SƯ TÔN CỦA TA LẠI GIẬN DỖI RỒI!!!


Từ trên mái nhà nhòm xuống, Xuyên Giang thấy Hồ Phúc xoay 1 chiếc bình cổ, giây sau liền hiện ra mật thất.
Vị Giải Tuệ tông chủ kia quay ngang quay dọc, có vẻ đang đề phòng người khác, rồi lại nhanh chóng tiến vào mật thất.

Giây sau, cửa mật thất kia đóng lại.
Nàng ta lét lút đi qua cửa sổ, đi tìm lại chiếc bình cổ đó, rồi lại xoay chiếc bình.
Cánh cửa một lần nữa lại hiện lên.

Bên trong mật thất kia khá sâu, tối tăm, lại còn có chút lạnh lẽo.

Nhưng đối với người tu tiên, việc đấy chẳng nhằm nhò gì.
Xuyên Giang nàng tụ lực tạo đốm sáng, rồi nhanh chóng tiến vào trong.
Chẳng biết có hơn 1 canh giờ không, nhưng cuối cùng nàng cũng đến nơi.


Trước mặt Xuyên Giang là 1 cánh cửa gỗ mun, tuổi thọ của tấm gỗ đó có vẻ đã được mấy trăm năm.
Nàng ta đang tính bước vào, nhưng tiếng động phía sau cánh cửa lại khiến Xuyên Giang phải dừng lại phút chốc.
- Ngươi tính làm điều đó thật sao? Xác xuất thành công chỉ có 1 trên 1 vạn phần?
- Đối với ta, cho dù có đục trời khoét biển, hay phản lại thần, chống lại ma, không gì là không thể.
- Ngươi…! Ngươi bị điên rồi Thanh Di!
- Ta vốn đã là kẻ điên rồi mà?
Nghe đến thế, Xuyên Giang lập tức đạp gãy cánh cửa kia xông vào.
Đằng sau cánh cửa đó, là Hồ Phúc đang giữ Thanh Di lại, còn phía sâu bên trong, có 5 cái cột dưới chân đều có trận pháp, có xích bạc vây quanh mỗi cột.

Bích Vấn của nàng bị xích bạc treo lên khu vực trung tâm 5 cái cột đấy.
Xuyên Giang nhìn Thanh Di, rồi nói:
- Đây là mục đích ngươi muốn sử dụng Bích Vấn của ta?
Thanh Di biết bản thân đã bị lộ bí mật, nên chẳng hề dấu diếm nữa:
- Sư muội, liệu muội muốn biết tác dụng khác của tiên khí Bích Vấn kia đúng không? Được, vậy hôm nay ta sẽ nói hết a! Bích Vấn của nàng, có khả năng cải tử hồi sinh, đưa người từ cõi âm trở về!!!
Gã nói xong, đồng tử của nàng ta mở to ra kinh ngạc.
- Hoang đường! Làm gì có chuyện phi lý như thế! - Nhanh lập tức, Xuyên Giang bác bỏ.
Vị Minh Thành tông chủ cười lớn:
- Hắc hắc, thấy chưa, chẳng ai tin ta cả nga! Hảo, vậy hôm nay ta sẽ khiến hết thảy các ngươi phải trố mắt ra nhìn a! Ta sẽ hồi sinh Lan Quyên, đưa nàng ấy trở về.

Bất kể kẻ nào đừng hòng chia cắt chúng ta 1 lần nữa!
Xuyên Giang nàng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Hết Minh Thành tông chủ bắt tay hợp tác với Giải Tuệ tông chủ, rồi đến việc gã Thanh Di kia lại nuôi ý định trái lại ý trời, nghịch thiên cải mệnh, đưa người từ cõi âm kia trở về.
Hồ Phúc vẫn đang cố gắng níu lại Thanh Di, giọng khẩn cầu:
- Nè, đừng làm thế! Chống lại thiên mệnh là điều cấm kỵ a!

Thanh Di hất tay của Hồ Phúc ra, giọng giễu cợt:
- Thiên mệnh? Cho dù có 10 cái thiên mệnh, lão tử đây cũng sẽ đập nát hết cả 10! Mau tránh ra cho ta!
Dứt lời, Thanh Di nhanh chóng dịch chuyển đến chỗ mấy cây cột kia, lấy từ túi áo ra 1 cây trâm, tạo hình tuy khá bắt mắt, nhưng không thể che giấu được ma khí dày đặc bên trong.
Trông thấy cây trâm cài đấy, Xuyên Giang lại có chút giật mình.
Trong ghi chép lại về ma tộc, có 1 món pháp khí vô cùng lợi hại, có thể thao túng và điều khiển ma vật, ra bất kỳ lệnh nào, khiến chúng làm theo ý muốn của người cầm nó mà không chút kháng cự.

Tên của cây trâm đó hình như là… Quỷ Mặc?
- Thanh Di, vậy mà ngươi dám cấu kết với ma tộc! - Xuyên Giang gằn giọng, triệu hồi Tĩnh Anh kiếm đến.
- Ta đã nói rồi kia mà? Cho dù có phản trời, chống ma, ta đây cũng sẽ làm!
Hiện tại, Thanh Di đang lơ lửng trên không trung, ở giữa trung tâm mấy cái cột có xích bạc đấy.

Gã ta tung cây trâm đó lên, rồi tụ linh lực, bắt đầu nghi thức hồi sinh.
Kết giới đã đóng lại, chỉ nhốt 1 mình Thanh Di - người đang thực hiện nghi thức trong đó.
Hồ Phúc tông chủ mở to đôi đồng tử ra nhìn, miệng há hốc không nói lên lời.

Còn Xuyên Giang nàng lúc này đang liên tục tung chiêu về phía mấy cây cột kia.
- Gã ta bị điên nặng thật rồi! Hồ Phúc, ngươi có cách nào dừng được mấy trận pháp dưới kia không?
Nghe gọi đến danh, Hồ Phúc điên cuồng lắc đầu xua tay:

- Không… ta không biết, không biết gì hết a!
Xuyên Giang thở dài bất lực, chỉ biết ngước mắt lên nhìn gã điên Thanh Di lơ lửng trên kia.
Đến gần cuối, Thanh Di bắt đầu mất kiểm soát, ngã phịch xuống, nhưng vẫn kiên trì tụ lực lên cây trâm kia.
Giai Tuệ tông chủ lúc này đột nhiên cười khúc khích.
- Không ngờ gã điên mà thiên hạ đàm điếu, lại là 1 kẻ ngốc có thể bỏ cả mạng sống của bản thân chỉ vì tình yêu nga!
Thanh Di đang cố gắng kiểm soát, nhưng gã có chút ngạc nhiên, hỏi lại Hồ Phúc:
- Ý ngươi là sao?
- Còn sao ở đây nữa? Ngươi không cảm thấy có gì kỳ lạ ở đây à?
Xuyên Giang đưa mắt nhìn về phía Hồ Phúc.

Nhưng hiện tại, trái với vẻ công tử bột ngoài kia, thì đây lại là 1 con người khác.
- Ngươi ngu ngốc đến nỗi, bị người khác nắm thóp trong lòng bàn tay, mà lại còn tưởng như mình đã làm chủ bàn cờ nga~.


Bình luận

Truyện đang đọc