SỰ QUYẾN RŨ CỦA SÓI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi



Từ Bắc cảm thấy biểu hiện của sói con vẫn con như rất đàng hoàng, ngồi rất ngay ngắn, chân trước rất quy củ khép hàng ngang, lỗ tai cụp ra sau, bộ dạng chó ngoan.

Nhưng… nó quả thực có hơi lớn.

Từ Lĩnh giật nảy mình, quay đầu trốn ra ngoài, tốc độ rất nhanh, trực tiếp tông vào người Từ Bắc, anh liền níu lấy tay Từ Bắc, ghìm giọng la lên: “Này là anh nuôi à? Anh nuôi sói?”

Sói con nhìn ra được mình đã dọa Từ Lĩnh, vội vàng lùi lại, rúc vào sau sô pha, thò nửa đầu ra quan sát tình hình.

Từ Lĩnh vừa nhìn đã nhìn ra đây là con sói, Từ Bắc có hơi bất ngờ, rất khẩn trương nhìn trái phải một lượt, đẩy Từ Lĩnh vào nhà: “Vào đi! Vào mới giải thích với em.”

Từ Lĩnh không muốn vào cho lắm, anh vốn đã sợ chó, càng đừng nói là một con sói lớn như vậy, tuy con sói này bây giờ đã nấp vào sau sô pha, nhưng một con mắt màu nâu khói lộ ra vẫn khiến anh lạnh sống lưng: “Từ Bắc, anh…”

“Anh biết em sợ chó, nhưng con này không phải chó,” Từ Bắc dùng sức, húc Từ Lĩnh vào nhà, trở tay đóng cửa lại, lại từ mắt mèo nhìn nhìn ra ngoài, “Em nghe anh giải thích…”

“Em vẫn là về ký túc thôi.” Từ Lĩnh đứng sau cửa không nhúc nhích.

“Mày vào nhà bếp một lát.” Từ Bắc chỉ chỉ sói con, sói con rất nghe lời lập tức lon ton vào nhà bếp.

“Anh giấu con sói lớn như vậy ở nhà không ai khiếu nại anh sao?” Từ Lĩnh xác định cửa nhà bếp đã đóng rồi mới ngồi xuống sô pha, vẻ mặt dần dần bình tĩnh trở lại, “Hơn nữa anh nuôi sói mà làm gì?”

“Không phải, sao em nhìn ra được nó là sói?” Từ Bắc rót cốc nước đưa cho Từ Lĩnh, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Rất rõ ràng là sói mà,” Từ Lĩnh nhíu nhíu mày, anh có hơi không hiểu nổi Từ Bắc, từ nhỏ anh cũng không đặc biệt thích thú gì động vật, mèo nhà bà nội bị anh kéo đuôi đến mức nghe thấy tiếng anh đã kêu thảm bỏ chạy, “Anh sẽ không nói anh xem như chó mà nuôi chứ.”

“Cũng không phải vậy…” Từ Bắc gãi gãi đầu, con mẹ nó thế này làm sao giải thích đây, “Đây là của người bạn bỏ lại chỗ anh, qua một thời gian sẽ lấy đi.”

Sói con ở trong nhà bếp cào cào cửa, lần thứ hai nó biến thành của người bạn để ở đây nuôi, thật khiến người ta phiền muộn.

“Con sói buổi tối ngủ ở đâu?” Từ Lĩnh quan tâm nhất là vấn đề này.

“Ngủ phòng khách.”

“… vậy nếu em muốn đi vệ sinh thì làm sao?”

“Em xem,” Từ Bắc vỗ vỗ vai anh, bước tới mở cửa nhà bếp, ngồi xuống bên cạnh sói con, “Nó không cắn người.”

“Đóng cửa.” Từ Lĩnh rúc vào sô pha.

“Cố lên, nó còn ngoan hơn chó nữa,” Từ Bắc vỗ vỗ đầu sói con, “Hồ Hồ, đây là em tao, Từ Lĩnh, chào hỏi đi.”

Sói con có hơi không tình nguyện, nó cũng không biết mình thế này làm sao chào hỏi, nhưng nó nhìn ra được Từ Bắc rất để ý người này, chỉ đành giơ chân trước lên không trung cào cào.

Từ Bắc tóm tóm lông trên đầu nó, cười cười với Từ Lĩnh: “Thấy rồi chứ.”

Sói con rất vui vẻ với động tác vỗ đầu và tóm lông nó của Từ Bắc, lập tức sáp lại, muốn dụi dụi lên người Từ Bắc, nhưng Từ Bắc rất nhanh đã đứng dậy đi ra khỏi nhà bếp, nó dụi vào khoảng không, cửa nhà bếp lại đóng lại trước mắt nó.

Đêm nay là đêm không vui nhất kể từ khi Từ Bắc đưa nó về nhà.

Nó biết mình quá lớn rồi, Từ Bắc luôn nói nó sẽ dọa người ta, cho nên nó cố sức khiến mình trông không thu hút chú ý, cũng cố sức không lại gần người khác. Nhưng nó vẫn là lần đầu tiên giống như đêm nay, lúc Từ Lĩnh ở trong phòng khách nó phải đợi trong nhà bếp, lúc Từ Lĩnh vào nhà tắm nó phải chạy ra phòng khách, lúc Từ Lĩnh đi ra, nó phải trốn vào trong góc, đợi Từ Lĩnh vào phòng ngủ rồi nó mới có thể hoạt động.

Mấu chốt nhất là, Từ Lĩnh vào phòng ngủ rồi, anh sẽ ngủ trong phòng ngủ, ngủ ở nơi bình thường nó ngủ, ngủ cạnh Từ Bắc.

Cả buổi tối, Từ Bắc gần như không nhìn nó lấy một lần, trước sau luôn mỉm cười nhìn Từ Lĩnh, kiểu mỉm cười nó khao khát nhất… sói con nằm trên sô pha trong phòng khách, có thể nghe thấy hai người trong phòng ngủ nhỏ giọng trò chuyện, Từ Bắc trước giờ chưa từng nói chuyện với mình sau khi lên giường, chỉ nói một tiếng ngủ mau, rồi xoay người vào tường ngủ.

Người này là em trai Từ Bắc, nhưng Từ Bắc trước đây cũng gọi mình là em trai, sói con đột nhiên hiểu ra, hai thứ em trai này không giống nhau. Từ Lĩnh là em trai chảy cùng dòng máu với Từ Bắc, có mùi hương gần giống nhau, còn nó thì sao, sói con cúi đầu nhìn chân mình, rõ ràng nó không phải em trai Từ Bắc, không phải.

Mày chỉ là một con sói tao nhặt về.

Sói con nhắm mắt lại, rất đau lòng.

Rất đói.

“Hôm nào dẫn bạn gái em ra gặp mặt đi,” Từ Bắc nghiêng đầu nhìn nhìn Từ Lĩnh nằm bên cạnh hắn, hai anh em ít nhất đã mười năm không nằm ngang trò chuyện như vậy, hắn có hơi cảm khái, “Nói thật, em đột nhiên sắp tốt nghiệp, quen bạn gái, anh vẫn hơi phản ứng không kịp, anh luôn cảm thấy em vẫn là thằng nhãi thuở đầu kia.”

“Là anh chẳng nên thân quá thôi.” Từ Lĩnh nhàn nhạt đáp lại, anh quả thực không hiểu Từ Bắc ngày ngày cà lơ phất phơ sống vì cái gì, luôn luôn không làm chính sự, luôn luôn phiền toái đầy mình.

“Vậy sao,” Từ Bắc cười cười, bị Từ Lĩnh nhận xét như vậy đã không phải lần đầu tiên, nhưng nghe thấy ngay mặt vẫn có phần khó chịu, “Dẫn bạn gái ra cho anh xem mặt, anh có chẳng nên thân hơn nữa, cũng không đến mức khiến em mất mặt trước bạn gái.”

Từ Lĩnh nhìn hắn một cái, thở dài: “Em không phải ý này, chưa đến mức gặp người trong nhà… trên người anh có mùi gì vậy?”

“Có mùi á?” Từ Bắc kéo áo ngửi ngửi, đột nhiên nghĩ đến lúc mới tắm xong đã thoa thuốc bôi kháng viêm, lành lạnh lại rất thoải mái, chỉ là mùi hơi nặng, mặt hắn thoắt cái hơi nóng lên, “Không phải thuốc bôi cái mông sao.”

“Anh ngã dập mông thật à?” Từ Lĩnh bất giác xốc xốc chăn lên.

Từ Bắc vỗ một cái lên chăn: “Ừ, cái này không cần thăm đâu…”

Hai người trong phòng cuối cùng cũng không trò chuyện nữa, nghe vẻ đều ngủ rồi. Sói con nằm trên sô pha không buồn ngủ chút nào, bụng đói kêu rột rột, Từ Bắc còn nói buổi tối sẽ mang đồ về cho nó ăn, phỏng chừng cũng quên rồi.

Nhịn đến nửa đêm, sói con quả thực không chịu nổi nữa, nó lẳng lặng xuống đất, dùng mũi ủi cửa tủ lạnh ra, kiểm tra kỹ bên trong có còn thứ gì có thể nhét bụng không.

Nhưng rất thất vọng, tủ lạnh cũng rỗng như cái bụng của nó vậy.

Nó nằm trước cửa sổ ngơ ngẩn nhìn trăng sáng bị mây đen che mất hơn nửa trên trời đêm, mũi húc vào khe cửa sổ, nó có thể ngửi thấy hơi thở tĩnh lặng trong bóng đêm say ngủ, trong hơi lạnh này mang theo mùi lá khô khiến trong lòng nó rất hoài niệm.

Nhưng chẳng mấy chốc nó đã ngửi thấy một thứ mùi khác, đồng thời cũng nghe thấy một tiếng vang khác thường.

Sói con nhìn qua theo phương hướng âm thanh truyền tới, dưới ánh trăng lờ mờ, nó nhìn thấy dưới thân cây dưới lầu có một bóng đen. Cho dù tầm nhìn không tốt lắm, nó lại vẫn phán đoán chuẩn xác được đó là một con sói, một con sói màu xám mang theo đốm màu.

Lỗ tai nó liền dựng lên, mùi máu tanh nồng nặc trên mình con sói này đồng thời cũng tản ra đầy trong không trung, sói con cảm giác được nguy hiểm, đột nhiên có phần bất an, nó đẩy cửa sổ ra, muốn nhảy xuống, trong nhà vẫn còn Từ Bắc, nó sợ con sói này sẽ làm hại đến hắn.

Nhưng không đợi nó có động tác tiếp theo nữa, con sói kia đột nhiên xoay người lủi đi, biến mất trong bóng tối giữa các tòa nhà.

Lâm Duệ ngồi trong phòng ở trại chó, nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng sói tru ngân dài, trong hẻm núi trống trải nghe qua vô cùng sởn gai ốc, chó trong trại chó nháy mắt kêu ầm cả lên.

Y khe khẽ cười cười, Thẩm Đồ thật không hổ là do mình một tay đào tạo nên, hiểu rõ thói quen của mình như lòng bàn tay, biết thời gian này có thể tìm được y ở đây.

Lâm Duệ cầm lấy một cuộn chỉ bạc đặt trên bàn bên cạnh mình, Thẩm Đồ đã bao lâu rồi không chủ động tìm đến y đã không nhớ rõ nữa, y không biết vì sao Thẩm Đồ lại đến, nhưng tóm lại cũng sẽ không phải ôn chuyện.

“Liên Quân sao lại chết.” Thẩm Đồ ngồi xổm trên mặt tuyết cách Lâm Duệ mười mét.

“Cậu không cảm thấy là tôi giết sao,” Lâm Duệ bật cười, trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Đồ lại không chút ý cười, “Hẳn cậu biết tôi cũng đang tìm thứ đó.”

“Không phải anh.” lúc Thẩm Đồ đến còn từng nghi ngờ, bởi vì thủ pháp quả thực quá giống, lúc này nhìn thấy Lâm Duệ, y liền biết không phải, sau khi Lâm Duệ giết người sẽ không như vậy.

Lâm Duệ nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trăng sáng: “Tìm tôi là để xác nhận chuyện này sao?”

“Anh phái người đến An Hà?” thân hình Thẩm Đồ trước sau không hề nhúc nhích, vẫn luôn vững vàng dùng một tay chống xuống đất.

Lâm Duệ biết y đang đề phòng mình, bất cứ lúc nào cũng không thể lơi lỏng cảnh giác, đây là do mình dạy, Thẩm Đồ làm rất tốt, đây cũng là lý do duy nhất y trở thành kẻ phản bội lại có thể sống đến giờ, mình chỉ cần động một cái, Thẩm Đồ sẽ lập tức phản kích, hoặc là trốn thoát.

“Cậu gặp được ai rồi?” nụ cười trên mặt Lâm Duệ dần dần rút đi, gương mặt vốn đã trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm tái nhợt.

“Một con sói,” Thẩm Đồ nhìn chằm chằm tay Lâm Duệ, “Tôi chưa từng gặp gã.”

“Ở An Hà?” Lâm Duệ nhìn Thẩm Đồ như có điều suy nghĩ, một hồi đột nhiên bật cười, cười rất dữ dội, trong mắt cũng lóe lên ánh lệ, “Cầu mong mình phúc lớn đi, Thẩm Đồ, cậu và con sói tuyết kia…”

Phản ứng của Lâm Duệ khiến Thẩm Đồ trầm mặc, Lâm Duệ rất ít khi có cảm xúc mạnh mẽ như vậy, phản ứng thế này kéo y về cảnh tượng lúc đầu rời bỏ Lâm Duệ… vết sẹo trên mặt đau đớn như kim châm…

“Đi đi.” tiếng cười của Lâm Duệ dừng lại, chỉ bạc cũng rũ xuống từ kẽ tay.

Từ Bắc thức dậy rất sớm, không biết tại sao, cả đêm hắn đều ngủ không sâu, cảm giác Từ Lĩnh ngủ bên cạnh hoàn toàn khác với cảm giác Lang Cửu ngủ bên cạnh. Lang Cửu ở bên cạnh, hắn có thể tùy ý duỗi chân, trở mình, đẩy người, tâm trạng không tốt ngáy lên này nọ cũng chẳng hề gì. Nhưng Từ Lĩnh thì không được, Từ Lĩnh từ nhỏ đã ngủ không sâu, một chút tiếng động cũng sẽ thức giấc.

Từ Lĩnh lúc này trông có vẻ ngủ rất sâu, Từ Bắc cẩn thận xuống giường, giống như ăn trộm mở cửa phòng ngủ, khẽ tay khẽ chân đóng lại. Vừa xoay người đã nhìn thấy sói con nhảy xuống sô pha, chạy đến bên hắn vòng vòng cọ chân, hắn qua quýt vỗ vỗ đầu sói con, nhỏ tiếng bảo: “Được rồi được rồi, biết rồi…”

Ngước mắt lên lại, phát hiện cửa tủ lạnh hé ra khe hở, hắn đi tới mở ra nhìn một cái, trống không, quay đầu nhìn sói con, sói con dường như hơi ngượng ngùng, hắn thở dài: “Có phải tối qua ăn không no không?”

Sói con cúi đầu, Từ Bắc phát hiện hai ngày nay lông sói con không được sáng như trước nữa, vươn tay sờ sờ, có hơi rít, mũi cũng hơi khô, nhìn từ hiểu biết của hắn đối với chó, đây là biểu hiện sức khỏe không được tốt.

“Tao đi mua đồ ăn.” Từ Bắc cầm lấy áo khoác đẩy cửa ra.

Sói con vừa nghe câu này, dường như có hơi sốt ruột, theo sau Từ Bắc muốn chen ra ngoài qua khe cửa, nó không thể để Từ Bắc ra ngoài một mình, con sói tối qua, lúc này đã không ngửi thấy mùi nữa, nhưng nó không biết con sói kia có nấp ở đâu đó không, cũng không biết nó có làm ra chuyện gì với Từ Bắc không.

“Mày làm gì vậy?” Từ Bắc ôm cổ nó kéo trở vào, “Mày ở nhà.”

Sói con vùng thoát khỏi cánh tay Từ Bắc, chạy ra ngoài cửa, đứng bên ngoài vẻ mặt kiên định nhìn Từ Bắc.

Từ Bắc nhìn nhìn đồng hồ, sáu giờ, thời gian này hẳn người vẫn rất ít, sói con muốn theo thì cho nó theo vậy, phỏng chừng trong nhà sầu não quá rồi, tranh đấu thêm nữa hắn sợ sẽ đánh thức Từ Lĩnh.

Ra ngoài cửa sói con liền theo sát sao bên chân Từ Bắc, lỗ tai cứ luôn rất cảnh giác chuyển động, thỉnh thoảng ngóng ra xung quanh, Từ Bắc thấy có hơi buồn cười, không biết có phải vì chuyện hôm qua, sói con trở nên căng thẳng như vậy, bộ dạng cỏ cây đều là binh lính.

Hôm qua sói con rốt cuộc gặp phải chuyện gì, chuyện này nhất định phải đợi nó khỏe hơn rồi hỏi cho rõ, Từ Bắc cứ cảm thấy Thẩm Đồ có chuyện đang giấu hắn.

Sạp bán đồ ăn sáng cũng chẳng có mấy, tìm một lúc cũng nhìn thấy một sạp bán bánh rán, Từ Bắc một hơi mua cả đống, để lại bốn cái cho mình và Từ Lĩnh, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh sạp, bắt đầu đút bánh rán cho sói con.

Hắn vốn định mua về, ngẫm nghĩ lại không biết cái tên này rốt cuộc phải ăn bao nhiêu mới đủ, vì vậy quyết định bám sạp, để sói con ăn no mới thôi.

“Nhà anh là chó gì vậy, sức ăn mạnh như vậy,” lúc sói con ăn đến cái bánh rán thứ mười lăm, người bán bánh rán không nhịn được có hơi kinh hoảng, “Cũng sắp theo kịp heo nhà tôi nuôi rồi…”

“Ông không nhìn ra sao,” Từ Bắc vui vẻ, “Đây đúng là con heo, trông giống con chó mà thôi.”

Ăn hết 22 cái bánh rán, sói con cuối cùng hài lòng hừ hừ một tiếng, thỏa mãn liếm mép tỏ ý ăn no rồi, Từ Bắc lúc này mới xách bánh rán rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của chủ sạp.

“Ăn no rồi?” Từ Bắc liếc mắt nhìn sói con.

Sói con liếm liếm mũi, nhẹ nhàng cọ một cái lên chân Từ Bắc, rất vui vẻ chạy bước nhỏ.

Từ Bắc né né, hắn không muốn để sói con cảm thấy quá thân mật với mình, hắn sợ tiếp tục như vậy sẽ khiến nó lại có suy nghĩ dư thừa gì nữa, chuyện tối hôm đó hắn nghĩ lại cũng phát run.

Nhìn ra được hắn hơi né đi, khiến sói con rất thất vọng, Từ Bắc cũng hơi rầu rĩ, sau này rốt cuộc nên làm sao đây.

Bình luận

Truyện đang đọc