SỰ NGHIỆP KINH DOANH CỦA BÀ THỔ ĐỊA

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 65: Bi kịch của Cổ Đạo Lâm

***

"Đại thần! Cứu tôi! "Cổ Đạo Lâm ôm lấy đùi Kế Ngỗi.

Kế Ngỗi nhíu mày: "Này!"

"Yêu đạo lại còn có đồng bọn này! Tôi phải chém hết mấy người!" Tên mặc áo ba lỗ giơ cây gậy lau nhà xông lên, trong tay Kế Ngỗi chỉ có một cây hành lá, lại thêm của nợ Cổ Đạo Lâm đang kéo chân anh ta, nhìn thế nào cũng thấy Kế Ngỗi đang rơi vào thế bất lợi.

Đám đông vây xem kêu lên: "Chàng trai cẩn thận!"

Kế Ngỗi trợn mắt, hành lá trong tay múa một vòng đẹp đẽ trên không trung rồi đánh vào ngay giữa trán tên mặc áo ba lỗ kia.

Tên áo ba lỗ bị đứng hình, ngã thẳng tắp xuống, sau đó người nhà anh ta chạy tới vây quanh.

Quần chúng vây xem kinh hãi hét lên.

"Oa, chàng trai này có võ bà con ơi!"

"Sao anh ta làm được thế?"

"Tên kia xỉu rồi sao?"

"Không chết đó chứ!"

Phạm Lam nhìn thấy rất rõ, lúc Kế Ngỗi vung cây hành lên thì có thần quang rót vào trong cây hành, sau đó thần quang đi vào chính giữa trán của tên mặc áo ba lỗ kia.

Người bình thường gặp phải thần quang có năng lượng lớn, ít nhất cũng phải hôn mê vài canh giờ.

"Con trai tôi!"

"Cái đạo sĩ giả nhà cậu!"

"Ban ngày ban mặt mà dám đánh người bị thương."

"Tôi đã báo cảnh sát rồi, đừng có chạy loạn!"

Người nhà của tên áo ba lỗ la hét.

Phạm Lam nghe thấy tiếng còi báo động ngay đầu chợ.

Phạm Lam: "Kế Ngỗi, rút mau!"

Kế Ngỗi nhổ chân muốn đi nhưng không được, vì Cổ Đạo Lâm giống như một cái cân thật lớn đang níu chặt chân anh ta lại.

Kế Ngỗi chậc một tiếng rồi xách Cổ Đạo Lâm xông ra khỏi đám người, Phạm Lam theo sát đằng sau hai người, họ giống như một chiếc xe điện chạy bằng gió lướt qua cảnh cát, từ phía đông của chợ lướt đến phía tây chui vào cửa sắt lớn của liên đoàn phụ nữ, mở kết giới...

Phạm Lam đụng vào lưng Kế Ngỗi. Cô nghe thấy một giọng nói không được tốt lành cho lắm.


"Chuyện gì đây?!" Đó là giọng nói của Hòa Uyên.

Mẹ kiếp?!

Phạm Lam thò đầu ra từ phía sau Kế Ngỗi, nhìn thấy Hòa Uyên đang đứng dưới tàng cây Bạch Quả, phía sau là bảy tám thần viên của Thành Hoàng thuộc, mọi người đều mặc áo đồng phục màu đen, nhìn qua trông như một đám xã hội đen đang đứng trong vườn nhà vậy.

Dung Mộc, Giáp Dịch, Đinh Tứ đang giữ tư thế thi lễ, lúc này đã cứng ngắc.

Cổ Đạo Lâm ngồi bệt trên mặt đất, miệng "A, a, a" nửa ngày, cuối và thốt ra một câu: "Ổ yêu quái a a a a a!"

"Dung Mộc!" Hòa Uyên hét lớn: "Anh giải thích rõ ràng cho tôi, trong miếu Thổ Địa vì sao lại có nhân tộc?!"

*

Trong văn phòng, gió thổi hạc ngâm, giương cung bạt kiếm.

Hòa Uyên và một đám thần của Thành Hoàng Thuộc đang ngồi ngay ngắn bên trái, Dung Mộc, Kế Ngỗi, Phạm Lam và Giáp Dịch đứng ở bên phải. Cổ Đạo Lâm lẻ loi đứng ở giữa hai nhóm thần, giống hệt như một con cừu non đang chờ làm thịt.

Hòa Uyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Dung Mộc, Dung Mộc nở nụ cười thương mại tiêu chuẩn ngàn năm không đổi, thoạt nhìn có vài phần khí phách vững vàng như núi thái sơn.

Nhưng từ góc độ của Phạm Lam, rõ ràng có thể nhìn thấy khóe miệng Dung Mộc hơi co giật không được tự nhiên.

"Chuyện này rất nghiêm trọng sao?" Phạm Lam nhỏ giọng hỏi Kế Ngỗi.

Mặt Kế Ngỗi hơi đen lại, không nói gì.

Giáp Dịch lấy từ điện thoại "Quy tắc quản lý miếu Thổ Địa" đưa cho Phạm Lam.

[Điều 1, nghiêm cấm phàm tộc tiến vào kết giới miếu Thổ Địa, nếu không sẽ bị xử lý vào tội sơ suất.]

Phạm Lam: Mẹ nó, nghiêm trọng thế ư?

"Nếu như bình thường thì cũng không có gì, lấy Quy Nguyên chú ra để xóa dấu vết cái là không sao rồi, nhưng hôm nay vừa vặn đụng vào họng súng của tổ tuần tra." Giáp Dịch thở dài.

Ly Trạch: "Ý là tự tạo nghiệt không thể sống đó!"

"Dung Mộc, anh thân là thần Thổ Địa có tư cách lâu đời nhất cửu châu thất mạch, lại ngang nhiên vi phạm quy tắc quản lý miếu, anh đã biết tội chưa?!" Hòa Uyên quát lớn.

Dung Mộc dùng chiêu bài vẻ mặt vô tội, mỉm cười chớp chớp mắt của mình.

"Anh bớt ở trước mặt tôi giả ngây ngô, trước đây tôi từng nghe nói, anh ỷ vào việc mình già, cấp bậc cao, cho nên thường xuyên coi thường chế độ quản lý Tam Giới! Anh ngang nhiên chà đạp pháp luật bí mật cơ bản của Tam Giới, làm dao động căn cơ vận hành của Tam Giới!"

Kế Ngỗi lấy điện thoại ra, Ly Trạch Nhe Răng, nhưng đều bị Dung Mộc túm lại.

Dung Mộc: "Hòa Uyên thượng thần, việc này hãy nghe Dung mỗ giải thích... "

"Chúng tôi không vi phạm quy định." Phạm Lam thi lễ: "Chúng tôi đang làm việc theo chỉ thị của Hòa Uyên Thượng Thần ngài mà."

Hòa Uyên: "Cái gì cơ?!"

"Vì hoàn thành KPI tu tiên do Thành Hoàng Thuộc ban hành, chúng tôi đã mời vị đạo trưởng này đến đây." Phạm Lam cười nói: "Anh ta chính là ứng cử viên nhân tiên sáng giá mà chúng tôi ngàn cực vạn khổ mới tìm về được."

Ánh mắt tổ tuần tra thoáng cái bắn về phía Cổ Đạo Lâm.

Cổ Đạo Lâm: "Hả hả hả?!"

Dung Mộc và Kế Ngỗi kinh ngạc. Phạm Lam liều mạng đảo mắt ám chỉ.

"Dung Mộc, đây có phải là sự thật không?" Hòa Uyên hỏi.


Dung Mộc chớp mắt, mỉm cười: "Vâng."

"Có chứng cứ gì không?"

"Cái này..."

Phạm Lam: "Anh ta là dòng chính tông của phái Mao Sơn, nhiều đời tu đạo, huyết mạch thuần khiết."

Kế Ngỗi: "Giá trị công đức của gia tộc tích lũy nhiều đời rất cao."

Phạm Lam: "Anh ta kiếp này là đạo y, hành y giúp đời."

"Tốc độ tăng trưởng giá trị công đức hiện nay vượt qua 8,57."

Hai người đồng thanh: " Rất có hy vọng."

Ánh mắt Hòa Uyên quét qua người Cổ Đạo Lâm một vòng, hỏi: "Có báo cáo sổ công đức không?"

Ất Nhĩ lập tức bước ra ngoài, một lát sau lại trở về, đưa báo cáo sổ công đức của Cổ Đạo Lâm lên.

Hòa Uyên nhíu mày.

"Hộ tịch người này ở khu Bạch Hổ?!"

"Thế này không thích hợp lắm." Phía sau Hòa Uyên lập tức có người nhảy ra nói: "Nếu là hộ tịch của khu Bạch Hổ, như vậy hẳn là tính là KPI tu tiên của khu Bạch Hổ rồi, sao có thể tính là ở khu Thanh Long được?"

Hòa Uyên: "Dung Mộc thượng thần cảm thấy thế nào?"

Dung Mộc cười cười: "Nếu người này thật sự có thể thành tiên, khu Thanh Long nguyện cùng khu Bạch Hổ chia đều thành tích."

Hòa Uyên nở nụ cười mãn nguyện.

Công tác tuần tra sau đó tiến hành vô cùng thuận lợi, Thành Hoàng thuộc rất hài lòng với công tác cơ sở và tài liệu, tư liệu của miếu Thổ Địa khu Thanh Long, Hòa Uyên còn phá lệ đưa ra lời biểu dương, đương nhiên, không có bất kỳ phần thưởng nào.

Nói tóm lại, tổ tuần tra hài lòng, Hòa Uyên hài lòng, miếu Thổ Địa vui mừng tiễn tổ tuần tra đi, thậm chí ngay cả cơm trưa cũng được tiết kiệm.

Người duy nhất không hài lòng cũng chỉ có Cổ Đạo Lâm.

"Có phải các người vừa bán tôi không?" Cổ Đạo Lâm ngồi ở trước bàn, nhìn một bàn mỹ thực Kế Ngỗi nấu, vừa nuốt nước miếng vừa hỏi.

Kế Ngỗi đưa cho anh ta một cái bát: "Anh có giá trị để bán không?"

Phạm Lam đưa cho anh ta một đôi đũa: "Nếu như anh thành thần, phỏng chừng sẽ đến miếu thổ địa khu Bạch Hổ nhậm chức."

Cổ Đạo Lâm: "Hả?"

Dung Mộc gắp một miếng sườn cho Cổ Đạo Lâm nhưng lại bị Ly Trạch cướp đi, Dung Mộc chỉ có thể gắp thêm một cây rau xanh đặt ở trong chén Cổ Đạo Lâm: "Bảo trọng."

Cổ Đạo Lâm: "..."

Cổ Đạo Lâm mặc kệ sự đời rồi, anh ta điên cuồng gắp đồ ăn, lệ rơi đầy mặt: "Đừng thế mà, người ta chỉ muốn làm một người bình thường thôi, người ta không muốn làm thần tiên."

Ly Trạch: "Yên tâm, theo tốc độ tăng trưởng giá trị công đức của cậu bây giờ, cho dù thành thần cũng phải mấy trăm năm sau, ít nhất phải luân hồi năm sáu lần, lúc đó cậu sớm đã không còn là người nữa rồi."

Nghe thế tâm trạng của Cổ Đạo Lâm quả nhiên tốt hơn không ít, lau nước mắt, chuyên tâm ăn cơm: "Món ăn này rất ngon, không hổ là Trù Thần đại nhân!"


Ly Trạch: "Hành lá không đủ, vị không chuẩn lắm."

Nói đến hành lá, Phạm Lam nhớ lại sự xôn xao trong khu chợ ngày hôm nay.

"Cổ đạo trưởng, sao hôm nay anh lại đến thành phố này? Người đánh nhau với anh là ai vậy?" Phạm Lam hỏi.

Cổ Đạo Lâm: "Đừng nói nữa, đều là bị các người hại cả đó."

Phạm Lam: "Này này, hôm nay là Kế Ngỗi cứu anh đấy."

"Khụ, tôi không phải có ý đó, ý tôi là..." Cổ Đạo Lâm nuốt một miếng cơm: "Khách hàng cũ lần trước tôi nói với các người, cô ta không phải là tín đồ của Thiên Duyên thánh giáo sao, sau khi gặp mặt các người, tôi đã nghĩ cách liên lạc với cô ta, kết quả người nhà cô ta nói cô ta bị bệnh nguy kịch vào ICU rồi."

Dung Mộc: "Vì sao?"

Cổ Đạo Lâm: "Nhịn ăn, đói."

Trong phòng yên tĩnh một giây.

Ly Trạch: "Cái gì vậy?"

"Nửa năm nhịn ăn ba lần, lần thứ nhất bảy ngày, lần thứ hai mươi bốn ngày, lần thứ ba hai mươi mốt ngày, đến ngày thứ hai mươi hai không chịu nổi nữa, gọi 120 đưa đến bệnh viện kiểm tra, suy dinh dưỡng nặng, thông báo bệnh tình nguy kịch." Cổ Đạo Lâm liên tục lắc đầu: "Thật là tạo nghiệt mà."

Dung Mộc buông đũa xuống: "Đã cứu sống lại được chưa?"

"Hôm trước đã chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi." Cổ Đạo Lâm nói: "Người nhà cô ta nói cho tôi biết, cô ta còn có một cháu trai, cũng vào Thiên Duyên thánh giáo, chấp mê bất ngộ, suốt ngày lầm bầm lải nhải, tôi nghe thấy triệu chứng giống như bị trầm cảm nặng cho nên mới hỏi địa chỉ đến xem, ai ngờ..." Cổ Đạo Lâm hít sâu một hơi: "Tiểu tử kia Ấn Đường đen sậm, tà khí quấn thân, rõ ràng là trúng thứ gì đó không sạch sẽ, tôi vốn định dùng Thanh Tâm chú để trừ tà, không ngờ lại chọc giận anh ta, nếu không phải Trù Thần đại nhân ra tay thì chắc tôi không thể ở đây hôm nay thế này rồi."

Trên người tên mặc áo ba lỗ kia có tà khí sao?

Phạm Lam nghĩ lại phát hiện mình không có ấn tượng gì cả.

"Thanh Tâm chú của phái Mao Sơn cũng vô dụng sao?" Phạm Lam hỏi.

"Hoàn toàn vô dụng." Cổ Đạo Lâm móc ra một lá bùa: "Đây là bùa tôi tỉ mỉ vẽ ra đó."

Phạm Lam nhìn thoáng qua, trầm mặc.

Trước đó cô đã từng thấy Thanh Tâm chú của Đào Khôi, bút tích sắc bén, hình thức nghiêm cẩn, mặt ngoài lá bùa có ánh sáng nhàn nhạt bao phủ.

Nhưng lá bùa của Cổ Đạo Lâm đã xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, chữ trên đó... thật đúng là rất có phong cách bác sĩ, hoàn toàn không nhận ra viết là cái gì. Quan trọng nhất là, trên bùa không có bất kỳ linh quang nào... nói cách khác, bùa này không có hiệu quả.

Dung Mộc liếc mắt nhìn Cổ Đạo Lâm một cái, muốn nói lại thôi.

Cổ Đạo Lâm: "Làm sao vậy?"

Kế Ngỗi: "Cậu không thi đậu chứng chỉ bác sĩ thật sự là tổn thất của ngành y tế."

Ly Trạch: "Phụt."

Cổ Đạo Lâm: "Sao tôi nghe không thấy có chút ý tốt nào thế nhỉ."

Dung Mộc thở dài: "Có thể dẫn chúng tôi đến nhà bệnh nhân kia xem một chút không?"

*

"Bệnh nhân" kia tên là Đinh Bành, giới tính nam, 28 tuổi, thanh niên đang chờ việc làm. Đang sống cùng gia đình trong một khu chung cư ở gần đường sắt. Bởi vì thị trường rau không ngừng mở rộng, gia đình nhỏ bây giờ chỉ còn lại hai ngôi nhà. Tòa lầu không cao, chỉ có sáu tầng, không có thang máy, cửa căn hộ dán mấy tờ quảng cáo nhỏ.

Nhà Đinh Bành ở tầng cao nhất, lắp cửa chống trộm màu xanh đậm, không có logo thương hiệu, thợ hàn vô cùng thô ráp, ước chừng là hàng giả cao cấp của khu xưởng nào đó, trên cửa có cửa sổ đẩy trong suốt

Cổ Đạo Lâm gõ cửa, cửa sổ trong suốt mở ra, bên trong hiện ra nửa khuôn mặt, một giây sau cửa mở ra, và một chậu nước hắt ra ngoài.

"Kẻ lừa đảo, thế mà còn dám đến đây à!"

Cổ Đạo Lâm hét lên một tiếng, Kế Ngỗi kéo anh ta ra phía sau, nước rơi vào thần quang hộ thể của Kế Ngỗi trong nháy mắt bốc hơi thành hơi nước. Chỉ là mùi có hơi thối, hình như là nước rửa.

Sắc mặt Kế Ngỗi không tốt lắm.

Người mở cửa là một bác gái hơn năm mươi tuổi, Phạm Lam có ấn tượng với người này, đây hẳn là mẹ của Đinh Bành.

Bà ta kinh ngạc, chậu rửa mặt trong tay rơi xuống đất.


"Các, các các các các người rốt cuộc là ai?!"

Kế Ngỗi chậc một tiếng, đẩy Dung Mộc lên phía trước.

"Xin chào, chúng tôi là bạn của Cổ đạo trưởng..." Dung Mộc cười nói: "Chúng tôi đến đây để giúp Đinh Bành."

Biểu cảm của bà ra rõ ràng hơi hoảng hốt sau đó lại biến thành đề phòng.

"Mấy người đều là đồ lừa đảo, cút! Tôi sẽ không tin nữa đâu."

Dung Mộc: "Vị nữ sĩ này, bà..."

"Cút, cút mau!"

"Này, tôi ngửi thấy trong nhà này có mùi gì không đúng!" Ly Trạch nhảy lên vai Dung Mộc nói.

"A a a a, chó biết nói chuyện!" Bác gái kia ngồi bệt xuống mặt đất.

Kế Ngỗi nắm lấy tấm ván cửa, tháo toàn bộ cửa xuống.

Bác gái kia im lặng.

"Ai?! Chuyện gì vậy?! "Trong phòng lại chạy ra ba bốn người đàn ông trung niên, nhìn thấy một màn này tất cả đều sợ ngây người.

"Các người rốt cuộc là ai, tôi phải báo cảnh sát!" Một người đeo kính giơ điện thoại hét lên.

Ánh mắt Kế Ngỗi thoáng nhìn qua, điện thoại của anh ta bay ra ngoài.

"Câm miệng hết!" Cổ Đạo Lâm gầm nhẹ: "Tà Túy nhà bà không phải chuyện đùa, tôi không thể hàng được nên mới mời mấy vị cao nhân này tới đây!"

Lần này tất cả mọi người đều im lặng, mặt bọn họ đồng loạt trắng bệch bước lùi lại.

"Quấy rầy rồi." Dung Mộc thi lễ, đi vào.

Phạm Lam tỉ mỉ quan sát căn nhà này, dáng nhà kiểu cũ, ánh sáng rất kém, trong không khí tràn ngập mùi cống rãnh. Hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng vệ sinh, lối đi thật dài giống như kẹo hồ lô xâu lại với nhau.

Dung Mộc lần lượt đi qua phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ nhỏ, cuối và đứng trước một cánh cửa.

Ở cuối phía nam căn nhà, hẳn là nơi có ánh sáng tốt nhất, lúc này cửa phòng đóng chặt, trên cửa dán một tấm bùa kỳ quái.

Nói là bùa, bởi vì nó rất giống với hình vẽ trên bùa chú, nói nó kỳ quái là bởi vì bùa chú không được vẽ trên giấy bùa vàng mà là vẽ trên một tờ giấy A4 màu đỏ tươi, cũng không phải chu sa, mà giống như... bút chì màu?

Phạm Lam: Con mẹ nó đây là đùa tôi à?

Dung Mộc đẩy cửa một cái, không đẩy được.

"Mùi lạ là bay ra từ nơi này." Ly Trạch bịt mũi nói.

Kế Ngỗi bước lên vỗ một cái, cánh cửa ầm một tiếng rồi đổ xuống.

Phạm Lam cho rằng sẽ nhìn thấy một căn phòng đầy khí đen, kết quả ngoài dự liệu của cô. Không gian trong này sạch sẽ sáng sủa.

Một người đứng ở giữa phòng, biểu cảm hơi kinh ngạc.

"Các người là ai?"

Trong phòng có một cậu thanh niên, ăn mặc rất gọn gàng, quần jean, áo sơ mi trắng, còn đeo cà vạt, râu cạo sạch sẽ, tóc vuốt keo... chính là cái tên mặc áo ba lỗ nổi điên buổi sáng... trạng thái của anh ta với lúc quả thực giống như hai người khác nhau.

Chỉ là...

Trên đỉnh đầu của anh ta có một vật thể hình tam giác ngược màu đen khổng lồ lơ lửng.

Là Túy đã thành hình rồi.

20.2.2022

Trời lạnh xỉu, thò cái tay ra ngoài thôi cũng lười nữa mọi người ạ....hic


Bình luận

Truyện đang đọc