SƯ TÔN CỦA TA LẠI GIẬN DỖI RỒI!!!


Nắm thóp… trong lòng bàn tay? Lẽ nào ngươi… ngươi gài bẫy ta? - Thanh Di gầm lên.
Hồ Phúc thở dài:
- Ngươi vốn là 1 tông chủ của 1 môn phái hùng mạnh, mà đại não của ngươi còn kém hơn 1 đứa trẻ con nữa a!
Minh Thành tông chủ hùng hổ đe dọa:
- Ngươi chờ đấy tên Hồ cẩu kia! Chờ thoát khỏi đây, nhất định ta sẽ đánh chết ngươi!
Giai Tuệ tông chủ che miệng cười:
- Vậy để xem ngươi có thể thoát khỏi đây đã không nga~
Xuyên Giang lúc này mới hỏi:
- Thế còn xác xuất 1 trên 1 vạn kia…
- Ta nói xạo thế mà sư muội cũng tin à? - Hồ Phúc nhún vai - Thật ra là ta còn cố tình nâng cao xác xuất lên 1 chút, chứ nói thẳng ra, 1 chút thành công cũng chẳng có.
Thanh Di chối bỏ sự thật:
- Đừng hòng nói dối qua mắt ta! Chắc chắn ta sẽ đưa Lan Quyên, đưa muội ấy trở về.
Tông chủ Giai Tuệ 1 tay chống trán, miệng nói:
- Quyển sách đó, là ta sai người đặt.

Thế đã đủ rồi chứ, Minh Thành tông chủ?
Gã liên tục lắc đầu phủ nhận.


Chẳng biết là do cạn kiệt linh lực, hay do ảnh hưởng của ma khí, nhưng lúc này trông gã lại vô cùng đáng thương.
- Ngươi may mắn hơn ta nga - Hồ Phúc khoanh tay, dựa lưng vào bức tường - Ta theo đuổi nàng ta từ trước khi ngươi xuất hiện, mà nàng chỉ chọn ngươi.
- Haha, vậy mà ta lại lụy nàng, lụy tới nỗi khó dứt ra được.

Buồn cười thật đấy nhỉ?
- Ta chấp nhận đứng từ xa, cầu cho nàng luôn hạnh phúc, sống an lành đến hết kiếp.

- Đột nhiên Hồ Phúc lại cao giọng lên - Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi bức chết nàng ấy, đến đứa con của ngươi với nàng mà ngươi cũng mặc xác con bé! Ngươi có còn tình người nữa không?
Đằng đó, Thanh Di im lặng không nói gì.
Đột nhiên, lại có thêm 3 bóng người xuất hiện.

Đó là Tử Đằng, còn đằng sau cậu ta là Du Ân, và Hi Trung.
Có vẻ cả 3 đứa nhóc đấy đều đã nghe được toàn bộ câu chuyện của bọn họ rồi.
Xuyên Giang bước lên trước, hỏi:
- Tử Đằng, Hi Trung, sao các ngươi về mà không hồi tông môn, lại bén mảng tới đây?
Cả 3 người kia đều chắp tay thi lễ.

Tử Đằng mở lời:
- Thưa sư tôn, dự định của chúng đệ tử đang định nhanh chóng quay về.

Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện giữa đường nên ghé lại.

Khẩn cầu ngài cho đệ tử hỏi chút chuyện với Minh Thành tông chủ đây chứ?
Nàng ta không nói gì, chỉ gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của Xuyên Giang, Tử Đằng sư đệ liền đi đến phía Thanh Di, rồi dừng chân lại đến trước kết giới.
- Cữu cữu, chuyện ngài bức chết nàng, là sự thật sao?
Không ngờ cữu cữu của vị tứ sư đệ này lại là Minh Thành tông chủ a!
Du Ân nhanh chóng chắn Thanh Di trước mặt Tử Đằng, liên tục gào lên:
- Không phải! Chắc chắn không phải a! A cha sẽ không bao giờ như thế! Lũ sâu bọ bẩn thỉu các ngươi đừng hòng vu khống cho a cha!
Sau đó, ả liền quay về phía gã:

- A cha, người mau nói đi! Không phải như vậy đúng không? Là bọn họ ép a cha phải nói câu đấy đúng không?
Nhưng trái với vẻ mong đợi của Du Ân, Thanh Di hiện tại trầm mặc, không nói bất kỳ câu nào.
Như bị đánh vỡ 1 chút hi vọng nhỏ nhoi, Du Ân liền gào lên nức nở:
- A cha! Con xin người! Người mau nói gì đi!
Cả đám người trong đấy, chẳng ai nói thêm câu nào cả.

Hiện tại, chỉ còn nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập, bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường.
Bất chợt, có 1 tiếng vỗ tay vang lên.
- Ai da, không biết là bổn tọa đây có lỡ mất khoảng khắc cảm động nào không nga?
Mọi đồng tử đều đổ dồn vào nơi phát ra tiếng vỗ tay đấy.
Ở nơi đó, có 1 thiếu nữ hắc y tóc buộc cao, đeo 1 chiếc mặt nạ, ma khí tỏa xung quanh nồng nặc.
Tuy không nói gì, nhưng mọi người xung quanh đấy ngấm ngầm khẳng định.
Người đằng kia, có liên quan, hoặc có cấu kết với ma tộc!
Xuyên Giang trông thấy người đó, thì lại vô cùng ngạc nhiên.
- Hạ Luyến? Sao ngươi lại ở đây?
Phải, bóng hắc y đeo mặt nạ đằng kia chính là Hạ Luyến.
Hồ Phúc quay sang phía Xuyên Giang, hỏi:
- Xuyên Giang sư muội quen người đằng kia?
Xuyên Giang lạnh lùng đáp lời:
- Mới quen.
Thiếu nữ tên Hạ Luyến kia, đột nhiên nở nụ cười:
- Thứ lỗi vì đã lừa dối ngài mấy lâu nay nga Xuyên Giang tông chủ! Ta không phải là Hạ Luyến!

Dứt lời, thiếu nữ đó bỏ chiếc mặt nạ ra, ném lên trời rồi dùng linh lực bóp nát chiếc mặt nạ đó.
Khuôn mặt ẩn dấu phía sau lớp mặt nạ đó, lại khiến bọn họ cảm thấy hoang mang đến tột độ.
Đôi đồng tử của Xuyên Giang nàng mở to, nhìn bóng người đang đứng trước mặt.

Nàng ta không tin vào những gì vừa diễn ra trước mắt mình.
- Lưu Phong?
Nghe sư tôn gọi tên mình, Lưu Phong chắp tay hành lễ:
- Đại đệ tử Chi Lưu Phong, bái kiến sư tôn!
Tử Đằng cùng Hi Trung hoang mang nhìn:
- Sư… tỷ?
Cô liếc qua bọn họ, gật đầu chào.
Trông thấy Lưu Phong, Du Ân đột nhiên lao đến, chỉ thẳng mặt cô mà nói:
- Đấy thấy chưa? 200 năm trước ta nói đâu có sai? Cô ta có cấu kết với ma tộc!
Vừa mới dứt lời, đột nhiên Du Ân bị dính 1 chưởng, lập tức bị đánh bay đến bức tường bên kia.
- Xin thứ lỗi a! Ta cực kỳ ghét kẻ nào dám chỉ tay vào mặt ta, mong Du Ân tiểu thư bỏ qua cho nga.
- Thêm 1 điều nữa mong tiểu thư đây chú ý giúp ta: ta không cấu kết với ma tộc, vì ta là ma tộc!


Bình luận

Truyện đang đọc