SƯ PHỤ, CHÚNG TA CÙNG LUẬN BÀN NHÂN SINH

083

Trần Tu Bình xác định, có một giây hắn đã mất đi ý thức.

Tuy nhiên, giây sau hắn đã mở mắt, và nhìn thấy một khu rừng toàn cây cối cao lớn, bên trên đất đai đen nhánh bao phủ một tầng rêu xanh thật dày, cành lá cây che chắn phần lớn ánh sáng, chỉ sót vài tia nắng chiếu xuống.

—— kỳ thật cũng không nhất định là ánh nắng. Trần Tu Bình nghĩ, dù sao theo lời nói Mạnh Tiểu Bảo, đây là một thế giới khác.

Lúc này, Trần Tu Bình lại nhớ tới "Hồng Trần đạo trường" của La Tuyết Mạt, đó là pháp bảo của La Tuyết Mạt, cũng là một tiểu thế giới tự hình thành, ở trong đó mặt trời và mặt trăng, cũng khác với những gì hắn nghĩ, thế giới đó khác xa với những kiến thức hắn tiếp thu trong quá khứ.

Hình như đây là lần đầu tiên, Trần Tu Bình chân chính ý thức được sự khác biệt của tu tiên.

Hắn tràn ngập tò mò quan sát cảnh sắc chung quanh, đạp trên rêu xanh xuyên qua bụi cây, sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp cành lá, cuối cùng cũng tới một địa phương trống trải.

Bầu trời trong xanh, mặt trời khuất sau những đám mây, trong không khí tràn ngập hơi nước ẩm ướt, nồng độ dưỡng khí dường như cao hơn so với thế giới bên ngoài, nơi này giống như thế giới viễn cổ trong tưởng tượng, quả thực khiến người ta hoài nghi một giây sau sẽ xuất hiện khủng long ——

Một giây sau, một bóng đen to lớn bay qua đỉnh đầu của hắn.

"..." Trần Tu Bình cứng ngắc ngẩng đầu nhìn.

Hắn trông thấy một con thằn lằn to lớn.

Gọi nó là thằn lằn có vẻ không chuẩn xác lắm, bởi vì bốn chân nó thực sự quá nhỏ và quá ngắn so với thằn lằn, nhưng những chiếc vảy phía trên xác thực rất giống loài bò sát trong sách giáo khoa, sau khi Trần Tu Bình hồi thần liền dùng cả tay cả chân núp dưới gốc cây bên cạnh, trong lòng thầm mắng: Em gái ngươi, cái này mà gọi là không có nguy hiểm gì à? Con quái vật to lớn như vậy chẳng lẽ ăn chay sao? Cho dù ăn chay lỡ may không để ý thì chơi chết ta cũng chỉ mất vài phút thôi, được chứ?!

Chờ bóng đen to lớn và tiếng rít của nó khuất dần, trái tim đang nhảy lên kịch liệt của Trần Tu Bình mới rốt cục bình tĩnh trở lại.

Sau đó hắn bắt đầu nghĩ, tiểu thế giới này rộng lớn bao nhiêu? Vì sao đến nay hắn vẫn chưa nhìn thấy dù chỉ một môn đồ khác?

Mặc dù trước đó chưởng môn đã nói rằng bọn hắn không thể tranh chấp với nhau, nhưng dựa theo kinh nghiệm đọc truyện tu chân của Trần Tu Bình, những tu sĩ kia cũng không phải rất muốn nghe theo, coi như ngươi nói kinh nghiệm đời trước của Trần Tu Bình không tính được, thì những chuyện thời trẻ của Trình Ấn cũng đủ để chứng minh, Tu Chân Giới này quả thực không thái bình cho lắm.

Tu Chân Giới đã không thái bình, thì tuy chỉ là nội bộ của một tông môn, cũng sẽ không đến mức không nuôi ra một ít Bạch Liên Hoa trong nhà kính.

Tư liệu trong ngọc giản vừa rồi cũng cho thấy tình hình tổng quát của  "Tiên thù huyễn cảnh", Tây Bắc khô lạnh, Đông Nam ẩm ướt, Tây Nam dãy núi, Đông Bắc băng tuyết bao phủ nhiều năm, chính giữa là một tòa núi cao, giới hạn đệ tử không được phép tiến vào, nói như vậy, bản đồ sơ lược của Tiên Thù huyễn cảnh này cũng rất rõ ràng.

Trần Tu Bình thông qua quan sát cảnh sắc xung quanh, phỏng đoán hắn hẳn là ở một địa phương thuộc vùng Đông Nam, mà ba loại thực vật hắn cần tìm lại đều ở phía Bắc, cho nên bước đầu tiên của hắn chính là muốn chuyển vị trí.

Nghĩ xong, Trần Tu Bình ngoại trừ mang Thủ Phách kiếm lên lưng, lại giấu một ít phù lục vào ngực, sau đó lấy ra la bàn, đi về phía Tây Bắc.

Hắn vừa bước bước đầu tiên, bả vai đột nhiên bị vỗ một cái.

Trong nháy mắt đó, trong đầu Trần Tu Bình lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

—— Muốn đánh nhau sao? Là ai? Là sư huynh sao? Có cần rút kiếm không? Hay là phải khởi động phòng ngự phù? Không không, hẳn là trước tiên phải xoay người lại hỏi thăm trước đã...

Giữa lúc muôn vàn dòng suy nghĩ đang ập đến, người đứng phía sau cất tiếng nói: "Vị tiểu sư đệ này, chúng ta vậy mà lại đến cùng một nơi, thật là khéo nha."

Trần Tu Bình cứng đờ tại chỗ.

—— Ai? Ai? Ai ai ai?

"Làm sao vậy? Tiểu sư đệ, ngươi muốn đi đâu? Chúng ta có thể đồng hành không?"

Người đứng phía sau đã đi đến phía trước Trần Tu Bình, mái tóc dài được buộc cao vô cùng đơn giản, trên khuôn mặt trái xoan nho nhỏ điểm xuyết một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, không cần trang điểm cả người vẫn chói lọi, cũng cùng là đạo phục thống nhất của môn phái nhưng khi mặc lên người nàng không hiểu sao lại trông đặc biệt đẹp đẽ.

Trần Tu Bình cảm thấy mình có lẽ là quá lâu không gặp một người phụ nữ bình thường, nên không biết vì sao khi nhìn thấy vị sư tỷ này lần đầu tiên, hắn liền cảm thấy khẩn trương đến mức không nói nên lời.

084

Sư tỷ chớp chớp mắt, lông mi mảnh mai dài như cánh bướm tung bay, thoạt nhìn vô cùng linh động, song trong mắt lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ và thẹn thùng xuất phát từ nội tâm.

"À, à, à thực xin lỗi, ta quên mất, thực xin lỗi, thực xin lỗi, trên người ngươi có loại đồ vật phòng ngự gì không? Ta tu luyện loại công pháp có chút mị hoặc, bây giờ khó có thể thu lại được."

Trần Tu Bình sờ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, chợt hiểu ra: "A a, vậy sao, thật đáng sợ nha, ta còn tưởng rằng ta hoa si đến loại trình độ này."

"Đúng vậy, ta cũng không ngờ người cùng giới tính nam như ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng sâu như vậy đâu."

"Ta cũng không ngờ được... a a a a chờ đã?!!! Ngươi nói cái gì?"

"Sư tỷ" nghi hoặc nhìn Trần Tu Bình: "Cái gì?"

Trần Tu Bình vừa gia trì thêm lên người mình một phòng ngự phù chú, và công kích tinh thần phù chú, vừa hỏi: "Cái gì gọi là cùng giới tính nam?"

"Sư tỷ" cười ha hả, khuôn mặt càng thêm đẹp như hoa đào hoa mận, trêu chọc: "Tiểu sư đệ, ngươi như vậy rất thất lễ nha, không thể nói sư huynh lớn lên giống nữ nhân nha."

—— Ngươi dám nói chính ngươi không giống à! Ngay cả giọng nói cũng... Hình như quả thực có chút trầm thấp... Nhưng nữ nhân có giọng nói tương đối trung tính hoàn toàn không phải không có nha!!! Với lại giọng điệu cũng thế...

Trong khi Trần Tu Bình đang nghĩ như vậy, người được gọi là sư huynh chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười quyến rũ nói: "Ta ghét nhất người khác nói ta giống nữ nhân, ta chỉ là bị di chứng như vậy khi luyện tập công pháp giai đoạn trước, nếu người khác nói ta là nữ nhân —— đánh chết hắn a ~ "

Nói đoạn, sư huynh phất tay áo dài lên, một cái cây cao mười mấy mét bên người liền vỡ thành bột mịn.

Trần Tu Bình thành tâm thành ý nói: "Sư huynh từ trong ra ngoài đều chuẩn men."

085

Trần Tu Bình cùng su huynh chuẩn men trong môn phái đồng hành lên đường.

Chuẩn men sư huynh nói: "Thật trùng hợp, ta cũng đang định đi Tây Bắc, nhưng lại không biết đường, sư đệ ngươi biết đường thật sự là quá tốt. Nhắc mới nhớ, ta tên Mạc Thủ Quy, ngươi tên gì?"

Trần Tu Bình cảm thấy danh tự "Mạc Thủ Quy" này hình như có điểm gì là lạ, bèn nói: "Ta tên Trần Tu Bình."

"Ừm." Mạc Thủ Quy nghĩ nghĩ, "Sư đệ, tên của ngươi có chút quen tai, đặc biệt giống tên của một danh nhân trong tông, ngươi có biết không?"

"Ồ?" Trần Tu Bình thật sự không biết, hắn nghi hoặc nhìn về phía Mạc Thủ Quy.

Mạc Thủ Quy thần thần bí bí nói: "Người này nghe nói là con hoang của Trình trưởng lão, được nuôi lớn ở ngoại môn, nay đã đủ tuổi, liền được Trình trưởng lão thu làm đệ tử trên danh nghĩa, nhóm đệ tử chúng ta đã cùng nhau ước định tuyệt đối không thể đi chọc hắn."

"... Vâng... Vâng... A."

"Ừm, nếu ngươi trông thấy hắn thì hãy chạy xa một chút, ai biết có thể không cẩn thận đắc tội hắn hay không, nếu vậy không chừng sẽ bị Trình trưởng lão tiêu diệt nha."

"... Vâng... Vâng... A."

Mạc Thủ Quy trịnh trọng gật gật đầu: "Bình thường ta đều ngồi trong Tàng Thư Các đọc sách, cho nên chưa gặp qua hắn, nhưng ta đã nghe qua tên của hắn, ân, hình như tên là Trình Tu Bình thì phải? Có phải là cùng họ với Trình trưởng lão không? Quả nhiên là con riêng!"

Trần Tu Bình mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Được rồi, đối mặt với chuyện như vậy, chỉ cần cười một cái là được...Thế là Trần Tu Bình cười nói: "Ngươi nói không sai."

Copyrig

Bình luận

Truyện đang đọc