Dương gia tuyệt đối là nguyên nhân tội lỗi làm cho gia tộc Sở Mộ xuống dốc, bản thân hắn lọt vào tay Hạ Nghiễm Hàn là do người của Dương gia người chỉ thị. Vừa nghĩ tới đám người đáng hận này, trong lòng Sở Mộ lập tức lửa giận bốc cháy ngất trời.
"Đừng … tha cho ta đi. Ta không có, thật sự không có." Gã nam tử toàn thân dính đầy máu nhìn thấy Man Khuyển của mình bị giết hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng rồi, lên tiếng cầu xin rối rít.
Tiên Huyết Thú nhe hàm răng trắng nhỡn ra, trong kẽ răng còn dính không ít thịt đỏ tươi.
Nam tử bị thương không dám chạy trốn nữa, nằm gục trên mặt đất không ngừng cầu xin.
"Dám cả gan chọc tới chúng ta." Thanh âm từ trong bụi cây truyền ra, một gã y phục chỉnh tề đi tới.
Phần lớn người trên hòn đảo này đều là tù nhân, đôi khi ngay cả đồ ăn cũng rất khó tìm thấy, càng không cần phải nói đến y phục rồi, rất ít người ở đây có được quần áo sạch sẽ. Sở Mộ nhìn thấy người của Dương gia ăn mặc chỉnh tề như thế liền có cảm giác hơi lạ.
"Tiểu nhân ngu ngốc, cho rằng đại nhân cũng là tù nhân ở nơi này, cả gan quấy nhiễu đại nhân nghỉ ngơi, tội đáng chết vạn lần, tiểu nhân có thể làm trâu làm ngựa, làm bất cứ chuyện gì cũng được. Nhưng kính xin đại nhân lưu lại một con đường sống." Gã nam tử bị thương tiếp tục van xin.
"Đừng nói nhảm, bản đồ ở đâu, giao ra đây." Ánh mắt Dương Chí Đức cao ngạo mắt nhìn xuống gã tù nhân, lúc này chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, Tiên Huyết Thú sẽ trực tiếp cắn nát đầu người này.
Sở Mộ đẩy cành cây sang một bên, dõi mắt nhìn vào cái tên Dương gia hung hăng kia, xem thử dung mạo của tên này.
"Dương Chí Đức."
Sau khi thấy rõ dung mạo và hình dáng tên kia, trên mặt Sở Mộ kinh ngạc càng sâu.
Sở Mộ nhận ra người này, Dương Chí Đức là con cháu Dương gia. Mặc dù chẳng qua là con tiểu thiếp nhưng bởi vì tu vi tương đối cao nên có địa vị Dương gia.
"Ngươi quá ngu ngốc, đợi đến khi ta hoàn thành triệu hoán ba con Hồn sủng, ngươi còn đang niệm chú ngữ hồn ước mãi không xong."
Đây là lời Dương Chí Đức cười nhạo Sở Mộ lúc trước, Sở Mộ vẫn nhớ rõ những lời này. Lúc ấy Tam ca Sở Mộ của Sở Trữ vì thế mới đại chiến một trận cùng Dương Chí Đức, sau đó giết chết một con Hồn sủng của hắn.
Thế nhưng, Sở Trữ vì vậy cũng bị những hậu bối khác của Dương gia khiêu chiến, rồi cũng bị giết một con Hồn sủng bồi dưỡng cẩn thận nhiều năm.
Chuyện này là do mình dựng lên cho nên Sở Mộ cảm thấy áy náy đối với Sở Trữ, vẫn muốn báo thù dùm Sở Trữ nhưng thực lực không đủ.
Bây giờ tên này không giải thích được tự nhiên xuất hiện ở trên Tù đảo của Yểm Ma cung, trong lòng Sở Mộ cảm thấy rất nghi ngờ, đồng thời còn có tức giận mãnh liệt.
"Ta không có, rất nhiều tù phạm bị dẫn tới hòn đảo này, phần lớn mọi người đều có, nhưng mà ta không có. Tiểu nhân nhớ rằng khi chúng ta tới đây, vị chấp sự giao bản đồ cho một tù nhân dáng vẻ gầy yếu." Gã tù nhân nói.
Nghe thấy người kia nhắc tới bản đồ, Sở Mộ lập tức móc quyển trục từ trong ngực ra, lật sang mặc sau nhìn vào mảnh tàn đồ.
"Tù nhân gầy yếu? Bản đồ? Chẳng lẽ Dương Chí Đức muốn tìm thứ này? Nhưng thứ này không phải là Yểm Ma cung để cho đám tù nhân chơi trò tàn sát sao?" Sở Mộ nghĩ mãi nhưng không thể hiểu nổi.
"Không có, vậy thì chết đi." Bỗng nhiên Dương Chí Đức cười cười tàn nhẫn.
Chốc lát sau, Tiên Huyết Thú đột nhiên mở cái miệng thật lớn, hung hăng cắn xuống cổ tên tù nhân này, nhất thời máu tươi bắn ra như suối, chậm rãi thấm ướt mặt đất bùn lầy.
"Đúng là không thú vị, hòn đảo này lớn như vậy, tù nhân lại đông, phải giết tới khi nào mới có thể thu đủ tấm bản đồ đây? Hay là trước tiên quay trở về báo cáo đã." Dương Chí Đức nhổ một bãi bọt xuống thi thể, xoay người dự định rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay khi Dương Chí Đức xoay người, trong bụi cây chợt xuất hiện một thân ảnh trắng bạc, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Dương Chí Đức, một đạo Huyết Liệt Trảo mãnh liệt lướt qua vị trí Dương Chí Đức. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
"Rống!"
Tiên Huyết Thú phản ứng kịp thời, nhanh chóng bổ nhào lên cũng thi triển ra Huyết Liệt Trảo, nhất thời hai đạo huyết trảo đan vào nhau phát ra thanh âm chói tai y như kim loạit ma sát vậy.
"Muốn đánh lén ta?" Dương Chí Đức cảm thấy kinh ngạc, trên mặt lộ ra mấy phần khinh miệt, ánh mắt khóa chặt vị trí Sở Mộ.
Sở Mộ đã xác nhận chung quanh Dương Chí Đức không có những người Dương gia nào khác nên không cần ẩn núp nữa, từ trong bụi cây chậm rãi đi ra, cặp ánh mắt màu đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Chí Đức.
"Lại thêm một tên muốn chết, hừ, thu thập luôn cho gọn." Dương Chí Đức theo bản năng cho rằng đây là một tù nhân của Yểm Ma cung.
Song khi hắn thấy rõ bộ dáng Sở Mộ, lời nói liền cứng ngắc lại, trên mặt lộ vẻ kinh hãi không dám tin.
"Sở Mộ?" Dương Chí Đức cả kinh nói.
Hơn nửa năm trước, tin tức Sở Mộ mất tích đã truyền khắp Cương La thành, cơ hồ tất cả mọi người đều nhận thức người thừa kế Sở gia trong tương lai đã chết.
Nhưng mà Dương Chí Đức tuyệt đối không nghĩ tới cái tên hẳn là đã bị ám sát chết từ lâu rồi lại xuất hiện ở chỗ này, xuất hiện ở trên Tù đảo tàn khốc nhất Yểm Ma cung.
"Không nghĩ tới ta còn sống hả?" Sở Mộ nở nụ cười lạnh lùng.
Vốn cho rằng Sở Mộ đã chết, không ngờ lại gặp hắn ở trên Tù đảo, cảm xúc chênh lệch quá lớn khiến cho Dương Chí Đức cảm thấy kinh hoảng trong lòng, vừa ngạc nhiên vừa không thể tin tưởng.
"Ngươi… tại sao ngươi lại ở chỗ này>" Dương Chí Đức hoảng sợ lên đến tột đỉnh.
"Đây chẳng phải là do Dương gia các ngươi ban tặng hay sao?." Sở Mộ đứng ở nơi đó, ánh mắt đã lộ ra sát ý không hề che giấu.
Cảm giác được ánh mắt Sở Mộ lạnh lẽo như băng, trong lòng Dương Chí Đức dâng trào cảm xúc khủng hoảng.
Chẳng biết tại sao, Dương Chí Đức cảm giác gã thiếu niên trước mắt này đã thay đổi.
Ban đầu ở Cương La thành, Sở Mộ chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi, suốt ngày trốn ở dưới sự bảo vệ của gia tộc và người thân, tính cách nhút nhát rụt rè, chưa bao giờ dám tiếp nhận đám bạn cùng lứa tuổi khiêu chiến.
Nhưng mà cách nhau thời gian nửa năm, Dương Chí Đức có cảm giác khí chất gã thiếu niên này đã phát sinh biến hóa rõ rệt. Trở nên lạnh lùng điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén như dã thú, nhất là sát ý nồng đậm như thực chất khiến cho người ta phải sợ hãi.
Mất tích thời gian nửa năm, Sở Mộ đã tiếp nhận rất nhiều đợt huấn luyện tàn khốc nhất của Yểm Ma cung, từng bước từng bước tìm cách sinh tồn trong hiểm cảnh. Sở Mộ đã đích thân giết chết không ít người, phương hướng Yểm Ma cung bồi dưỡng dịch giả không chỉ đơn thuần là hồn lực, mà còn muốn tạo ra một đám người hung tàn hiếu sát. Đây chính là bước đầu để tiếp nhận Tà Ác Hồn sủng Yểm Ma, Sở Mộ đã trải qua tàn sát, đã sinh tồn cho tới bây giờ làm sao còn là một gã thiếu niên đơn thuần được chứ?
Oai dọc truyện cứu tinh ba the quyết di a