SỦNG PHI CỦA TRẪM LÀ NGƯỜI TRỜI


“Vậy sao?” Dạ Huân Thiên hỏi lại một cách trào phúng.
“Dạ? Vâng đúng vậy ạ.”
Hoàng Hậu có chút sững người, sau đó trong lòng trỗi dậy một cỗ bất an, cô ta cắn chặt môi vẻ chột dạ thấy rõ.
Lương Quý Phi bên này mừng thầm trong bụng.

‘Chuẩn bị có kịch hay rồi đây.’
“Thế thì trẫm phải nhìn lại thật kĩ khuôn mặt của người phụ nữ hất nỗi ô nhục đó lên người trẫm một lần nữa mới được.”
Hoàng Hậu hoảng hốt nói:
“Bẩm Hoàng Thượng, Mộc Phi bị giải đến Thận Hình Ty tra tấn, bây giờ đã không nhìn rõ được dung nhan nữa rồi, mặt mũi đã bị biến dạng, thần thiếp sợ làm người hoảng hốt.”
Dạ Huân Thiên cười lạnh, lại còn hủy dung người ta bịt đầu mối cơ đấy, tốt lắm.


Nhưng hắn đang định nói tiếp thì cơn đau đột nhiên ập đến một cách không báo trước, Dạ Huân Thiên đau đớn, sắc mặt đột nhiên kém đi trông thấy.

Hắn đau đến nỗi hít thở không thông, chắc là do độc tính của Chu Tước lại bộc phát rồi, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng.
Hắn nói:
“Không sao, giải ả lên đây.”
Hoàng Hậu bất đắc dĩ đành kêu người giải Mộc Phi giả lên.
Dạ Huân Thiên nhìn xuống, quả nhiên là biết chọn người, gương mặt tuy bị hủy dung nhưng cũng có vài nét giống Mộc Thanh Nhi, cái thần hình gầy gò cùng y phục màu tím trên người đúng là rất giống.
“Mộc Phi, sao nàng dám làm loại chuyện đó hả? Nói!”
Dạ Huân Thiên giả vờ tức tối la lớn, giọng nói vốn đã lạnh lùng nay lại bị cơn đau hành lên hành xuống trở nên khàn đặc, khiến các phi tần khác sợ chết khiếp, Lương Quý Phi cũng cảm thấy bất ngờ ngơ ngác nhìn Hoàng Thượng.
Không phải người cùng Mộc Phi đi cùng nhau sao, tại sao lại tức giận đến vậy, chẳng lẽ cô ta nhầm rồi sao.

Hừ lần này có vẻ Hoàng Hậu được yên ổn rồi.
Mộc Phi giả bên dưới nghe thấy tiếng hét lớn lập tức sợ sệt cúi đầu, dáng vẻ hèn nhát y hệt cung nữ, hoàn toàn không có cốt cách gì của một phi tử.

Và đúng hơn là cái dáng vẻ hèn nhát này không bao giờ xuất hiện trên người Ba Ba Mạc Tỏa được.
Đặc biệt cổ cô ta còn bị than lửa nung cháy cổ họng, hoàn toàn không nói ra được, trong cổ chỉ phát ra được những âm thanh khò khè, phì phì vô cùng khó nghe.
Đang thẩm vấn, thì từ bên ngoài Ba Ba Mạc Tỏa chạy vào như chó đuổi:
“Xin lỗi nha, ta đến muộn, hì hì.”
Nha đầu Điềm Điềm cố gắng chạy theo phía sau.
“Đợi nô tỳ với nương nương."
Ba Ba Mạc Tỏa sáng nay nói ngủ một giấc để tối đi tiệc, nào ngờ sáng trở về đói quá ăn lo căng bụng không ngủ được, mãi gần chiều mới chợp mắt, ai ngờ ngủ quá lố thời gian luôn, xong đồ đạc y phục trong tủ cũng chẳng có, hỏi Điềm Điềm mới biết là bị lấy đi rồi, lục lọi mãi mới tìm được một bộ, nhanh chóng mặc vào lao thẳng đến chính điện.

“Hy vọng bánh thân yêu không bị ăn hết.”
Nhìn thấy Mộc Phi bước vào toàn bộ người trong bữa tiệc hoảng hốt tột độ, có người la hét ù tài, có người trực tiếp ngất xỉu vì quá sốc.
Riêng Hoàng Hậu là người hoảng nhất trong tất cả, cô ta kinh hồn bạt vía, không thể ngờ được Mộc Thanh Nhi có thể yên ổn đứng đây, nghe Lương Quý Phi nói đã giết hại được Mộc Thanh Nhi rồi mà, chẳng lẽ cô ta lừa mình.
Hoàng Hậu lập tức nhìn về phía Quý Phi, vẻ mặt căm hận tột độ, thầm trách bản thân ngu ngốc bị cô ta hại vào tròng.
Nhưng Hoàng Hậu cố chấn tĩnh bản thân.

‘Không sao cả, không sao cả, tất thảy đều có cách giải quyết, dù gì chuyện này cũng một tay Quý Phi làm, không liên quan đến mình, phải, không liên quan đến mình.’
“Có chuyện gì vậy.” Ba Ba Mạc Tỏa ngơ ngác nhìn mọi người, lại nhìn người phụ nữ ăn mặc y hệt mình quỳ ở chính điện, gương mặt thác kinh hồn vía.
“Á, mặt...!mặt ngươi bị...bị sao vậy?”
Người phụ nữ kia thấy chính chủ đã trở về, biết bản thân mình trước sau gì cũng chết, sẽ chẳng đạt được ý nguyện là dùng thân phận của Mộc Phi sống vinh hoa phú quý đến lễ tế thần đâu, nên trực tiếp cắn lưỡi tự tử để người nhà mình ở quê sống yên ổn.
“Ê, ngươi … ngươi.” Ba Ba Mạc Tỏa ngăn lại không kịp.

Sao tự nhiên nhìn thấy cô xong lại cắn lưỡi chết vậy cơ chứ?
Đúng thật hôm nay bộ lễ phục cô mặc trên người có chút xấu xí, nhưng cô cũng hết cách rồi có được hay không, quần áo bị lấy hết đi rồi, cô không cởi trần đi là may rồi đó.
Nhưng mà cũng đâu đến nỗi xấu đến độ nhìn cái cắn lưỡi luôn nhỉ.

Ba Ba Mạc Tỏa ngơ ngác nhìn xung quanh ấp úng:
“Ta…ta không làm gì hết nha.

Ta không biết nữ nhân thời nay bị chê mặt xấu chút là liền tự tử được luôn…ta không cố ý đâu mà Dạ….”
Thấy cô sắp chuẩn bị phạm thượng mà gọi thẳng tên mình, Dạ Huân Thiên ngay lập tức ngắt lời cô.
“Mộc Phi, nàng về chỗ mình đi.” Dạ Huân Thiên ra lệnh cho cô về vị trí.
“Ta… ta không có làm gì hết, thật đó.” Ba Ba Mạc Tỏa thất thần trở về chỗ ngồi, trong lòng hơi chút có lỗi nhưng khi nhìn cái thứ vàng ươm thơm phức đặt trên đĩa trước mặt kia, tất thảy đều tan thành mây khói.
Dạ Huân Thiên không để ý đến cô, đúng là ngốc hết chỗ nói, hắn quay sang Hoàng Hậu nét mặt lo lắng cắn chặt môi.
“Sao nào Hoàng Hậu, trẫm nghe nói nàng điều tra rất kĩ, thế mà đến khuôn mặt của Mộc Phi cũng không nhận ra hay sao?”
“Thần Thiếp lúc đó thực sự cảm thấy xấu hổ, bại hoại đến nhìn cũng không dám nhìn, chỉ thấy y phục với cây trâm này ở hiện trường là của Mộc Phi bèn hồ đồ mà sai người đưa đi luôn thưa Hoàng Thượng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc