SỦNG PHI CỦA TRẪM LÀ NGƯỜI TRỜI


Cảnh tượng kinh hãi tột độ xuất hiện ngay trước mắt cô cùng Dạ Huân Thiên khi vừa mới phát bánh cho người đàn ông kia.
Sự việc xảy qua hết sức đường đột, nhanh chóng khiến ai nấy cũng chưa kịp định thần lại.

Chỉ khi cơ thể người đàn ông ngã vật xuống, vợ con họ mới lũ lượt kinh hãi chạy tới gào khóc trong đau đớn vật vã mấy người bọn hắn mới định thần lại được.
“Cha nó à, cha nó à, làm ơn đừng làm tôi sợ mà hãy mở mắt ra đi.” Người vợ đau khổ gào khóc ôm xác chồng mình trong bất lực.

Ngay trên ngưỡng cửa của một cuộc sống mới tươi sáng hơn, sẽ khác hơn, hạnh phúc hơn thì người chồng đầu gối tay ấp lại ra đi.
Ngay trong giây phút bọn họ mong chờ một tương lai tươi sáng hơn thì tai họa lại bất ngờ ập đến.
Đứa con trai chỉ khoảng chừng 9, 10 tuổi vóc người gầy gò nhìn giống như 5, 6 tuổi đang vùi mặt vào tay cha mình mà khóc.
Dạ Huân Thiên bực tức nhìn về phía phát ra mũi tên, chẳng bao lâu một đám người ăn mặc như mao sơn tặc khấu, râu ria lởm chởm, trên người lông mọc rậm rạp trước ngực, đằng sau ai cũng đeo theo ống đựng tên sắc nhọn, đồng loạt chĩa mũi tên về phía bọn họ.

Người dân sợ hãi mau chóng chạy ra sau người của đám Ba Ba Mạc Tỏa.
Một tên trong số đó lên tiếng:
“Khôn hồn thì nộp hết lương thực, tiền bạc ra đây, nếu không…”
Tên cầm đầu mặt mũi bặm trợn, cười đểu giả nhìn về phía đám người các cô.

Nói được một nửa thì cầm thanh đao nhìn chẳng khác nào dao chặt thịt của mình, vuốt ve âu yếm như một sủng vật.
“…Nếu không ta sẽ cho các ngươi nếm mùi lợi lại của “tiểu lợi” này.”
Đặt tên cho thanh đao giết người của mình hẳn hoi, thực quá biến thái đi.
Tên cầm đầu ánh mắt luôn nhìn trực diện về phía Dạ Huân Thiên, vì hắn biết Dạ Huân Thiên chính là người chỉ huy áp giải lương thực tiếp tế lần này.

Mũi tên ban nãy thực phóng ra cũng là vì muốn giết hắn, nào ngờ người đàn ông xui xẻo kia lại lướt ngang qua.
Bọn tặc khấu lướt qua thấy từ xa có Thường Kỵ, rồi có cả Xuân Nghi, hai kẻ luôn gây khó dễ cho bọn chúng liền tức tối gằn giọng quát:
“Thường Kỵ, Xuân Nghi, sao hai chúng mày luôn cản trợ công việc của bọn ông, lần này bọn ta sẽ không tha cho hai đứa chúng mày.”
Một tên huynh đệ cùng với nhóm cướp nhìn Ba Ba Mạc Tỏa với ánh mắt háo sắc thèm thuồng.
“Phải, đại ca ạ, riêng ả Xuân Nghi kia hãy mặc cho đệ xử trí đi, dung mạo xinh đẹp như vậy, đệ muốn đưa cô ta về làm áp trại phu nhân thứ 8 của mình.”
Cô căm giận nghiến răng ken két:
“Sao các ngươi dám?” Cô cay nghiệt nhìn bọn cướp nổi tiếng ở vùng này, chính là bọn sơn tặc Hắc Thụ.

Sao chúng dám ngang nhiên trước mặt cô giết người chứ, thật to gan.
“Chúng là ai vậy?” Dạ Huân Thiên hỏi.

Thường Kỵ lúc này mới xuất hiện nói:
“Chúng chính là bọn chuyên đi cướp lương thực tiền bạc cứu tế ban xuống, lần nào có xe đi qua bọn chúng đều cướp trắng.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn thấy anh mừng rỡ, từ hôm qua đã không thấy bóng dáng Thường Kỵ đâu, cô cứ nghĩ là anh đã bỏ đi rồi chứ.
“Thường Kỵ, huynh trở lại rồi.”
“Ừ.”
Nhìn thấy Thường Kỵ đi đến, Dạ Huân Thiên cũng không ý kiến gì, biết rõ anh ta và cô không có chuyện gì với nhau.
Hơn nữa vài năm gần đây nhiều người dân cũng được anh ta chiếu cố, thôi thì thêm bạn bớt thù.
Dạ Huân Thiên biết cô không có chút tình cảm gì đối với Thường Kỵ, còn Thường kỵ có đối với cô nảy tình sinh cảm gì khác biệt không thì hắn chắc chắn là có.
Nhìn đôi mắt tràn ngập tình cảm của Thường Kỵ khi nhìn Ba Ba Mạc Tỏa là hắn có thể nhận ra điều đó.
“Vậy thì không để yên được rồi.” Dạ Huân Thiên định xông lên bắt hết đám cướp đáng ghét này.
Nhưng Ba Ba Mạc Tỏa lại dơ tay ra ngăn hắn lại:
“Khoan, chờ đã, kịch còn chưa diễn hết đâu.”
Lời nói vừa dứt thì từ đâu lao đến một đám quan binh, bộ giáp bên ngoài y hệt như đám binh lính lần trước đuổi bắt người dân, chắc chắn là lính dưới trướng quan huyện.

“Bắt lấy bọn tặc khấu cho ta.” Người chỉ huy đi đầu lớn tiếng ra lệnh.
“Rõ.” Những quân lính phía sau đồng loạt hô vang.
Ba Ba Mạc Tỏa bên này nở một nụ cười khinh bỉ.
“Diễn cũng thật quá đó.”
Dạ Huân Thiên: “???” ý cô là sao, diễn gì.
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn đám lính của tri huyện đại nhân mà cảm thấy kinh tởm, binh lính chứ có phải đào hát kịch đâu mà diễn mượt thế.
Cô quay sang Dạ Huân Thiên đang không hiểu gì bên cạnh nói:
“Lần nào cũng vậy, cứ khi nào triều đình tiếp tế lương thực và của cải xuống là sẽ xuất hiện đám cướp Hắc Thụ này, và cũng thật tình cờ cứ mỗi lần đám cướp kia chuẩn bị hành sự thì quân của tri huyện sẽ đến và bắt lấy chúng, xử chúng tội ăn cướp đồ tiếp tế của triều đình, sau đó thu lại vật phẩm tiếp tế về tri huyện làm tang chứng chờ nộp giải quyết.”
Thường Kỵ nói tiếp lời cô:
“Và nghiễm nhiên thời gian giải quyết cũng vô cùng lâu, những lương thực đó hoàn toàn đổ về kho của chi phủ, cứ giữ mãi ở đó không phát cho dân…”


Bình luận

Truyện đang đọc