SƯ PHỤ, CHÚNG TA CÙNG LUẬN BÀN NHÂN SINH

122

Trình Ấn đút cho hắn một viên đan dược, sau đó bảo hắn sau khi ăn đan dược đừng ngủ, trực tiếp đả tọa tu hành để phân giải dược lực, thế nhưng không biết tại sao, hắn cảm thấy vô cùng khó khăn, ban đầu vẫn muốn cắn răng kiên trì, nhưng không bao lâu đã ngủ say.

Sau khi hắn thiếp đi, Trình Ấn đi đến.

Y nhìn Trần Tu Bình đang ngủ say, đầu tiên nhíu mày, hồi lâu lại thở dài, lắc đầu, sau đó duỗi tay đặt lên lưng Trần Tu Bình, ngân quang nhàn nhạt liền xuất hiện.

Nhưng ngân quang vừa xuất hiện, Trình Ấn liền "A?" một tiếng, sau đó dời tay ra.

Đối với việc thân thể Trần Tu Bình có điểm khác lạ, lúc mở linh mạch Trình Ấn đã biết, vậy mà hôm nay dường như càng có thêm bằng chứng khiến y mơ hồ suy đoán.

Dược lực vốn dĩ cần đả tọa mới có thể tan ra, lại chậm rãi tan ra trong lúc Trần Tu Bình ngủ say, tựa như nước thấm vào trong xương cốt vân da.

Ngày mở linh mạch cũng như vậy, hôm đó hắn tắm thuốc, rõ ràng là nếu ngâm thời gian quá dài sẽ trở nên có hại cho thân thể, nhưng đối với thân thể Trần Tu Bình thì lại không có biểu hiện gì.

Khi đó Trình Ấn xem như Trần Tu Bình tự có kỳ ngộ, nên không có nói nhiều, bây giờ xem ra, có khả năng sự tình không đơn giản như vậy.

Hắn trầm ngâm nhìn khuôn mặt ngủ say của Trần Tu Bình.

—— Là... Trần Hà thị sao...?

123

Trần Tu Bình mơ mơ màng màng tỉnh lại, khi phát hiện đầu mình đang nằm trên gối, thì nhanh chóng bị dọa tỉnh.

—— Ông trời ơi! Tại sao ta lại ngủ QAQ

Sau khi bị dọa tỉnh, Trần Tu Bình thấy Trình Ấn chưa xuất hiện, bèn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đả tọa nhập định, tu luyện.

Thế nhưng không nhập định được bao lâu, hắn lại mở mắt ra, bên trong ánh mắt toát ra vẻ lo lắng.

—— Cửu Nương, không biết sao rồi.

Mặc dù Trình Ấn nói Cửu Nương rất tốt, nhưng hắn vẫn chưa tận mắt thấy Cửu Nương an toàn, trong lòng vẫn không khỏi có chút vướng mắc, nên khó có thể giữ vững ý chí.

Nghĩ nghĩ, Trần Tu Bình liền nhảy xuống giường, hi vọng có thể van cầu sư phụ để hắn gặp Cửu Nương một lần.

Kết quả mới bước ra cửa động, hắn mới ý thức được mình ngây thơ nhường nào —— bên ngoài cửa động đều là sương mù trắng xóa, căn bản không thể thấy đường đi, Trần Tu Bình đứng tại chỗ do dự một hồi, cuối cùng thử thăm dò đi vài bước, sau đó hắn lập tức quay trở về ——

= 口 =  tìm, tìm không thấy đường.

Rõ ràng mới chỉ đi có ba bốn bước, thế nhưng cửa động hắn vừa đi ra cũng đã biến mất trong sương mù trắng xóa, Trần Tu Bình vội vàng đi trở về, nhưng hắn đã đi hơn mười bước, lại không quay về chỗ cũ.

"Chắc là ta đây là... tìm đường chết sao." Trần Tu Bình đứng ngốc tại chỗ, lẩm bẩm.

Không có cách nào, hắn đành phải đứng chờ tại chỗ, hi vọng Trình Ấn sớm phát hiện ra, chuyện chờ đợi này quả thực một ngày dài như một năm, cuối cùng đến lúc hắn sắp phát khóc lên, Trình Ấn mới xuất hiện.

Trần Tu Bình vốn thấp hơn Trình Ấn một đoạn, giờ phút này lại bởi vì xấu hổ mà cúi đầu, nên thấp hơn Trình Ấn tận một cái đầu, Trình Ấn mặt không biến sắc cúi đầu nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin.

"Ngươi lạc đường ở... trong cấm chế của ta sao?"

Trần Tu Bình nhẹ gật đầu: "Ta, ta chỉ là vội vã muốn hỏi tình hình của Cửu Nương."

Trình Ấn kéo tay Trần Tu Bình đi vài bước, trước mắt bỗng hiện lên ánh sáng chói lóa, bọn họ liền trở lại thạch thất trước đó.

Trình Ấn nói: "Không phải ta đã nói rồi sao, Cửu Nương tốt hơn ngươi nhiều."

Trần Tu Bình thở phào nhẹ nhõm rồi nhân tiện nói: "Vậy ta có thể đi xem nàng một chút không?"

Trình Ấn nói: "Cửu Nương đang ở dưới chân núi tu luyện, thuận tiện dưỡng thương luôn, còn bản thân ngươi thì phải bị cấm túc ở đây, ta đã nói rồi."

Trần Tu Bình kinh hãi: "Nàng, nàng ở dưới chân núi? Cái này, cái này ta còn tưởng là, ta còn tưởng là ngươi sẽ giúp nàng chữa thương..."

Trình Ấn ngắt lời hắn: "Đừng dùng chuyện này làm cớ để xuống núi, ngươi nghĩ là ngươi đã hôn mê mấy ngày?"

Trình Ấn cau mày, ném Trần Tu Bình lên giường.

Trần Tu Bình lập tức nhảy dựng lên: "Mấy ngày? Ta đã hôn mê mấy ngày luôn rồi sao? Vậy khảo hạch thì phải làm sao bây giờ?"

Trình Ấn vừa định nói chuyện, Trần Tu Bình lại nói tiếp: "Sư phụ, ta, ta phải xuống núi, ta muốn đi khảo hạch." Lúc nói câu này, hắn gấp đến mức sắp khóc.

Trình Ấn có hơi khó hiểu mà nhìn hắn: "Ta đã nói, chờ sau này rồi xuống."

Trần Tu Bình liền khóc lên thật.

"Sư phụ, ta, ta cũng không phải người trời sinh trác tuyệt như ngươi, ta có bao nhiêu lần mười hai năm chứ QAQ, ta không muốn ở đây, ta phải xuống núi, ta phải xuống núi..."

Lầ đầu tiên Trình Ấn nhận ra, từ khi thu người đồ đệ này y nhanh chóng quen với việc đau đầu —— mới nãy y rõ ràng đã cường điệu rồi, đúng không? Y ngẫm nghĩ lại một chút, vừa rồi rõ ràng y đã nói hắn hôn mê vài ngày mà? Lời này rõ ràng ngầm biểu thị hắn đã bỏ lỡ khảo hạch không phải sao?

Trình Ấn đầu phình to như cái đấu, nhìn Trân Tu Bình thút tha thút thít, rốt cục nhịn không được nói: "Tu Bình, ngươi là nam hài tử, sao lại khóc lóc như vậy." Chẳng qua ngay cả bản thân của Trình Ấn cũng không phát hiện, thanh âm của y đã mềm xuống.

Trần Tu Bình nấc một cái: "Nhưng mà... Vậy... Ta nên làm sao bây giờ..."

Trình Ấn chém đinh chặt sắt: "Ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp —— thế này đi, ta sẽ nói với chưởng môn, để ngươi cùng người đứng đầu lần này so tài, nếu ngươi thắng thì coi như thông qua, được chứ?"

Trần Tu Bình hai mắt đẫm lệ mông lung, thế nhưng nước mắt đã không còn chảy xuống nữa, nhìn sư phụ thân yêu của hắn, hỏi: "Người đứng đầu là ai?"

Trình Ấn bình tĩnh mở miệng: "Khâu Viên."

124

"Tốt quá, ngươi là người đứng đầu." Lúc Trần Tu Bình mừng khấp khởi nói câu nói này, con mắt đều cong cả lên.

Khâu Viên mặt không biểu tình đứng ở bên kia đài thi đấu: "Ta chán ghét đặc quyền giai cấp."

Tuy nói như vậy, nhưng hắn không cự tuyệt cuộc tỷ thí này, mà cùng Trần Tu Bình đấu một trận trước sự chứng kiến của tất cả trưởng lão chứng kiến dưới.

Lần đầu tiên Trần Tu Bình trông thấy nhiều trưởng lão như vậy, trừ Trình Ấn và Chưởng môn i, còn có hai nữ tu sĩ tiên tư xuất trần, bốn nam tu sĩ tướng mạo kỳ dị, và khoảng mười nam nữ tu sĩ khác, nghe nói là nội môn sư huynh sư tỷ.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng duy trì bình tĩnh.

Trần Tu Bình vụng trộm nói với Khâu Viên: "Khâu Viên, ta không cần ngươi nhường, nhưng với quan hệ của chúng ta quan hệ, ngươi hãy tùy tiện đấu thôi nha."

Khâu Viên không nói lời nào, chỉ bình tĩnh giơ kiếm lên, quanh thân nhanh chóng hiện lên kiếm ý bén nhọn, rất rõ ràng biểu hiện ra ý tứ —— ta rất nghiêm túc.

Khi kim quang đang phát tán bốn phía ở giữa đấu trường biến thành từng tia kim sắc, là lúc đấu pháp bắt đầu.

Trần Tu Bình không rút kiếm ra, hắn cố gắng duy trì bình tĩnh, chậm rãi thu liễm tâm thần, đem lực chú ý toàn bộ đặt lên người Khâu Viên.

Không thể nghi ngờ so về kiếm pháp, hắn không phải là đối thủ của Khâu Viên, cho nên hôm nay, hắn hoàn toàn không có ý định so kiếm pháp với Khâu Viên, ngay lúc Khâu Viên chuẩn bị xông lại, Trần Tu Bình lướt qua hông một vòng, trong tay liền xuất hiện rất nhiều phù chú.

—— Kim thạch phù.

Phù chú được khởi động, một giây sau liền xuất hiện bên người Khâu Viên, phát ra tiếng xé gió sắc nhọn nhanh chóng vây quanh hắn.

Nhưng Trần Tu Bình vẫn chưa ngừng tay, lại ném ra một tấm phù chú, trên mặt đất nổi lên gai đá phóng đến tận trời, lần tiếp theo, lại một tấm phù chú biến thành một ngọn núi lớn trực tiếp áp xuống.

Lần thứ nhất, Khâu Viên bị kiếm kim thạch vây tại chỗ, dễ như trở bàn tay đã thoát ra, nhưng gai đá trên mặt đất khiến hắn không thể không duy trì việc lơ lửng giữa không trung, cho đến khi ngọn núi kia như Thái Sơn áp đỉnh áp xuống, rốt cục chật vật không thôi, nhấc kiếm lên cản.

Phù chú kia không biết là loại phù nào, mà núi đá cứng rắn dị thường, lưỡi kiếm chém xuống, mà ngay cả một chút vết tích cũng không có.

Khâu Viên khẽ nhíu mày, nhưng không nhăn nhó, mở miệng nói: "Ta nhận thua."

Một giây sau hắn biến mất trên sàn thi đấu, rồi xuất hiện bên cạnh Chưởng môn ở ngoài đấu trường.

Chưởng môn khóe miệng co giật, vung tay, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Trần, Trần Tu Bình thắng."Vừa nói như vậy, chưởng môn vừa nhìn Trình Ấn nghĩ: Nhiều cao cấp phù chú như vậy, Trình Ấn thật đúng là có tiền.

Bình luận

Truyện đang đọc