SƯ PHỤ, CHÚNG TA CÙNG LUẬN BÀN NHÂN SINH

066

Trúc cơ thành công cảm giác rất kỳ diệu.

Ngoại trừ việc nhạy cảm hơn với linh lực giữa thiên địa, đối với Trần Tu Bình mà nói, càng nhiều hơn chính là loại cảm giác không thể tin.

Dù sao vài tháng trước, hắn đựu định hoàn toàn từ bỏ tiên lộ, thậm chí chuẩn bị xuống núi cưới vợ.

Khi hắn Trúc cơ, kìm lòng không đặng hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ, nhớ tới Liễu Hòe đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu, nhớ tới sự chấn kinh của hắn khi lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Liễu Hòe, nhớ tới Liễu Hòe trắc trở nấu đồ ăn cho mình, nhớ tới Liễu Hòe vẫn cho là mình đã đem chuyện hết gạo giấu rất tốt, nhớ tới lúc Liễu Hòe rời đi hắn có bao nhiêu thất vọng mất mát, nhớ tới lúc được Trình Ấn thu làm đồ đệ hắn có bao nhiêu mừng rỡ như điên cùng lo sợ bất an, hắn lại đột nhiên nghĩ đến, hắn hiện tại đã Trúc cơ.

Trình Ấn đã nói với hắn ngay trước khi hắn bế quan là: "Trúc cơ là bắt đầu tiên lộ, khi ngươi Trúc cơ thứ ngươi suy nghĩ đến, cảm thụ đến, thường thường là con đường tương lai của ngươi, cho nên cần bình tâm tĩnh khí, nghĩ sâu tính kỹ."

Trần Tu Bình không biết nghĩ sâu tính kỹ là cảm giác gì, đối với hắn mà nói, hắn cảm thấy trong linh lực thân thể đột phá một mạch mà thành, không có dù chỉ là một chút trì trệ, nhưng trong lòng của hắn lại là một mảnh hỗn loạn, căn bản không ổn định tâm thần để có cảm ngộ gì đặc biệt.

Hắn không thể kiểm soát nghĩ đến những hồi ức bên Trình Ấn rồi không ngừng lan tràn hướng tới những ký ức trước đây, những chuyện hắn vẫn cho rằng đã quên nay lại hiện lên rõ mồn một trước mắt, nghĩ đến những chuyện trước kia, hắn đột nhiên cảm thấy khí tức của mình bất ổn, Linh khí đã ngưng tụ có dấu hiệu thả lỏng, trong sự sợ hãi, hắn lại nghĩ tới Trình Ấn.

Trước khi bế quan, hắn nói với sư phụ: "Sư phụ, sau khi thành công trúc cơ, ta rất muốn ăn canh thịt với  măng mùa đông, ta nhớ lúc trước khi ở dưới chân núi ngươi đã làm qua."

Trình Ấn gật đầu.

Trần Tu Bình biết món canh đó của Liễu Hòe thực chất là do bà bà sát vách tặng, Liễu Hòe kỳ thật nấu ăn không ngon, nhưng Trần Tu Bình từ ban đầu ăn vào không nổi, về sau đều miễn cưỡng nuốt xuống ăn hết, lúc đầu là vì hắn không giỏi cự tuyệt lòng tốt của người khác, về sau là bởi vì phát hiện Liễu Hòe thật sự rất chân thành nấu ăn.

Trần Tu Bình lúc ấy vẫn là Trần Đại Bảo nghĩ thầm trong lòng: Chắc đứa nhỏ này cuộc sống xưa giờ rất khổ, đồ vật khó ăn như vậy mà cũng ăn say sưa ngon lành.

Chờ đến khi biết Liễu Hòe là Trình Ấn, Trần Tu Bình mới hiểu ra nguyên nhân, Trình Ấn thuở thiếu niên cửa nát nhà tan, trước khi trúc cơ, chỉ sợ rất sớm đã không được nếm qua đồ ăn bình thường, mà một mực chuyên tâm tu luyện.

Trần Tu Bình đã từng hứa với Liễu Hòe: "Chờ khi nào chân của ta tốt, sẽ làm một bữa cơm cho ngươi ăn." Thế nhưng lời hứa này vẫn chưa được thực hiện, ngược lại hắn nợ Trình Ấn càng ngày càng nhiều.

—— Dường như cả tâm ma, cũng là dựa vào y để vượt qua.

Nghĩ đến đây, linh lực từ trong khí thể tụ lại thành dòng, mây mù bên trong mỏng dần, có thể trông thấy phía dưới có nước nhỏ giọt.

Phảng phất như từ nơi thượng thiên xa xôi nói cho hắn biết, hắn đã thành công trúc cơ.

067

"Thời điểm Trúc cơ, ngươi cảm nhận được cái gì?"

Trên bệ đá, trong ánh sáng lạnh lẽo của linh châu, Trình Ấn từ trên cao nhìn xuống hỏi hắn.

Trần Tu Bình gãi gãi mặt, không biết nên nói thế nào, hắn lọc lại ý nghĩ trong đầu một lần, cuối cùng tìm ra điểm mấu chốt, thế là hắn nói: "Canh thịt và măng mùa đông."

Trình Ấn: "..."

Trình Ấn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, vẫn là bộ kia không so đo thiệt hơn, y nói: "Một tháng sau, chính là khảo hạch nhập môn, thời gian còn lại, ngươi tự mình... chuẩn bị đi."

Dứt lời, y phất tay áo rồi biến mất khỏi thạch thất.

Trần Tu Bình ngồi ở trên bồ đoàn trầm tư hồi lâu.

Cuối cùng, hắn cuối cùng đã hiểu rõ một điều.

Giống như trước khi thi cuối kỳ ba mẹ sẽ hứa với ngươi rất nhiều, sau đó lại thường thường không thể thực hiện, lời hứa trước trúc cơ của sư phụ, hình như cũng biến thành hoa trong gương, trăng trong nước...

"... Cổ kim đều như nhau a..."

Trần Tu Bình cảm khái.

068

"Ta cũng là không ngờ, Nghiễn Thượng Chân Nhân là người như vậy." Mạnh Tiểu Bảo nói, nhìn Trần Tu Bình mà vẻ mặt như đang nhìn tên lưu manh đùa giỡn phụ nữ nhà lành.

Trần Tu Bình không nhận ra: "Đúng không? Ta cũng không ngờ, sư phụ rõ ràng đã đáp ứng ‘Canh thịt và măng mùa đông ", nhưng lại không làm."

Mạnh Tiểu Bảo nhất thời không nói nên nơi, cuối cùng khó khăn nói: "Nếu ta là sư phụ ngươi, ta sẽ đẩy ngươi xuống vách núi."

"... Bằng hữu."

Thế là việc này được bỏ qua, Mạnh Tiểu Bảo hỏi chuyện khác.

"Nói như vậy, ngươi đã tiến vào cấm chế phía sau núi do Trình Ấn trưởng lão bày ra rồi?"

Trần Tu Bình gật đầu: "Sư phụ nói cho ta cách đi vào, nhưng hình như chỉ tầng thứ nhất thôi? Ta thấy đi vào cũng không thấy gì, nên chắc sư phụ không sống ở đó."

Mạnh Tiểu Bảo gật đầu: "Đó là đương nhiên, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, động phủ của đại năng, khó có thể là địa phương an toàn ——nếu không tại sao Tô Cửu Nương không lên núi, mà chỉ ở dưới núi?"

"Dù sao sau khi vào ta thấy như vậy." Trần Tu Bình dừng một chút, đột nhiên nghi hoặc hỏi, "Sư huynh, sao ngươi lại hứng thú với cuộc sống của sư phụ như vậy?"

Mạnh Tiểu Bảo cau mày, làm ra vẻ khổ đại cừu thâm nói: "Bởi vì ta lo lắng cho ngươi nha."

Trần Tu Bình vẻ mặt hoài nghi: "Thật hay giả? Sư huynh, có phải ngươi có ý đồ gì không?"

Mạnh Tiểu Bảo xua tay: "Ngươi đang nói gì vậy, ta làm sao có thể có ý đồ gì."

Trần Tu Bình trầm mặc hồi lâu, nở nụ cười ấm áp, chuyển đề tài: "Sư huynh, bình thường khảo hạch tông môn có nội dung gì?"

Mạnh Tiểu Bảo đang cười giả lả, nghe được Trần Tu Bình nói liền lập tức thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Khảo hạch thật ra cũng không khó, bình thường có ba quan (cửa ải), được gọi là —— lực, tâm, vấn."

Trần Tu Bình lo lắng nói: "Lực có thể hiểu được, tâm cũng là lẽ thường tình, vấn —— chúng ta đều vừa trúc cơ, đã có thể xác định mình sẽ tu đạo gì rồi sao?"

Mạnh Tiểu Bảo nhíu mày: "Ta lại cảm thấy cửa ải này là không cần lo lắng nhất, đại đạo ngàn ngàn vạn, ngươi tu đạo mà người khác chưa từng tu bao giờ cũng không thành vấn đề, tông môn không thể nói gì, yên tâm đi."

Trần Tu Bình miễn cưỡng "Ồ" một tiếng, sau đó hắn lại nói tiếp: "Ngươi có muốn lên Lăng Kiếm Phong chỉ đạo ta một chút ——không được, lỡ may sư phụ ở đó."

Hai mắt Mạnh Tiểu Bảo sáng lên: "Không quan hệ gì, Nghiễn Thượng Chân Nhân là trưởng lão của bản môn nha, sẽ không ngăn cản tiểu bối chia sẻ kinh nghiệm."

Trần Tu Bình vô cảm nói: "Sư huynh, ngươi quả nhiên có ý đồ với sư phụ!!!"

Mạnh Tiểu Bảo ánh mắt lảng tránh.

Trần Tu Bình liếc mắt: "Xin ngươi, trước mặt ngươi khác ngươi không phải luôn là chính nhân quân tử sao? Lúc gặp gỡ mỹ nhân, ngươi có thể dè dặt hơn một chút được không?"

Mạnh Tiểu Bảo giả bộ hờ hững nhìn đông tới nhìn tây, không nhìn vào mắt Trần Tu Bình: "Ngươi đang nói gì vậy, ta chỉ là do chưa thấy qua Nghiễn Thượng Chân Nhân nên có chút hiếu kì thôi, thiếu niên đã thành danh, tu hành có thành tựu, người người kính ngưỡng, ta muốn gặp y không phải rất bình thường à."

Trần Tu Bình mỉm cười xem hắn.

"... Được rồi, bởi vì ta nghe nói y là một mỹ nhân."

"Ta biết ngay mà!" Trần Tu Bình không thể nhịn được nữa đưa tay vỗ một cái vào ót Mạnh Tiểu Bảo, lúc Mạnh Tiểu Bảo gãi đầu vô tội nhìn hắn, Trần Tu Bình lớn tiếng nói ——"Ta tuyệt đối, sẽ không để cho tên biến thái như ngươi tiếp cận sư phụ! Tuyệt đối!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc