SỦNG PHI CỦA TRẪM LÀ NGƯỜI TRỜI


Cô cũng không dám cãi lại số phận của mình cùng thánh chỉ ban xuống, liền gả sang đây làm phi.

Nhưng thật may mắn đức vua rất mực cưng chiều cô, yêu thương chăm sóc cô, không giống như những gì người ta ác ý đồn thổi, nên cô cũng dần đem tim trao cho người đàn ông này.

Dạ Thiên Tuyết quay sang vua Tỷ Chiêu Quốc nói:
“Bệ hạ à, vừa nãy nghe người nói là bạn cùng cha ta sao, thật khó hiểu quá, tính ra cha ta hơn người tận 10 tuổi, sao có thể làm bạn chung với nhau được chứ?”
Hoàng đế Tỷ Chiêu Quốc thoáng chút mơ hồ, ông cùng Dạ Kình Nhị bằng tuổi nhau mà, cái gì mà lớn hơn tận 10 tuổi chứ.

Dạ Huân Thiên biết ông đang nghĩ gì, ông là đang nhớ nhầm sang người bạn bằng tuổi mình là Dạ Kình Nhị, chính là cha ruột của hắn, còn cha của hắn hiện giờ trên danh nghĩa là Dạ Kình Nhất anh trai của Dạ Kình Nhị.

Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác, hắn muốn che giấu đi sự thật này.

Vào năm hắn 15 tuổi, trong một đêm mưa to gió lớn, hắn bị cha mình là Dạ Kình Nhất phạt quỳ trước Phụng Gia Điện, nơi thờ cúng các đời vua để sám hối lỗi mình gây ra.

Hắn tình cờ nghe thấy một bí mật động trời, Thái Hậu Lương Yến Uyển lúc đó là Hoàng Hậu đã tự mình nói ra hắn không phải là con của Dạ Kình Nhất mà lại là con của chồng cũ của bà là Dạ Kình Nhị.

Sau khi bị bắt lại làm vợ Dạ Kình Nhất bà đã có con với Dạ Kình Nhị rồi, đứa con đó chính là hắn.


Tin này khiến hắn như sét đánh ngang tai không tin vào tai mình, hắn thật không ngờ, người mà hắn từ nhỏ đã được dạy là tên vua xấu xa, ăn chơi xa đọa, không màng đến dân, muôn kiểu xấu xí lại là cha hắn.

Hắn không thể chấp nhận được điều này, xông vào chất vấn bà, Hoàng Hậu Lương Yến Uyển lúc đó cũng chính là Thái hậu hiện giờ kinh ngạc không thôi nhưng cũng khóc lóc kể lại cho hắn nghe, rằng cha hắn là bị Dạ Kình Nhất hãm hại, cho uống mê dược khiến thần trí điên đảo, điên loạn mà bỏ mặc triều chính, chứ thực ông không phải là người như vậy.

Mọi chuyện ập xuống khiến một thiếu niên 15 tuổi không thể chấp nhận được, khiến hắn không thể chấp nhận được sự thật.

Tính cách cũng từ đó trở nên trầm mặc, lạnh lùng, ít nói.

Ban nãy đức vua Tỷ Chiêu Quốc nói hắn giống cha mình hắn liền đoán ra ông là đang nói đến ai.

Một lát sau Dạ Thiên Tuyết nói có chuyện riêng muốn tâm sự với hắn.

Đức vua cưng chiều phi tử của mình cũng vui vẻ ra ngoài.

“Có chuyện gì sao tiểu Tuyết, đức vua đối xử với muội không tốt à.


“Không phải, chàng ấy đối xử với muội rất tốt, điều muội muốn nói là…”
Cô kể cho Dạ Huân Thiên nghe tất cả mọi chuyện từ việc cô bị Lương Quý Phi dùng cô đe dọa uy hiếp Thái Hậu ra sao, bắt Thái Hậu phải hạ chiếu lập cô ta làm Hoàng Hậu như thế nào đều kể cho hắn nghe.

Dạ Huân Thiên nghe đến đây trong lòng vô cùng không yên.

Dạ Thiên Tuyết nói tiếp:
“Chính vì vậy, việc mẫu hậu chúng ta bị bệnh chắc chắn liên quan đến cô ta.


Dạ Huân Thiên gật đầu nói:
“Ừ, ta biết rồi.


Hàn huyên một lúc, Dạ Thiên Tuyết cũng lùi ra.

Tuy vết thương đã khỏi nhưng vẫn rất đau đớn cần nghỉ ngơi nên hắn vẫn quyết định ở đây vài ngày.


Chỉ có điều hắn thực sự nhớ Ba Ba Mạc Tỏa, nhớ đến điên, ngày nào trong đầu cũng lặp lại những câu hỏi.

‘Ba Ba Mạc Tỏa hiện giờ nàng đang làm gì, có nhớ ta hay không?’
Hay ‘nàng ăn có ngon không?’ Nghĩ đến đây hắn thầm cười một cái.

Ba Ba Mạc Tỏa sao có chuyện lại ăn không ngon miệng được cơ chứ.

Sau đó là hàng loạt những hình ảnh về cô khi ăn làm hắn nhớ nhung vô cùng, thật đáng yêu.

Đang say sưa với dòng suy nghĩ của mình thì Tiểu Châu từ bên ngoài tiến vào nói:
“Bẩm Hoàng Thượng, phía thông tin bên ta báo Mộc Phi bị bắt đi tế lễ rồi.


Dạ Huân Thiên sửng sốt:
“Cái gì?”
Hắn ngay lập tức bỏ mặc vết thương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cáo từ đức vua trở về.

Tại sao lại nhanh vậy chứ, chắc chắn là Thái Thượng Hoàng dở trò.

Không lâu trước ông ta đã cho gọi hắn nói chuyện, nói không thích hắn quá dây dưa với Mộc Phi vì nói Hoàng Đế quá độc sủng phi tần sẽ không màng chính sự, hơn nữa Mộc Phi còn là người xác định tương lai sẽ chẳng sống nổi, tốt nhất không nên quá lưu luyến làm gì.

Hắn thật không hiểu nổi, thế người không thoát nổi ải mỹ nhân cho dù người ta đã là vợ của kẻ khác vẫn cố chấp cướp về tay là ai không biết.


Thôi không nghĩ đến chuyện đó, quan trọng là Dạ Kình Nhất ông ta đã lợi dụng lúc hắn không có ở trong cung bắt cô đi làm vật tế.

“Chết tiệt.


Dạ Huân Thiên vừa phi ngựa như bay trên sa mạc trong lòng lo lắng như lửa đốt, hắn phải nhanh chóng trở về cứu cô.

Mặc kệ cát lún ngựa nhọc nhưng hắn vẫn không ngừng nghỉ.

Ba Ba Mạc Tỏa lúc này đã thoát khỏi xác của Mộc Thanh Nhi, đồng thời linh hồn cô ấy cũng đi vào.

Ba Ba Mạc Tỏa lại trở thành một đám những con số chi chít màu xanh lá cây, vô tri bay ở xung quanh.

Cùng lúc đó Thái Thượng Hoàng Dạ Kình Nhất cùng một người mặc một bộ đồ màu vàng, sau lưng có in biểu tượng âm dương bát quái trắng đen.




Bình luận

Truyện đang đọc