SỰ TRẢ THÙ CỦA MẪU ĐƠN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nữ bác sĩ gật đầu, rời đi trước. Tuyết Vũ nhìn đơn thuốc, lại nhìn cánh tay Việt Duật được băng bỏ một lớp dày cộp, áy náy lại dâng trào.

Cô mím môi: "Việt Duật, lần này lại làm anh bị liên lụy rồi. Tôi xin lỗi."

Trước sự chân thành của cô, Việt Duật đâm ra lúng túng.

"Cô chủ không có lỗi. Đây là trách nhiệm và vinh hạnh của tôi. Nếu không bảo vệ được cô, tôi sẽ càng thấy hổ thẹn hơn. Tôi nói thật đấy, cô đừng tự trách mình nữa."

Tuyết Vũ thở ra, cảm động: "Tôi thật may mắn khi có một trợ thủ, một người anh tốt như anh. Những năm qua, anh vì tôi mà chịu không ít khổ. Giờ tôi đã trả thù xong rồi, không còn gì phải vướng bận nữa. Đến lúc anh nên tìm bầu trời tự do của mình đi, không cần phải bán cả cuộc đời mình theo tôi đâu.

Sắc mặt Việt Duật tái đi: "Cô chủ. Cô... muốn đuổi tôi sao?"

Tuyết Vũ lắc đầu: "Không phải. Sao tôi lại nỡ đuổi anh chứ. Nhưng anh còn trẻ, không thể để thanh xuân của mình chết mòn theo tôi được. Nói đi, anh muốn làm gì, nói tôi nghe, tôi sẽ giúp anh thực hiện nó."

Việt Duật lẳng lặng nhìn cô, khẽ lắc đầu:


"Tôi chỉ muốn đi theo cô. Đấy là ước nguyện duy nhất của đời tôi. Xin cô hãy để tôi theo cô.

Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình rời xa cô. Từ ngày ông chủ mang anh về và nói "Nhiệm vụ của con là bảo vệ cô chủ" thì vào thời khắc ấy, trong tiềm thức anh đã có một ý niệm duy nhất. Đó là, cả đời này đều theo bảo vệ cô. Chưa từng có suy nghĩ khác. Cô chính là mục đích để anh tồn tại đúng nghĩa. Nếu giờ bảo anh rời xa cô, anh không biết mình nên làm gì nữa. "Anh chắc chứ?" Tuyết Vũ hỏi lại. "Chắc!" Việt Duật khẳng định. Không cảm động chính là cô đăng nói dối. Cô không miễn cưỡng anh nữa, thỏa hiệp:

"Được rồi, vậy theo ý anh. Nhưng nếu một ngày anh đổi ý, thì hãy nói cho tôi biết."

"Sẽ không đâu. Tôi sẽ không đổi ý" Chủ tớ hai người họ mải nói chuyện mà quên mất ở đây vẫn còn một Khắc Dương.

Bị cả hai cho ra rìa, Khắc Dương mặt đen xì. Cảm giác như mình chính là khối không khí khổng lồ chẳng ai đếm xỉa tới.

Anh khó chịu, ho khan một cái để tạo sự chú ý. Và nó đã thành công.

Tuyết Vũ quay sang nhìn anh, hỏi một câu hết sức ngây thơ khiến người nào đó không đỡ nổi:

"Anh Hai sao thế? Bị cảm sao?" Ai đó mặt đã đen càng đen hơn. Chỉ là cú xoay người của Tuyết Vũ hơi nhanh, đầu óc bỗng choáng váng, trước mắt tối lại. Khắc Dương chưa kịp lên cơn, đã phát hiện ra cô bất thường.

"Tuyết Vũ, em sao vậy?" "Em... đau đầu quá..."

Nói xong, cả người cô đã ngã vào vòng tay Khắc Dương, ngất lịm. "Tuyết Vũ/ Cô chủ..." Hai người đàn ông thảng thốt cùng kêu lên.

Đáp lại là sự im lặng đến đáng sợ của Tuyết Vũ.

"Tuyết Vũ, em làm sao vậy? Bác sĩ... bác sĩ đầu... cứu người..." Khắc Dương bế cô lên, hoảng loạn đi tìm bác sĩ. Lần đầu tiên Việt Duật nhìn thấy Khắc Dương sợ hãi, thất thổ như vậy...

Chỉ là, anh cũng hoảng không kém. Sao tự dưng cô lại ngất ra như vậy?

Tuyết Vũ được đưa vào phòng cấp cứu ngay sau khi Khắc Dương gào gọi bác sĩ sắp rách cả họng.

Lần thứ hai trong ngày, Khắc Dương phải ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ đợi. Nhưng cảm xúc lúc này không giống lần trước. Lần trước, chỉ đơn giản là đợi. Còn lần này, anh chẳng khác nào ngồi trên đống lửa, lo lắng, bất an vô cùng. Cô chưa bao giờ xảy ra tình trạng này. Đây là lần đầu tiên. Hy vọng, cô không có chuyện gì.

Ngay khi cửa phòng cấp cứu được mở ra, cả hai người đàn ông mơ hồ đều cùng ào tới. Khắc Dương vẫn là người nhanh nhất, có điều câu hỏi lủng củng không được trơn tru:


"Bác sĩ, em ấy bị sao vậy? Em ấy không có chuyện gì phải không?" Bác sĩ nhìn Khắc Dương, nghe một đẳng, hỏi một nẻo: "Cậu là gì của cô ấy?"

"Anh trai. Nhưng có chuyện gì không bác sĩ?" Khắc Dương gấp đến độ muốn lao thẳng luôn vào trong phòng xem cô thế nào.

Nữ bác sĩ lắc đầu: "Không sao, chỉ là dấu hiệu của phụ nữ mang thai thôi. Nghỉ..."

"Sao? Bà vừa nói gì?" Bác sĩ chưa kịp nói hết Khắc Dương đã cắt lời. Tự dưng bị nhảy vào họng, bác sĩ hơi khó chịu lẫn ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo chuyên môn của mình, xác nhận lại giúp anh:

"Tôi nói bệnh nhân đã mang thai." Việt Duật sửng sốt.

Khắc Dương điếng người.

Bác sĩ vẫn nói việc của bác sĩ: "Gia đình vẫn chưa biết sao. Đây là kết quả siêu âm thai nhi được bảt tuần, tim thai khỏe. Nhưng thai phụ vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều, tránh làm việc nặng là ổn. Mà ba đứa bé đâu, vợ nằm viện mà không tới là sao?"

Khắc Dương làm gì còn nghe thấy những gì bác sĩ nói nữa. Anh đã chết lặng đi ngay từ câu đầu tiên rồi.

Có thai? Bảy tuần?

Tuyết Vũ có thai rồi ư? Là con của Lục Thần Hạo sao?

May mà mà Việt Duật vẫn còn chút tỉnh táo, that Khắc Dương nhận lấy phiếu siêu âm, gượng gạo trả lời:

"...Chồng của cô chủ đi công tác tạm thời không có nhà."

"Ra vậy." Bác sĩ gật gù, tỏ vẻ đã hiểu. Bà nhìn lại phản ứng của Khắc Dương cảm thấy hơi kỳ lạ và buồn cười. Em gái có tin vui, mừng tới nỗi đơ luôn chắc chỉ có mình cậu ta thôi.

Bà dặn Việt Duật thêm vài điều, bà ôm bệnh án rời đi.

Khắc Dương vẫn đứng như trời trồng ở đấy. Thật sự, đầu óc trống rỗng tưởng như thế giới này đã sập xuống một nửa. Tận tới khi Việt Duật lay anh: "Cậu Dương. Cậu ổn chứ?" Khắc Dương mới sực tỉnh lại, thất thần lắc đầu: "Tôi không sao. Đưa nó cho tôi."

Việt Duật ngẩn ra không hiểu, tới khi thấy ánh mắt Khắc Dương rơi trên tờ giấy trong tay mình, mới sáng tỏ mà đưa nó cho Khắc Dương.


Dòng kết luận trong tờ phiếu chẳng khác nào lưỡi dao đâm mà thẳng vào ngực Khắc Dương, đau đến máu chảy đầm đìa.

Anh mang theo sự không đành lòng, xoay người khi đi vào phòng bệnh Tuyết Vũ nằm luôn.

Cô vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy Khắc Dương và Việt Duật, chống tay ngồi dậy. Do quá nhanh, khiến đầu óc choáng váng một trận, hoa cả mắt.

Khắc Dương thấy vậy, vội tới đỡ: "Từ từ thôi"

"Em không sao." Tuyết Vũ lên tiếng. "Anh Hai, em bị làm sao vậy?" Khắc Dương kéo ghế lại ngồi, nhìn cô nhưng không thể nào mở miệng nổi.

Câu trả lời này đối với anh quả thật vô cùng khó khăn, còn khó hơn phải làm đề toán nâng cao của khối mười hai ngày xưa nữa.

Sự im lặng của anh khiến Tuyết Vũ bất an, giục: "Sao anh không nói gì. Anh nói gì đi chứ!"

Khắc Dương vẫn không cách nào trả lời được. Anh càng im lặng, Tuyết Vũ càng sốt ruột. Cô mất kiên nhẫn, quay sang hỏi Việt Duật luôn:

"Việt Duật. Anh nói đi, tôi bị làm sao?" Chẳng nhẽ là bị bệnh nan y không thể chữa được nữa?

Bị hỏi, Việt Duật không thể nào trốn








Bình luận

Truyện đang đọc