỏi.

Kế Ngỗi: "Mùi gì?"

Phạm Lam ngửi đông ngửi tây, rồi ngửi thấy mùi thịt khô trong tay Kế Ngỗi.

Kế Ngỗi đẩy cô ra.

"Hình như có thứ gì đó thối thối."Phạm Lam tiếp tục ngửi.

"Mũi cô có vấn đề rồi..." Kế Ngỗi nói một nửa, biểu cảm của anh cứng đờ.

Ánh mắt hai người đồng thời rơi xuống trên người Dung Mộc.

Dung Mộc hai tay đút tay áo, mí mắt rũ xuống, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng trang nghiêm, nhưng nếu nhìn kỹ, thì có thể thấy rõ ràng lông mi của anh khẽ run rẩy, yết hầu lăn qua lăn lại nhiều lần.

Phạm Lam: "Dung Mộc, hình như anh gầy rồi."

Dung Mộc bất ngờ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Phạm Lam, ánh mắt sắc bén giống với ánh mắt đe dọa Đại Hắc lúc trước của anh, rất chi là đáng sợ.

Nhưng mà đối với Phạm Lam, thì chả có tác dụng gì.

Kế Ngỗi nắm lấy tay áo Dung Mộc ngửi ngửi, lông mày nhíu chặt.

Dung Mộc đột nhiên rút tay áo về, lại trừng mắt nhìn Kế Ngỗi, nhưng Kế Ngỗi cũng giống Phạm Lam, không thèm để ý.

Phạm Lam: "Bao lâu rồi anh không tắm?"

Kế Ngỗi: "Bao lâu rồi anh không thay quần áo?"

Dung Mộc: "Dung mỗ không cần tắm ..."

Phạm Lam: "Tôi hiểu, đó là vấn đề của thần quang"

Kế Ngỗi: "Thần quang bị tổn thương, không thể bảo vệ thân thể cho nên nhiễm bụi cũng không thể tự làm sạch."

Dung Mộc: "..."

Phạm Lam và Kế Ngỗi đồng thời thở dài.

"Tôi đi nấu nước." Kế Ngỗi đứng dậy đi ra ngoài.

Phạm Lam: "Tôi đi tìm một cái thùng."

Dung Mộc khoảnh khắc trở nên hóa đá.

*

Nửa tiếng sau.

Kế Ngỗi đứng ở trước giường, hai tay khoanh lại: "Là tôi giúp anh cởi hay anh tự cởi?"

Mặt Dung Mộc căng thẳng, muốn dùng ánh mắt phóng ra sát khí.

Kế Ngỗi trợn trắng mắt, nhảy lên giường kéo quần áo Dung Mộc.

"Mẹ ơi, thế này không tốt lắm, thế này không thích hợp, thế này không hài hòa, ha..." Phạm Lam lấy tay che mắt, qua kẽ ngón tay vừa nhìn vừa kêu to.

Dung Mộc và Kế Ngỗi đồng thời quay đầu, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào cô.

"Khụ, tôi hiểu tôi hiểu." Phạm Lam che mắt đi ra ngoài, hơi suy nghĩ một chút lại quay người dán lỗ tai lên cánh cửa.

"Dung, Dung mỗ tự làm..."

"Không, không được..."

"Dung mỗ có thể ..."

Bùm bùm!

Phạm Lam nghe được một âm thanh quái dị, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.

"Làm sao vậy?!" Cô vội vàng đẩy cửa... cửa... cửa...

Cô nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Dung Mộc mặc một bộ đồ lót mỏng nằm trong khuỷu tay Kế Ngỗi, Kế Ngỗi quỳ trên mặt đất, da mặt run rẩy, sắc mặt đen kịt.

Phạm Lam ngạc nhiên: "Hai vị đang làm gì thế?"

Dung Mộc nhắm chặt mắt lại, Kế Ngỗi cắn răng: "Lại đây hỗ trợ đi, thân thể tôi bây giờ không bế nổi anh ấy."

Phạm Lam: "Phụt!"

Kế Ngỗi: "Câm miệng đi!"

Phạm Lam: "Ha ha ha ha ha! Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay hahahahahaha!"

Kế Ngỗi: "Nhanh lên!"

Phạm Lam nhịn cười bước lên, một cánh tay vòng qua lưng Dung Mộc, một tay xuyên qua khủy chân Dung Mộc, nhẹ nhàng ôm Dung Mộc lên.

Hai mắt Dung Mộc nhắm nghiền, lông mi khẽ run rẩy, vành tai và cổ đỏ bừng lên.

Phạm Lam nhịn cười nhịn đến ruột non đều thắt thành nơ, cô cẩn thận bỏ Dung Mộc vào thùng nước, nước thấm qua áo lót mỏng manh của anh lập tức biến thành nửa trong suốt, phản chiếu làn da của Dung Mộc, cơ bắp da ngọc môi đỏ răng trắng...


Phạm Lam ùng ục nuốt nước miếng, đang muốn nhìn kỹ hơn thì Kế Ngỗi xông tới, bay lên một cước đá cô ra khỏi cửa.

Phạm Lam: "..."

Kế Ngỗi anh không phải rất mạnh đây sao!

Gió đêm mát mẻ, ánh sao ôn nhu, trong phòng truyền đến tiếng nước tí tách, Phạm Lam dựa vào cánh cửa ngồi xuống, ngửa mặt cười ngây ngô, trong lòng lại sinh ra sự phiền não.

Khi nào mới có thể trở về ngủ trên chiếc giường đôi mềm mại ấm áp đây?

*

Nhưng mà rất nhanh vấn đề phiền não của Phạm Lam đã biến thành... giường của cô đây đã bị cướp đi.

"Cô nằm trên sàn." Kế Ngỗi nói.

"Dựa vào cái gì?" Phạm Lam nói.

Kế Ngỗi: "Cô là nữ."

Phạm Lam: "Hai người đàn ông ngủ với nhau càng ám muội hơn, được chứ."

"Cô ngủ trên sàn."

"Anh ngủ đi!"

"Cô, muốn, bị, đánh, sao?"

"Ai sợ ai, dù sao bây giờ anh cũng không đánh lại tôi."

"A."

"Hừ!"

Hai người trừng mắt nhìn nhau, xắn tay áo, bùm bùm đánh nhau trên giường.

Dung Mộc quấn chăn, tóc ướt sũng, bị hai người kẹp ở giữa, quản lý biểu cảm có hơi sụp đổ.

"Dung mỗ muốn ngủ một mình ..."

Phạm Lam và Kế Ngỗi tiếp tục đánh nhau: "Không!"

Dung Mộc há miệng, dừng một chút lại há miệng: "Vị bà Thổ Địa này, nam nữ thụ thụ bất thân."

Phạm Lam: "Mặt đất lạnh quá!"

Kế Ngỗi một cước đạp Phạm Lam xuống giường, mở chăn ra, bọc Dung Mộc thành một con nhộng tằm, đặt ngay ngắn ở giữa giường, còn anh ta thì nằm ngay bên cạnh, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Phạm Lam, giống như cô là tên hái hoa tặc đáng sợ gì đó vậy.

Phạm Lam: "Đây là phòng của tôi, giường của tôi!"

Kế Ngỗi: "Hừ!"

Dung Mộc nhìn Phạm Lam một cái rồi yên lặng quay đầu.

Phạm Lam: "..."

Thất khiếu Phạm Lam bốc khói, chỉ có thể trải rơm rạ lên sàn, nhưng lăn qua lộn lại hơn một giờ căn bản không ngủ được. Nơi này không thể so với hiện đại, mặt đất vừa ẩm vừa lạnh, lạnh đến toàn thân cô đều co rút, càng đáng ghét hơn là Kế Ngỗi trên giường ngủ ngon ơi là ngon, đã thế còn phát ra ngáy nhỏ, làm cho cô nghe thấy càng tức giận hơn.

Phạm Lam cảm thấy vô cùng nuốt không trôi cơn tức này, cô lò dò đứng dậy định đạp Kế Ngỗi xuống.

Nhưng cô vừa sờ lên giường đã nhìn thấy một màn kinh người.

Dung Mộc toàn thân căng thẳng, lông mi run rẩy, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng

Mẹ ơi? Không phải vừa mới tắm nước lạnh nên sốt đó chứ?

Phạm Lam kinh hãi đến thất sắc, thò tay sờ sờ trán Dung Mộc, nhiệt độ cơ thể của anh rất thấp.

Càng tệ hơn, trên thân thể anh nổi lên một tầng thần quang mỏng manh... Phạm Lam không cách nào nhận ra màu sắc, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy bề mặt thần quang xuất hiện những điểm sáng bất quy tắc.

Đó là lệ khí của Cửu Vỹ Hồ!

Phạm Lam đạp tỉnh Kế Ngỗi, Kế Ngỗi đứng dậy, nhìn thấy trạng thái của Dung Mộc cũng kinh hãi.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"

"Thần quang của Dung Mộc bị lệ khí của Ly Trạch ăn mòn, giống như trúng độc." Phạm Lam nói.

"Con hồ ly thối kia ư?! Sao có thể ..." Kế Ngỗi thần sắc thay đổi, là Dung Lăng.

"Hả?!"

"Trận chiến với Dung Lăng, Ngọc Đế Hạo Lâm hiến tế thần quang chỉ có thể tạm thời thúc dục Càn Khôn Tam Tài đại trận, nhưng mà, sơ hở của đại trận vẫn tồn tại." Kế Ngỗi nói: "Sau đó hơn hai vạn năm, Mộc ca vẫn luôn dùng thần quang tu bổ đại trận, cho nên thần quang bây giờ của anh ấy vô cùng yếu ớt."

Phạm Lam ngạc nhiên nói: "Sao lại..."

"Lần trước khi Mộc ca uống say, tôi cũng đi theo ra ngoài." Kế Ngỗi lại nói: "Lúc ấy Mộc ca rất kỳ quái, đầu tiên anh liên tục nói xin lỗi với tôi, sau đó lại nhất định phải đến nhà cô, sau đó..."

Sau đó, cứ luôn nói xin lỗi với cô.

Trái tim Phạm Lam đập thình thịch, cô vỗ ót một cái, ép buộc bản thân ổn định tâm thần.

"Bây giờ phải làm sao đây?"

Kế Ngỗi: "Nếu đây là kính Luân Hồi, như vậy tất cả mọi thứ bây giờ đều là chuyện đã xảy ra vạn năm trước, nếu Mộc ca có thể bình an sống đến tám vạn tuổi, vậy khẳng định là không có nguy hiểm gì."

Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán Dung Mộc.

Kế Ngỗi nhảy xuống giường, dùng vải ướt vắt nước sạch giúp Dung Mộc lau mặt.

Nơi này chỉ là hồi ức của Kính Luân Hồi, không có việc gì, hết thảy đã sớm qua rồi. Phạm Lam tự an ủi mình nói.

Đột nhiên, thân thể Dung Mộc hơi chấn động, thần quang của anh biến mất.

Phạm Lam: "Đệt?!"

Kế Ngỗi: "Sao vậy?!"

"Thần quang của Dung Mộc biến mất..." Phạm Lam nhìn về phía Kế Ngỗi, sau đó sợ ngây người.

Khí trên đỉnh đầu Kế Ngỗi cũng biến mất.

"Anh không sao chứ?" Phạm Lam hét lớn.

Kế Ngỗi: "Tôi có thể có chuyện gì?"

"Khí của anh không thấy đâu nữa."

Kế Ngỗi lắc đầu: "Tôi không thấy có gì bất thường mà."

Đầu Phạm Lam ong lên một tiếng, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một suy đoán vô cùng không ổn.

Cô vội vã ra khỏi cửa, tất cả khí trên các ngôi nhà trên đầu của dân làng đã biến mất.

Không phải là khí của họ biến mất mà là Thiên Nhãn của cô đã bị mù.

20.03.2022


Bình luận

Truyện đang đọc