SỰ TRẢ THÙ CỦA MẪU ĐƠN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Anh vừa mới tới. Ngoài ý muốn lại nghe được một điều mà có dùng hết chất xám cả đời này anh cũng không thể tưởng tượng ra được.

Anh nghe nhầm phải không? Tuyết Vũ vừa nói, cô là Tường Lam? Sao cô có thể là Tường Lam được?

Chuyện này là sao?

Cuối cùng, không biết nghĩ gì, anh chọn cách ở bên ngoài nghe lén, không đi vào.

Tuyết Vũ không trả lời ông ta, tiếp tục mạch truyện của mình với giọng âm u như quỷ vương bò lên từ dưới địa ngục đòi mạng.

"Từ ngày tôi lấy con trai ông, luôn xảy ra những chuyện không tìm ra đầu mối. Chắc hẳn ông đã nghĩ ra được ai làm rồi phải không?"


Em trai ông, Lục Cảnh Hàng biến mất. Cổ phần công ty bị thu mua. Đoạn radio trong lễ đính hôn Lục Nhược Uyên...

Ông biết, đằng sau tất cả những chuyện này là Tường Lam làm, đúng không? Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

Nhưng chắc ông không thể nào ngờ tới, Mạc Tường Lam chính là Trần Tuyết Vũ, là con dâu chính tay ông chọn về làm vợ cho con trai mình!" Thần Hạo chấn động. Lần này anh không nghe lầm nữa, những gì Tuyết Vũ nói anh đều nghe rõ mồn một. Anh hoang mang. Chuyện này rất cuộc là sao?

Bà Lục đi ra ngoài đã về. Từ xa thấy con trai cứ thập thò ngoài cửa, bà thấy lạ. Bà toan lên tiếng, lại thấy sắc mặt con không được ổn, lấy làm khó hiểu mà im lặng đi tới.

Trong phòng, cuộc đối thoại gay gắt đầy thù hận vẫn tiếp tục diễn ra, khi bà Lục chưa kịp lên tiếng hỏi con trai. "Mày... là mày... tất cả đều là kể hoạch của mày sao?" Lục Bạch Văn càng sốc hơn, nhưng không mất nhiều thời gian để tiêu hóa như Lê Hùng, chẳng qua ngoài trợn trừng mắt ra, ông ta không thể làm gì hơn với cái thân tàn vô dụng này.

Ông ta rất muốn nhấc tay lên, bóp chết Tuyết Vũ. Nhưng, đấy là điều không thể. Sự khó khăn này so với bay lên mặt Trời thì không khác là mấy. "Không sai. Là tôi." Tuyết Vũ thừa nhận, sự oán hận tích tụ bao nhiêu năm nay giờ được phóng thích, tuôn trào ra như bão lũ: "Tôi chính là Mạc Tường Lam, con gái Mạc Lâm, người luôn coi thứ người lòng dạ rắn độc như ông là anh em chí cốt. Là con bé mà ông luôn lùng sục tìm kiếm suốt mười bảy năm qua. Là con bé mồ côi cha mẹ chỉ sau một đêm đã thoát được lưỡi hái tử thần của ông.

Lục Bạch Văn, tôi đã trở về rồi. Bất ngờ không? Chắc hẳn có nằm mơ ông cũng không nghĩ ra, tôi chính là người ông không ngừng tìm kiếm đâu nhỉ? Không phải suốt mười tám năm qua, ông vẫn luôn không ngừng cho người tìm kiếm tôi sao. Không phải ông rất muốn băm thấy tôi ra sao. Bây giờ tôi đã đứng ở đây rồi ông mau dậy đi. Còn nằm liệt ra đấy làm gì."

Thần Hạo thấy tại mình ù đi, không hiểu gì cả.

Giống như Thần Hạo, bà Lục nghiệt mặt ra, không hiểu chồng và con dâu đang nói cái gì. Chỉ là bà ý thức được, cuộc nói chuyện kia ẩn giấu một bí mật động trời.

Bà im lặng nghe, cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ sợ người trong phòng phát hiện ra mình.

"Con khốn..." Lục Bạch Văn bị thách thức tức giận mắt đỏ ngầu, mặt vặn vẹo cả lên, nhưng thanh quản chỉ có thể thều thào: "Vốn tạo đã nghi ngờ mày rất có thể là Mạc Tường Lam... nhưng sau đó chỉ vì cái bản giám định DNA chết tiệt kia, và những gì mày thể hiện. Tao đã loại bỏ nghi hoặc kia..." Thật đáng hận mà!

Cảm giác biết sự hoài nghi của mình là đúng khi mà chẳng thể làm gì khiến lục phủ ngũ tạng của Lục Bạch Văn nóng lên, cứ muốn nổ tung ra luôn vậy. Hận không thể giết người được ngay lập tức.

Làm sao ông ta có thể chấp nhận được sự thật trêu người này chứ. Cứ cho rằng Mạc Tường Lam là một ai đó, vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Nào ngờ, nó vẫn luôn ở trước mặt ông ta, còn sống cùng mái nhà, hận nhất nó còn là vợ con trai ông ta.


Tuyết Vũ nhớ tới chuyện đó, bố thí cho ông ta một lời giải đáp: "Đó là bởi vì, tôi đã giở chút thủ đoạn lên mái tóc của mình và ba Cường. Vì thế, kết quả ông có được mới ra cùng chung huyết thống"

Lục Bạch Văn như bị bóp nghẹn vậy. Là ông ta đã sơ suất rồi sao? Nếu lúc đó ông ta tiếp tục để ý Trần Tuyết Vũ, thì chắc chắn sẽ không rơi vào kết cục này.

"Cảnh Hàng, em trai ta đâu? Mày đã làm gì chú ấy?" Ông ta lần lượt hỏi từng vấn đề.

Tuyết Vũ cất giọng quỷ dị: "Lục Cảnh Hàng sao? Ông đừng lo, giờ ông ta có cuộc sống rất tốt trong nhà thương điên. Hàng ngày không phải làm gì cả, có người bưng cơm nước rót cho. Còn sướng hơn ông gấp trăm lần."

Không nghi ngờ gì, Lục Bạch Văn lại bị kích động:

"Sao mày dám làm vậy với chú ấy?" Tuy rằng Lục Cảnh Hàng từng làm chuyện có lỗi với ông ta. Nhưng nói sao gã cũng là em trai, là người cùng ông ta chảy chung dòng máu, biết em trai mình bị đối xử tệ như vậy, sao có thể không tức giận cho được.

Em trai của ông ta, chỉ có ông ta mới có quyền xử phạt. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

Tuyết Vũ bật cười, một nụ cười gai góc chói tai: "Sao vậy? Mới chừng đó mà ông đã kích động đến vậy rồi sao. Vậy nếu ông biết cậu con trai út bé bỏng của ông, Lục Khang Dụ trở thành con nghiện cờ bạc lẫn ma túy lâu ngày mà không bị phát hiện. Người vợ ông luôn yêu thương ngoại tình. Cậu con rể quý bỗng dưng phản bội, hủy hôn trong ngày cưới... khiến con gái ông phát điên. Tất tần tật đều do tôi đứng đằng sau thao túng, thì ông sẽ thế nào đây hả?"

Ầm!!!

Cả ba người, trong lẫn ngoài phòng đều như bị sét đánh xuống đầu. Đầu óc quay cuồng.

"Ý mày là gì... những chuyện đó, đều là âm mưu của mày?" Hệ hô hấp của Lục Bạch Văn bỗng hoạt động một cách khó khăn.

Bảo sao người vợ ông ta luôn tin tưởng lại cắm cho ông ta một cái sừng to như vậy. Hóa ra là con khốn này giở trò!

Thông tin này khiến ông ta không chịu nổi, họ kịch liệt, nôn cả ra máu. Ngụm máu đỏ tươi không có ai hứng hộ, cứ thế bắn xuống tấm chăn màu trắng đắp trên người Lục Bạch Văn, tung tóe khắp nơi, từng lấm chấm đỏ, trông rất kinh dị, ghê tởm. Bên khóe miệng của ông ta, vương lại một vệt đỏ, không chịu rơi.


Một trận họ này, như rút đi một nửa sức lực mà đội bác sĩ phụ trách đã vất vả mấy ngày qua mới kéo lại về được cho ông ta. Mệt rã rời, thở hừ hừ không ra hơi, ngực đau muốn tắt thở.

Nhưng lúc này, nào có ai để ý tới điều đó.

Tuyết Vũ nhìn chiếc chăn được tổ điểm một cách thô kệch ấy, bồi thêm một câu:

"Ông có biết, vì sao bác sĩ nói ông bị tai biến mà giờ lại nôn ra máu không?"

"Mày có ý gì? Nói thẳng ra hết đi, bớt úp mở cho tao!"

Tuyết Vũ nghịch móng tay vừa mới được thợ sơn vẽ cánh hoa sen vào hôm qua.

"Ông còn nhớ phát đạn ông bị bắn trúng vào cái ngày giỗ ba mẹ tôi tại mộ








Bình luận

Truyện đang đọc