SỰ QUYẾN RŨ CỦA SÓI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi



Giang Việt dạo hai vòng ngoài bệnh viện, cũng không nhìn thấy người theo miêu tả của Bệ Nhã, thậm chí vì đã về chiều, trời tối rất mau, người trên phố đều chẳng còn lại mấy.

“Tôi và Lang Cửu vẫy xe, đưa Bệ Nhã theo,” Từ Bắc rụt cổ nhảy tới nhảy lui trên bậc thang, “Cậu giúp Bệ Nhã chạy chiếc cừu con quái quỷ ấy về đi.”

“Tự tôi chạy về!” Bệ Nhã rất thích cừu con màu hồng của mình, vịn tay lái không chịu buông.

“Vậy Giang Việt chạy, em ngồi phía sau, chủ yếu là có đàn ông đi cùng cho an toàn, không nhìn thấy người không có nghĩa chẳng có ai.” Từ Bắc ôm gấu trước mặt chắn gió lạnh.

“Vậy Giang Việt ngồi sau đi.” Bệ Nhã lằng nhằng, ý bảo Giang Việt lên xe.

“Hầy…” Giang Việt thở dài, ngồi sau lưng Bệ Nhã, thuận tay vịn lên eo Bệ Nhã.

“Tay cậu không đặt chỗ khác được à?” Bệ Nhã quay đầu nhìn cậu ta, khởi động xe.

“Chị hai, cái xe rách nát này của chị còn chỗ nào khác để vịn sao?” hôm nay Giang Việt vốn đã rất bi phẫn lúc này càng không thể bi phẫn hơn, dứt khoát vòng tay ôm, đặt cằm lên vai Bệ Nhã, “Hôm nay tôi sầu lắm, tạm chị cũng được.”

Từ Bắc và Lang Cửu bắt xe, đặt con gấu lên ghế trước rồi hai người mới lên xe, tài xế có hơi tò mò hai thằng đàn ông ôm con gấu, liếc trộm hai người qua kính chiếu hậu nửa ngày.

Lang Cửu cũng không để ý ánh nhìn của tài xế, còn hỏi lại một câu: “Thích không?”

“Thích muốn chết.” Từ Bắc cười cười, nếu không tính Kiều Khiêm đôi khi tặng hắn chocolate, hắn đã rất lâu không được nhận quà, tuy nói món quà này dùng tiền của hắn để mua, hắn vẫn rất cảm động.

Thằng bé này thông suốt rồi, biết tặng quà cho người khác, chỉ là gấu lớn như vậy để ở đâu mới được đây…

Lang Cửu cầm tay Từ Bắc nghiên cứu nửa ngày, còn đưa lên mũi ngửi ngửi, dường như đang xác định bên trong có còn là tay Từ Bắc không, sau đó nghiêng đầu qua nhìn Từ Bắc: “Gắn thêm thứ gì?”

“Yô,” Từ Bắc đặt tay trước mũi mình ngửi thử, “Mẹ nó mày ngầu thật… ngửi được à?”

“Ừm,” Lang Cửu sờ sờ chóp mũi cười, lúm đồng tiền lộ ra, đặt tay Từ Bắc lên chân mình, “Ngửi được.”

“Đóng hai cây đinh thép, có thể mau lành hơn, bác sĩ nói không sao rồi.” Từ Bắc tựa đầu lên ghế ngồi, duỗi chân về phía Lang Cửu.

Hắn không kể chi tiết với Lang Cửu tình hình hôm nay, cũng không định nói với cậu phản ứng lúc bác sĩ nhìn thấy tay hắn.

Bác sĩ nhíu mày nói tay của anh có thể không biến dạng đã may mắn lắm rồi, sau này cũng đừng mong bàn tay này còn có thể làm gì nữa, cho dù là công năng cơ bản thường ngày, dùng sức chắc chắn cũng không được, chưa từng gặp ai kéo dài như anh, sao anh không kéo đến lúc thành tay gấu rồi hẵng đến bệnh viện… một đống chuyện nói đến mức Từ Bắc tràn đầy xúc động với tay trái của mình, cũng may năm đó mình là người thuận tay trái.

Từ Bắc nhìn Lang Cửu một cái, một người không hiểu sao mà nhặt được, mấy tháng ngắn ngủi, đã có thể khiến hắn liều cả tính mạng đi cứu, có lúc ngẫm nghĩ sẽ cảm thấy thật thần kỳ, Chu Tiểu Lôi theo hắn đã mấy năm, mình cho cô ta tiền cưng chiều cô ta, cô ta giận hắn sẽ dỗ, không có cô ta đôi lúc hắn sẽ tịch mịch, nhưng nếu nói có thể làm được gì cho cô ta, bản thân vẫn thật sự không làm được.

Hắn vẫn luôn cho rằng đây là sự khác biệt giữa đàn bà và anh em.

“Mày bản lĩnh lắm, mấy tháng đã có thể bằng vai phải vế với chú Kiều ở chỗ lão tử.” Từ Bắc vò vò đầu Lang Cửu, Lang Cửu vội vàng nghiêng đầu sáp lại, híp mắt rất hưởng thụ gối đầu lên vai Từ Bắc.

Lái xe nhìn vào kính chiếu hậu đến đường cũng quên ngó, hai ông lớn ở trên xe xà xà nẹo nẹo hết sờ tay lại sờ đầu, còn dồn lại một cục quả thực có hơi hiếm thấy.

Từ Bắc bị nhìn đến hơi cáu, đẩy Lang Cửu một cái, thằng bé này dựa hắn giả chết bất động, vì thế Từ Bắc lại nhìn tài xế: “Đường ở phía trước, không ở trong kính chiếu hậu.”

Tài xế xấu hổ cười cười, cầm tay lái nhìn chằm chằm phía trước.

Thực ra Từ Bắc không quá để ý ánh mắt người khác, hoặc là nói hắn rất ghét bộ dạng hiếu kỳ của người khác nhìn mình. Lão tử muốn thế nào thì thế ấy, can quái gì đến anh, đây là cách nghĩ của hắn đã có từ hồi cấp hai, đến bây giờ cũng không thay đổi.

Hắn biết bộ dạng này của Lang Cửu có hơi thu hút chú ý, nhưng thế thì sao nào, liên quan gì đến người khác, cũng đâu phải dựa lên người ông.

“Sinh nhật là gì?” Lang Cửu đột nhiên sát vào cổ Từ Bắc hỏi một câu.

“Chính là ngày ra đời, ngày mẹ sinh mày ra chính là sinh nhật của mày.” Từ Bắc thấp giọng giải thích, cũng không biết Lang Cửu nghe có hiểu được không.

“Ừm.” Lang Cửu đáp một tiếng, rũ mắt một hồi, mới rầu rầu mở miệng, “Tôi không có.”

Từ Bắc sững người, bị câu này khiến cho trong lòng có hơi không dễ chịu, thực ra Từ Bắc trước giờ chưa từng làm sinh nhật, có lúc phải ngẫm nghĩ mới biết mình sinh ngày nào, trừ Từ Lĩnh và Kiều Khiêm, cũng không ai từng chúc mừng sinh nhật hắn, cho nên hắn vẫn luôn không xem sinh nhật ra gì.

Nhưng Lang Cửu thì khác, cậu không phải không làm sinh nhật.

Không sai, cậu không có sinh nhật, cõ lẽ căn bản không ai biết cậu đến với thế giới này khi nào, lại đến thế nào, bây giờ rốt cuộc bao lớn…

“Mày có,” Từ Bắc cắn cắn môi, vừa hay cắn trúng vị trí bị Lang Cửu gặm rách, đau đến nhíu mày, “Ngày mai chính là sinh nhật của mày, ngày mai mày 17 tuổi, muốn quà gì?”

“Quà? Bố tặng tôi sao?” Lang Cửu liền ngồi thẳng dậy, mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Từ Bắc, lúm đồng tiền và răng đều cười lộ ra.

Từ Bắc nhìn phản ứng này của cậu, hơi tức cười sờ sờ cằm: “Phải nói mày là muốn làm sinh nhật, hay muốn lấy quà?”

“Giang Việt nói sinh nhật nhận được rất nhiều quà,” Lang Cửu khoa tay tổ chức lại ngôn ngữ, “Muốn quà của bố.”

“Hiểu rồi, mày muốn quà bố tặng mày chứ gì,” Từ Bắc vui vẻ, “Được, mày thích cái gì?”

“Không biết.” Lang Cửu nghĩ nửa ngày, cậu không có khái niệm gì về quà cáp, cũng không hiểu thứ gì có thể làm quà, cậu muốn đồ Từ Bắc tặng, cái gì cũng được, bánh kẹp thịt cũng được, đương nhiên tốt nhất đừng là thứ có thể bị ăn mất…”

“Bố liệu mà làm vậy, ngày mai tổ chức sinh nhật cho mày,” Từ Bắc ấn thái dương ngẫm nghĩ, “Ở An Hà chúng ta không có người quen nào, sinh nhật mời Giang Việt và Bệ Nhã có được không?”

“Được.”

Giang Việt ôm Bệ Nhã, ngồi sau lưng cô hắt hơi, sau đó rất thương cảm bụm miệng: “Có người nhắc tới tôi, chắc chắn là Trình Manh Manh đang mắng tôi… thằng nhãi Lang Cửu này hại chết tôi rồi.”

“Đừng đánh trống lảng, cậu nói Từ Bắc có phải á á á không?” một tay Bệ Nhã che mặt một tay vịn tay lái, lúc ra ngoài không đeo khẩu trang, lúc này gió lại thốc vào mặt đến mức cô nói chuyện cũng lập cập, rất tốn sức kể lại chuyện xảy ra trong bệnh viện cho Giang Việt nghe.

“Tay anh ta cũng bị thương thành như vậy, trộm thế nào được?” Giang Việt không quan tâm lắm đến nghề nghiệp của Từ Bắc, ngược lại cậu ta cảm thấy hôm nay Bệ Nhã tuy nói rất dũng cảm, nhưng vẫn người nhanh hơn não như trước, “Sau này chị đừng như hôm nay nữa, quá nguy hiểm, bọn người đó có rất nhiều cách, hôm nay nếu không có Từ Bắc, chị hạ màn kiểu gì.”

“Tôi cảm thấy Từ Bắc là tên móc túi, hơn nữa là loại đạo hạnh rất thâm.” Bệ Nhã không để ý Giang Việt, tự mình lẩm bẩm.

“Lúc đầu không phải chị nói anh ta trông đẹp trai, dáng người lại chuẩn, chị thích lắm thích lắm này nọ…”

“Câm miệng, chuyện này không liên quan đến anh ta có phải kẻ móc túi không!”

“Tôi cảm thấy…” Giang Việt ngẫm nghĩ, Bệ Nhã nghiêng đầu đợi cậu ta nói, cậu ta chậm rãi thở dài, “Anh ta là người rất tốt, chuyện này cũng không liên quan đến anh ta có phải kẻ móc túi không.”

Lúc về đến nhà Từ Bắc nhìn thấy Giang Việt đang cuộn thành một cục ngồi trên cầu thang nhà hắn, vừa trông thấy Từ Bắc liền nhảy bổ tới: “Chú hai, các người đi taxi gì còn chậm hơn cừu con nữa, lạnh chết tôi rồi…”

“Lạ nhỉ, cậu không ở chung nhà với Bệ Nhã sao.” Từ Bắc móc chìa khóa ra đưa cho Lang Cửu, Lang Cửu ôm gấu bông bự rất vui vẻ đi mở cửa, cậu thích mở cửa, cho nên lần nào Từ Bắc cũng để cậu mở.

“Chị ta nói muốn tắm sợ tôi nhìn lén.”

“Cậu còn có tiền án này à,” Từ Bắc vui vẻ, để Giang Việt vào nhà, “Không nhìn ra đấy.”

“Bệ Nhã thân hình không đẹp, trẻ con quá, tôi chả có hứng thú nhìn trộm…”

Sở dĩ Giang Việt vẫn đợi Từ Bắc về, một là để trả lại tiền chưa tiêu hết cho hắn, ngoài ra chính là muốn tiến hành lên án huyết lệ với Lang Cửu. Giang Việt cảm thấy Lang Cửu là một đứa con nít, bình thường nói chuyện với cậu đã cảm thấy cậu vô cùng đơn thuần, rất thẳng thắn, nhưng không ngờ cậu có thể thẳng đến như vậy, lại hoàn toàn không có khái niệm phải chừa lại mặt mũi cho con gái.

“Cậu nói đi, nhiều người nhìn như vậy, đều cho rằng gấu là mua cho Manh Manh, kết quả cậu cả Lang nhà các người phẩy tay một cái, mua cho Từ Bắc,” Giang Việt cầm cốc, vỗ một cái lên đầu gấu bông, “Trong nháy mắt tôi cảm thấy mình sống uổng 20 năm nay rồi, tôi thật sự chưa từng thấy ai khiến con gái bẽ mặt như thế… chú hai, chú nói tôi còn mặt mũi nào gặp Manh Manh nữa, tôi cũng không tới lui ở trường đại học nổi nữa, tôi còn đang nghĩ Manh Manh hình như có ý gì với Lang Cửu…”

“Không phải tôi nói rồi sao, nó không thích con gái cho lắm,” Từ Bắc ôm gấu lên, đi một vòng trong nhà tìm chỗ đặt, “Thứ này để đâu bây giờ?”

“Để lên giường được đấy, không phải, ý tôi là,” Giang Việt có hơi đau đầu, Từ Bắc dường như không có cảm giác gì với hành động kỳ dị của Lang Cửu, “Đây mà là không thích sao, đây là có thù thì có, có thù! Đúng rồi chú hai, tôi có chuyện muốn nói với chú, nói riêng.”

Đây là lần thứ hai Từ Bắc và Giang Việt “mật đàm” trong phòng ngủ, Từ Bắc hơi bất đắc dĩ, Lang Cửu vẫn ngồi ở phòng khách đọc sách, không có gì khác biệt với khi ở cạnh cậu nói chuyện, chỉ là bây giờ Lang Cửu vẫn còn rất nhiều thứ nghe chưa hiểu mà thôi.

“Hôm nay tôi hỏi cậu ấy, tại sao có thái độ như vậy với con gái, khi đó tôi rất buồn rầu, tôi mới nói rốt cuộc cậu muốn gì…” Giang Việt vẻ mặt ngưng trọng nhìn Từ Bắc, “Chú đoán xem cậu ấy nói gì?”

Từ Bắc châm điếu thuốc, ngã ra giường, hắn chỉ nhìn biểu cảm của Giang Việt đã biết là chuyện gì, cũng không định vòng vo: “Có phải nói muốn tôi không.”

“… chú biết à!” Giang Việt vỗ một cái lên nệm.

“Ừ, cho nó xem hàng tồn của cậu tôi đã biết rồi,” Từ Bắc nhả ra một vòng khói, lần này tròn trịa.

“Vậy chú làm sao?”

“Làm sao cái gì, có sao mà làm.”

“Cậu ấy không phải em trai chú sao…”

“Cậu ngốc à,” Từ Bắc bật cười, kẹp điếu thuốc, “Em tôi họ Từ được chưa.”

“Được rồi, tôi quên mất hai người không cùng một họ,” Giang Việt gãi gãi đầu, “Vậy ý chú là chú sẽ tiếp nhận?”

“Tiếp nhận cái đầu cậu, cậu hỏi mấy chuyện này làm gì.”

“Không hỏi mà được sao! Nếu cậu ấy hỏi tôi thì sao, bây giờ cậu ấy cả ngàn câu vì sao, đến sách vệ sinh sinh lý tôi cũng mua rồi, phòng khi ngày nào đó cậu ấy đột nhiên hỏi tôi, sẵn sàng mọi lúc.”

Từ Bắc thở dài, nhìn cửa tủ ngẩng ra một hồi cũng không biết nên nói sao, nếu hắn biết nên làm sao thì sẽ không đau đầu thế này, “Cậu cảm thấy chuyện này không bình thường?”

“Chuyện này không liên quan gì đến bình thường hay không, thích ai chẳng là thích, cũng không cản trở ai, ý tôi là… tôi nên giao lưu về mặt này với cậu ấy thế nào?”

Từ Bắc nhìn Giang Việt một cái, cậu nhỏ này cũng quả thực là thầy giáo tốt, hắn phẩy phẩy tay: “Sao cũng được, nó hỏi gì thì cậu đáp nấy.”

Cuối cùng gấu bông bự vẫn đặt trên giường, cái giường vốn đã không rộng lập tức bị chiếm mất gần một nửa, Từ Bắc vật vã nửa ngày cũng không thể làm gấu nhỏ hơn chút nào, hắn bò ra giường ôm gấu, muốn đổi chỗ đặt gấu, nhưng gấu do Lang Cửu mua, hắn định trưng cầu ý kiến của cậu một chút: “Con trai, mày bảo tối nay gấu này ngủ dưới đất được không, nó còn rộng hơn chúng ta đến hai vòng, ngủ chung chen không lại đâu…”

“Buổi tối tôi không chiếm chỗ.” Lang Cửu nhảy lên giường, sáp đến bên cạnh Từ Bắc ôm hắn, mặt vùi vào vai hắn hít một hơi thật sâu, trong hơi thở mê hoặc trên người Từ Bắc pha lẫn mùi xà phòng nhàn nhạt, khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, tay siết chặt, kéo Từ Bắc vào trong lòng mình.

“Phải, buổi tối mày nhỏ lắm,” Từ Bắc nghĩ đến buổi tối Lang Cửu thường trong trạng thái một đám lông bự, cười cười, cánh tay thúc thúc cậu, “Buông ra, ngộp chết rồi.”

“Không.” Lang Cửu thả lỏng tay, trên người có phần khô nóng, cậu rất dứt khoát lột bỏ quần áo, lại tiếp tục ôm Từ Bắc.

Từ Bắc ngoái lại nhìn cậu một cái, cảm thấy tình trạng này hơi không ổn, rất phí sức trở mình trong vòng tay Lang Cửu, muốn đứng dậy xuống giường, Lang Cửu nhíu nhíu mày, ngồi dậy theo, vươn tay đẩy Từ Bắc trở lại gối.

“Yên.” Lang Cửu ấn hắn, nửa người đều đè lên, tay trực tiếp thò vào trong áo Từ Bắc.

“Ông nội mày,” chân Từ Bắc bọc trong chăn, người lại bị đè như vậy, động cũng không động nổi, “Mẹ nó mày muốn làm gì, ban ngày ban mặt trong đầu không thể nghĩ được chút gì bình thường sao!”

Hơi thở Lang Cửu phả lên cổ hắn, ấm áp lại có hơi ngứa, hắn vừa định nghiêng đầu đi, Lang Cửu đột nhiên tóm lấy tay hắn: “Bố giúp tôi…”

“Bố giúp mày… cái rắm ấy,” tay Từ Bắc bị Lang Cửu kéo đến nhét dưới người hắn, hắn vùng vẫy hai cái, “Mày tự làm đi!”

Lang Cửu không buông tay, đang lúc Từ Bắc tràn ngập bi phẫn không biết nên làm sao mới được, điện thoại trong túi vang lên, hắn như được đặc xá rống lên: “Dậy dậy, điện thoại điện thoại!”

Lang Cửu rất không tình nguyện trở mình nằm ngang, buồn bực nhìn Từ Bắc nhiệt tình chưa từng thấy bắt điện thoại: “Alo!”

“Mày rống cái gì, tao giật cả mình.” tiếng Kiều Khiêm từ trong điện thoại truyền ra.

Lúc Từ Bắc bắt điện thoại không xem hiển thị gọi đến, chợt nghe tiếng Kiều Khiêm, cảm thấy một hồi thân thiết: “Mày có sợ gì đâu.”

“Bây giờ mày đang ở đâu?”

“An Hà.”

“Thế chuyện Từ Lĩnh sắp đi An Hà thực tập mày biết chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc