SỦNG PHI - TRIÊM Y

Edit: Linh Sờ Tinh​

Yến hội cho đến giờ Tuất, Mộ Tịch Dao có chút ngồi không yên. Nói qua với Tông Chính Lâm rồi mang người cáo lui trước.

“Tỷ tỷ”. Mộ Tịch Đình mang theo Nhụy Châu đuổi theo sau, ghé tai nói vài câu, thần sắc có vẻ kỳ quái.

Trong mắt Mộ Tịch Dao hiện lên sự kinh ngạc, bèn sai Triệu ma ma dẫn
những người khác trở về trước, chỉ để lại Mặc Lan theo hầu, dẫn theo Mộ
Tịch Đình đi vòng lại.

Trong đại điện vẫn đang ăn uống linh đình, rượu ngon kề miệng, Thái tử
đang ôm lấy sủng cơ, cử chỉ lời nói vô độ. Tông Chính Thuần trái ôm phải cũng ôm, uống từng chén từng chén một , vẻ như có ý mượn rượu giải sầu.

Tông Chính Lâm nhíu mày nhìn cả hai người, rất muốn đem hai người tống
về phủ. Không ngờ lại bị bọn hắn mượn rượu làm cớ, la hét ầm ĩ đòi ngủ
lại.

“Lục ca, đệ uống hơi nhiều, rượu có chút lên đầu nên xin cáo từ.” Tông Chính Hàm dẫn đầu xin về trước.

“Trên đường về nhớ cẩn thận.” Tông Chính Lâm vẫy tay gọi Điền Phúc Sơn
tiễn hắn ra phủ, quay đầu lại thấy người mà thường xuyên rời khỏi các
buổi yến hội sớm nhất là Tông Chính Minh lại chưa có ý rời đi.

“Lục đệ không cần tò mò, Ngũ ca chỉ vì muốn chờ Thứ phi thôi.”

Lúc này Tông Chính Lâm mới phát hiện Mộ Tịch Đình không có ở trong chỗ nữ quyến.

Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, sai người hầu đỡ Thái tử cùng
Tông Chính Thuần đến ngủ ở tiền viện, lại sai Hách Liên Mẫn Mẫn an bài
nữ quyến nghỉ ở sương phòng.

Tông Chính Lâm thấy Tông Chính Minh cũng đã hơi say bèn đưa hắn đến
thiên điện nghỉ ngơi, chờ hắn sai người đi tìm người của hắn trở lại thì về cũng không muộn.

Đưa tay đỡ nơi thái dương đã có chút đau nhức, Tông Chính Lâm để Vệ Chân lại canh giữ cửa, còn hắn thì đi về Đan Như uyển.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nhưng không thấy Mộ Tịch Dao lại.

“Trắc phi đâu?” Tông Chính Lâm nhíu mày hỏi.

Hai tỷ muội bọn họ nói chuyện gì vậy, đến tận bây giờ còn chưa nói hết sao, ngay cả bóng dáng người cũng không thấy?

Triệu ma ma vội chạy vào trả lời, “Điện hạ, chủ tử vừa mới trở về, xin ngài đợi một lát, đang tắm rửa ở phía sau.”

“Mộ tam tiểu thư còn ở đây?”

“Không ở. Tam tiểu thư không về cùng chủ tử về đây, người đã trở về đại điện rồi”.

“Cho người đến thiên điện xem một chút, thuận tiện đưa tin đến.”

Phân phó xong việc vặt, Tông Chính Lâm vẫy tay cho mọi người lui ra, hắn tự cởi áo bào, chỉ còn mặc áo trong màu trắng, đi vòng qua hành lanh
đến phía sau tìm người.


“Kiều Kiều?” Tông Chính Lâm vừa vào Song Yến trì đã thấy trong đó chỉ
có một cây nến, không gian mông lung như đều nhiễm một sắc mầu ấm áp.
Tông Chính Lâm vốn đã uống say, giờ bước vào nhà tắm, tâm hồn hoàn toàn
buông lỏng, cảm giác say có vẻ không khống chế được.

Mộ Tịch Dao quay lưng về phía hắn, thân thể chìm trong nước.

“Điện hạ.” Mộ Tịch Dao nghiêng người hờn dỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, càng thêm vẻ nõn nà trong làn hơi nước bốc lên.

Tông Chính Lâm cởi bỏ đai lưng, lại bỏ cả quần áo, chỉ để lại quần lót.

Hắn chậm rãi bước lên từng bước bậc thang bằng ngọc thạch tiến vào trong nước, đang muốn bước qua ôm lấy người, thì đã nghe nàng ngượng ngùng
xung phong.

“Điện hạ, ngài tựa vào thành ao, thiếp sẽ chà lưng cho ngài.”

Hiếm khi thấy nàng chủ động, hắn nghe lời dựa vào thành ao.

“Sao lại dùng “đinh chỉ”?” Tông Chính Lâm thấy trong không khí có mùi
hương nhàn nhạt, rõ ràng không vui. Mùi này át đi mùi thơm trong veo mà
hắn rất thích trên của cơ thể Mộ Tịch Dao.

“Trên người toàn mùi rượu, khó ngửi.” Mộ Tịch Dao ghét bỏ, tay nhỏ vấn tóc, phủ lên trước ngực, quay người đi đến chỗ hắn.

Tông Chính Lâm nằm ở bên cạnh bờ, cánh tay gác lên bàn đá ngọc, hai vai ngập trong ao, thả lỏng toàn thân.

“Còn không qua đây?” thấy nàng chậm chạp, toàn thân nàng còn chỗ nào mà hắn chưa từng nhìn thấy?

Đưa tay gạt nước , Mộ Tịch Dao chầm chậm tới gần Tông Chính Lâm.

“Điện hạ mệt mỏi sao? Có uống canh giải rượu không?” bàn tay nhỏ bé của
nàng đặt lên cánh tay cường tráng của hắn, chậm rãi vuốt ve.

Trên tấm lưng màu lúa mạch của hắn , đôi bàn tay trắng như tuyết đang xoa bóp, động tác rất thành thạo, lực đào lại vừa đúng.

Lục điện hạ khép mắt, vẻ mặt thoải mái, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tay nàng .

Hắn cũng không đáp lời, nói sang chuyện khác. “Hôm nay không có người quản, ăn cơm có ngon không?”

Mộ Tịch Dao dùng sức đập vào lưng hắn, tựa như đang bất mãn.

“Thiếp đương nhiên nghe lời của điện hạ, có Triệu ma ma luôn canh chừng ”.

Bàn tay Mộ Tịch Dao chậm rãi đưa xuống dưới, đi đến thắt lưng Tông Chính Lâm.

“Điện hạ, thay quần áo ~~” giọng nàng mềm mại, ngọt ngào mà uyển chuyển.

Tông Chính Lâm cầm tay nàng đưa lên trước, cởi đồ từng chút từng chút
một. Trút bỏ quần lót ở trong nước thật sự bất tiện, Mộ Tịch Dao vươn
chân giúp hắn tháo xuống dưới.

“Tại sao ? Kiều Kiều muốn cẩn thận thưởng thức quần áo của bản điện hạ ư?”


Sắc mặt Mộ Tịch Dao đỏ bừng, run rẩy nhặt chiếc quần đang nổi trên mặt nước, ném lên bờ, cũng không mở miệng.

Lục điện hạ lại đưa tay qua, kéo chiếc quần lót bị nàng vứt bỏ, trêu chọc nói.

“Chẳng phải Kiều Kiều nói hương thơm dính áo hay sao, bản điện ngửi xem trên quần áo này có mùi không?”

Nữ tử nổi giận, tay nhỏ dịch về phía trước hắn.

Xoa cơ bụng rắn chắc, vuốt lên vuốt xuống, rồi từ từ đưa xuống dưới.

*****

“Cho nên sao?” Mộ Tịch Dao nâng khuỷu tay trái, nhếch cằm trong mắt hàm sương lạnh lùng nhìn khách không mời mà đến.

“Trắc phi gặp biến không sợ, thật bình tĩnh trấn định”. Một người đàn
ông trung niên có dáng vẻ hàm hậu, quay đầu nhìn về phía gương mặt kinh
hoàng của Mộ Tịch Đình , trong mắt tràn đầy vẻ trào phùng.

Mộ Tịch Dao đương nhiên không phải là không sợ, mà nàng cảm nhận được
tuy ngọc bội nóng kên, nhưng không phải là loại sức nóng báo hiệu gặp
phải sát khí.

“Ngươi… các ngươi là ai?” Mộ Tịch Đình sợ hãi run rẩy hỏi.

Đang nói chuyện với Mộ Tịch Dao, bỗng nhiên hai gã hắc y nhân xông tới, nhân tiện nói ra thân phận của bọn họ.

“Mộ tam tiểu thư thế mà cũng không biết lai lịch chúng ta? Xem ra Ân Cơ
dù có tìm đến ngươi, cũng không lộ ra thân phận của chủ thượng”.

Chủ thượng? Mộ Tịch Dao kinh hãi. Tông Chính Lâm đã từng nhắc tới, kẻ
cầm đầu của đám phản tặc Thục Trung tự xưng “Tôn chủ”, thuộc hạ dưới
trướng xưng hắn là “chủ thượng”.

Hai người trước mặt là dư nghiệt Thục Trung? Còn có liên quan đến Mộ Tịch Đình.

Mộ Tịch Dao nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi. Lần này sợ là Mộ Tịch
Đình đã bị kéo vào một vòng lốc xoáy. Thật sự là không tốt, sợ là còn
liên lụy đến cả mấy chục mạng người của Mộ phủ đều bị trảm hết .

“Tại sao lại như thế này?” Mộ Tịch Dao quay đầu nhìn Mộ Tịch Đình đang trắng bệch, gầm nhẹ.

“Muội, muội không biết… Các nàng kêu muội kê đơn. Muội xem tờ giấy, ở
trong hầu bao của Nhụy Châu”. Mộ Tịch Đình bị dọa đến mức nói chuyện
cũng lộn xộn, trong lời nói không tìm được chút manh mối nào.

Mộ Tịch Dao thở sâu, phức tạp nhìn nàng.

Vừa nãy thứ muội đuổi theo, lần đầu tiên chủ động nói có việc muốn hỏi.
Mộ Tịch Dao vốn muốn mang nàng trở lại Đan Như uyển, nhưng nàng ngượng

ngùng từ chối. Nói chỉ muốn hỏi năm ba câu, hỏi xong sẽ đi về, vả lại
Ngũ điện hạ còn đợi trong điện.

Mộ Tịch Dao liền mang nàng đến nhà thủy tạ, để Nhụy Châu và Mặc Lan canh giữ ngoài đình cho hai người nói chuyện.

Có bị hạ dược hay không thì Mộ Tịch Dao đương nhiên biết rõ. Ngọc bội không có cảnh báo, nàng thì bình yên vô sự.

Mộ Tịch Đình tuy bị người khác mê hoặc, nhưng còn may vẫn còn không hồ
đồ. Điều này để cho Mộ Tịch Dao còn có chút an ủi. Dù sao mình cũng
chiếu cố muội muội nhiều năm như vậy, nếu nhận được kết quả là màng ta
giúp đỡ người ngoài phản lại người nhà, thì mình thực sự khó có thể tha thứ.

“Ngoan ngoãn ngồi xuống”. Tịch Dao kéo tay nàng ta. Lạnh lùng nhìn hai người phía đối diện, Mộ Tịch Dao hoàn toàn trầm tĩnh.

“Không có sự phối hợp của Tam tiểu thư thì hành động lần này không thể
nào thực hiện được. Thục không ngờ ” người trung niên cười lớn, “Trời
giúp chủ nhân ta, Tam tiểu thư lại dẫn được Trắc phi đến đây, khiến
chúng ta dễ dàng”.

Hốc mắt của Mộ Tịch Đình đỏ lên, ẩn ẩn nước mắt. Cắn chặt cánh môi trừng mắt nhìn người kia, gắt gao nắm lấy tay phải của Mộ Tịch Dao, mặc dù sợ tới run người, nhưng vẫn dính sát vào người tỷ tỷ, một tấc cũng không
rời.

Mộ Tịch Dao vỗ vỗ mu bàn tay nàng, âm thầm thở dài. Nữ nhân ấy à, luôn
dễ bị tình yêu làm mù hai mắt. Mộ Tịch Đình hao tổn bao nhiêu tâm trí,
chẳng qua chỉ muốn hỏi trước khi tuyển tú có phải mình và Ngũ điện hạ
từng gặp hay không. Giằng co nửa ngày, cuối cùng Mộ Tịch Dao cũng hiểu.

Đứa ngốc này, mình làm sao lại có ý với Ngũ điện hạ? Nguyên Thành đế còn an ổn khỏe mạnh, nếu nàng dám làm hỏng thanh danh hai vị điện hạ thì có đường chết. Kể cả khi không có sự đè ép của Nguyên Thành đế, thì chỉ
cần với tính khí Tông Chính Lâm, nàng mà dám hồng hạnh xuất tường, thủ
đoạn của Lục điện hạ đối phó với nàng sẽ vô cùng tàn nhẫn.

Mộ Tịch Dao mặc dù giận thứ muội không biết phân biệt đúng sai, dẫn tới
tai họa , nhưng giờ cũng không kịp răn dạy. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải đối phó với tình huống hiện tại.

“Nhị vị lưu lại đã lâu, không sợ điện hạ nhà ta tìm tới hỏi tội?” Mộ
Tịch Dao có dự cảm không tốt đành thử dò xét. Trên mặt tuy là vẻ ôn hòa, đầu óc lại đang nhanh chóng tìm cách để tự bảo vệ mình.

*****

“Kiều Kiều” Tông Chính Lâm cầm bàn tay tinh tế của nàng thật chặt, cẩn thận vuốt ve.

“Điện hạ, ngài không muốn…” nữ tử dựa vào trước ngực hắn, nũng nịu ám chỉ.

Tông Chính Lâm khẽ nhếch hai mắt, giọng nói mềm mại, “Bản điện muốn, Kiều Kiều sẽ cho?”

Mộ Tịch Dao khẽ cười làm nũng, yêu kiều cọ xát vào sau lưng hắn, hai tay xuyên qua nách hắn, ôm cánh tay hắn, chậm rãi hướng lên cổ.

“Điện hạ muốn, thiếp đương nhiên sẽ cho.”

Mắt phượng của Tông Chính Lâm bắn ra hàn quang, trầm giọng nói.

“Vậy thì cố mà giữ mạng chó của ngươi.”

Tay phải cảu hắn phát ra nội lực, một mảnh vải vung lên, lập tức quấn chặt cái cổ nhỏ của nữ tử , giữ chặt.

Phun ra một hơi, vẫy tay cho huân hương bên cạnh ao tăt lịm. Trên người hắn mệt mỏi như trước, không có một chút sức lực nào.

Hắn điều tức một lát thì thần chí hồi phục tỉnh táo. Lại nhìn nữ nhân ở
sau lưng, một khuôn mặt xa lạ, sắc mặt xanh mét, sớm đã hết hơi thở.
Kiểm tra đầu ngón tay, quả nhiên trong móng tay có giấu độc.


Gỏi cho dược huyễn thần hương! Loại thuốc mê hiếm quý của Thục Trung, thế mà lại dùng ở đây .

Cả khuôn mặt hắn là một vẻ lạnh lẽo như sương , Tông Chính Lâm nhảy lên. Khoác thêm áo, đi chân trần ra ngoài.

Mộ Tịch Dao hiện ở nơi nào? Trong lòng Lục điện nóng như lửa đốt.

Kế hoạch ám sát ám sát của đối phương lần này cực kỳ kín đáo, có thể
tránh khỏi ám vệ của hắn thì chứng tỏ chúng có nội ứng trong phủ hoàng
tử.

***

“Điện hạ đã có mỹ nhân hầu hạ, Trắc phi ít quan tâm thì tốt hơn”.

Quả nhiên! Kế hoạch thật tinh vi. Có thể đến gần Tông Chính Lâm thì hẳn
là lợi dụng nàng để hạ độc. Khó trách bọn chúng muốn Mộ Tịch Đình hạ
dược mình, chắc là để bắt mình đi. Không ngờ Mộ Tịch Đình lại nảy ra ý
khác, càng khiến bọn chúng thuận tiện hành động.

Lần này liệu có phải là tai họa mà vận mệnh từng nhắc tới? Thà là bị
người khác dùng dược cho thoải mái. Nàng không sợ nhất chính là dùng
dược. bây giờ đã mất đi lợi thế, chỉ đành yên lặng xem xét trước.

“Hai vị tới đây, là muốn hành hung hai tỷ muội chúng ta hay là còn muốn cùng thiếp ngắm cảnh?” Mộ Tịch Dao dựa lưng vào ghế, không có một tia
hoảng loạng hỏi.

Nếu muốn hành hung thì đã sớm ra tay. Nếu đã có hứng thú nhàn rỗi dây
dưa với nàng thì chắc chắn là có mục đích khác. Ngoại việc lợi dụng nàng để tiếp cận Tông Chính Lâm, thì nàng còn có tác dụng gì khác?

Người trung niên cười cười. Theo hồi báo cảu Ân Cơ thì Tông Chính Minh
cũng ngầm động chân tình với Mộ thị. Kế hoạch lần này của Chủ thượng
không chỉ đơn giản là đểloại bỏ Lục hoàng tử Tông Chính Lâm.

“Đương nhiên là còn phiền Trắc phi đi theo tại hạ một chuyến”.

Chỉ là đi một chuyến? E là lần này nếu đã đi rồi tất nhiên sẽ không dễ dàng trở lại.

Mộ Tịch Dao chưa bao giờ lo Tông Chính Lâm không thoát thân được. Sự
cảnh giác cảu hắn nhiều khi còn khiến nàng thấy sợ hãi . Bây giờ chỉ còn cách là kéo dài thời gian, giữ lấy tính mạng.

“Tỷ tỷ !” Mộ Tịch Dao hô lên. Sợ tới mức nắm chặt tay nàng chết cũng
không buông tay. Kẻ kia đi từng bước tới gần, Mộ Tịch Đình thật sự sợ
hãi, trốn tránh sau lưng Mộ Tịch Dao.

“Đi đâu thiếp cũng lười hỏi. Có hỏi thì nhị vị cũng sẽ không nói cho
biết. Muội muội của thiếp đương cũng không có tác dụng gì, mang theo chỉ ảnh hưởng đến nhị vị làm việc mà thôi. Cứ để nàng ở lại đây, đỡ một cái phiền toái, chẳng phải rất tốt ư?”

Mộ Tịch Đình không có tác dụng, nếu đi theo thì nguy hiểm hơn nàng
nhiều. Biện pháp thoát thân tốt nhất là để nàng ta biết cáng ít càng
tốt. Biết càng nhiều càng dễ mất mạng.

“Thiếp là phụ nữ có thai, nếu thấy máu tay, chân sẽ mềm nhũn không đi
được.” Giọng nói của Mộ Tịch Dao mềm mại mà lại có vẻ cứng rắn.

Hai người kia liếc nhau, trong chớp mắt một người đánh vào gáy Mộ Tịch Đình, khiến cho nàng ta mất đi ý thức, ngã xuống đất.

Mộ Tịch Dao quay đầu rời đi.

Tông Chính Lâm, nếu chàng không nhanh, bánh bao nguy mất…


Bình luận

Truyện đang đọc