SỦNG PHI - TRIÊM Y

Tông Chính Lâm dám nói như vậy, vậy nàng còn sợ gì. Trừ Nguyên Thành đế, mọi chuyện khác Mộ Tịch Dao đều không sợ.

Không biết gần đây có phải ngọc bội có chút vấn đề về chất lượng hay không? Mộ Tịch Dao miên man suy nghĩ.

Sau khi Nguyên Thành đế ngồi xuống, mọi người cũng không còn tùy ý như
vừa rồi, ai cũng giữ ý lễ nghĩa. Liễu Phi được ân điển, ngồi bên cạnh
quân vương nên rất đắc ý. Quý phi nhìn nàng ta huênh hoang, khóe miệng
nhếch lên. Trên đời này không thể có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, cho dù có bánh rơi xuống, cũng phải nghĩ kỹ cho kỹ, bánh này có thể ăn
được hay không. Mất công sức nâng nàng ta khoảng thời gian này, cũng đã
đến lúc nàng ta hồi báo rồi. Đưa mắt đảo qua Thục phi, ý cười hiện lên
một cách rõ ràng.

Tông Chính Lâm bị Tông Chính Minh lôi kéo trò chuyện, đôi khi cũng quay
đầu nhìn bên Mộ Tịch Dao. Không ngờ nàng lại tự mình thoải mái vui vẻ,
cùng Trương thị xem biểu diễn, trò chuyện rất sôi nổi. Chú ý lắng nghe
lời nói của nàng, sắc mặt Tông Chính Lâm lập tức đen lại.

“Thư sinh này mặt mày thanh tú, cũng coi như khá được mắt”.

“A, ngươi nhìn kỹ thị vệ phía đằng sau kìa, thật ra nhìn còn đẹp hơn vị
thư sinh. Đáng tiếc quá mức oai phong, chỉ có thể diễn vai phụ thôi”.

Trương thị nhìn đi nhìn lại cũng không hiểu võ sinh đen sì kia có chỗ
nào tốt, “Trắc phi, người này hình như da quá đen, nhìn không rõ người”.

Mộ Tịch Dao thở dài, sao lại dùng từ “đen”? Rõ ràng là da màu đồng, đúng là không hiểu giá trị gì cả.

“Nam nhân phải oai hùng cao lớn mới tốt, có dáng vẻ trắng trẻo thì tính
cái gì? Bóng hay sao chứ!”Mộ Tịch Dao ghét nhất là dạng ẻo lả, dạng gay
hay bóng nhất định là gặp một người là giết một người.

Tông Chính Lâm càng nghe càng đen mặt. Nữ nhân này quả thực càng ngày
càng càn rỡ, có hắn ngồi ở đây mà nàng dám đánh giá nhận xét nam nhân
khác. Muốn tạo phản hay sao ?

“Mộ thị!”

Mộ Tịch Dao còn chưa kịp phản ứng, Trương thị lại hoảng sợ trước. Nhanh
chóng lùi lại phía sau cách xa một chút. Nhìn sắc mặt điện hạ, Trắc phi
chắc chắn đã tự rước họa vào thân rồi.

“Điện hạ…”Mộ Tịch Dao quau đầu sững sờ nhìn hắn, khó hiểu. Sao đột nhiên lại nổi giận?

“Oai hùng , cao to?”Tông Chính Lâm híp mắt lại, nhìn lên phía sân khấu.

Xong rồi! Mộ Tịch Dao giờ mới phản ứng, lập tức biết lại phạm vào tính
xấu của Lục điện hạ. Tuyệt đối không thể khen ngợi nam nhân khác, nếu
không nàng sẽ phải chịu khổ.

Đang muốn bổ nhào qua làm nũng, thì nghe bên trên truyền đến tiếng hét kinh hãi.


“Liễu phi!”Nguyên Thành đế đang ôm người vừa ngã xuống, vội vàng triệu ngự y.

Ngay lập tức trong đại điện trở nên vô cùng yên tĩnh không tiếng động,gánh hát đang diễn cũng nhanh chóng rút lui.

Sắc mặt Nguyên Thành đế vô cùng khó coi, cho người nâng Liễu phi mới té xỉu đến thiên điện.

Hoàng đế không lên tiếng, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn, an phận ngồi tại chỗ, âm thầm xì xào bàn tán.

Sắc mặt Thái hậu âm trầm như nước, mấy trò ở hậu cung đã thấy nhiều, nên bag đương nhiên biết chuyện gì đang sảy ra. Nhưng lại chọn lúc gia yến
để gây sự, là thấy lão bà tử bà đây sống đã quá lâu rồi, nên không còn
uy nghiêm gì nữa hay sao.

Mộ Tịch Dao thấy Liễu phi được đưa đi, ánh mắt bỗng trở nên sắc sảo hơn.

Vừa rồi khi Nguyên Thành đế lướt qua, người đi theo phía sau, còn có thể là ai!

Thì ra là thế, quả nhiên là đối phó với nàng.

Mộ Tịch Dao trở nên nghiêm túc, kịch đã mở màn, vậy thì phải xem

Lúc ngự y đến, Nguyên Thành đế trực tiếp miễn lễ, có thể thấy rất coi
trọng cái thai này của Liễu phi. Người đến tuổi trung niên, luôn không
muốn thấy con chết yểu.

Tình hình trong thiên điện Mộ Tịch Dao không được biết, nhưng đợi lâu mà không thấy động tĩnh, nhưng cũng có thể đoán được một chút. Xem ra sự
việc này sẽ không đơn giản mà kết thúc được.

“Hoàng thượng, mạch tượng của nương nương ổn định, không có dấu hiệu
sinh bệnh”. Ngự y cúi người bẩm báo, cảm thấy sợ hãi. Xem bệnh, sợ nhất
là chẩn không ra bệnh.

Nguyên Thành đế giận dữ, “Người còn nằm ở đằng kia, ngươi lại nói với trẫm là không có bệnh?”

“Hoàng thượng, vi thần tài nghệ kém cỏi, tội đáng muôn chết. Kính xin
hoàng thượng thỉnh đại nhân của thái y viện tự mình đến khám lại”. Ngự y sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, quỳ mãi không dậy nổi.

Chờ khi hai vị ngự y của Viện Phán đến, sau khi bắt mạch, kết luận cũng không khác nhau lắm.

“Khời bẩm hoàng thượng, chúng thần cho rằng, Liễu phi không có bệnh, cũng không trúng độc”.

Lần này Thái hậu cũng trở nên nóng nảy. Viện Phán là tâm phúc của hoàng
thượng, kết luận như thế thì tình hình bào thai sẽ như thế nào?

“Nếu Liễu phi không tỉnh lại, thai nhi có thể giữ được không?”Nguyên Thành đế không quan tâm đến nữ nhân bằng con nối dõi.

“Cái này…”Viện phán do dự một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu, “Liễu phi có
thai chưa đủ ba tháng, mang thai cũng không ổn định, nếu theo tình hình
hiện nay, thai nhi rất khó bảo được”.


Nguyên Thành đế nhìn người nằm trên giường, cau mày.

Thái hậu đảo mắt nhìn các phi tần, xem xét biểu cảm các nàng một cách cẩn thận, không thấy gì khác thường.

“Hoàng thượng, bây giờ phải làm sao?”không phải là bệnh, cũng không phải là độc, phải chữa trị như thế nào?

“Khởi bẩm Thái hậu, nô tỳ nhớ lúc Tiên hoàng tại vị, hình như cũng từng có chuyện như vậy”. Đức phi tỏ vẻ không yên bẩm báo.

Thái hậu và Nguyên Thành đế nghe lời nói của Đức phi , bỗng nhiên biến
sắc. Đây là nói vu cổ? Lúc Tiên hoàng còn tại vị, có một vụ án Vu cổ
liên lụy rất rộng, cả hậu cung máu chảy thành sông. Cả triều đình rung
chuyển bất an.

Thái hậy nhớ tới đoạn thời gian đẫm máu kia, sắc mặt cực kỳ dữ tợn. Ngày đó bà suýt thì bị đẩy vào lãnh cung, may mà được ông trời phù hộ, mới
có thể rửa sạch oan khuất, nếu không có lẽ hôm nay đã là một nắm đất.

“Cố Trường Đức, tuyên Tư thiên giám chưởng và giám chính nhanh chóng vào điện”.

“Lệnh Thống lĩnh thị vệ Kỷ Hoài An mang binh lục soát toàn cung!”

Nguyên Thành đế vừa hạ khẩu dụ, ngay lập tức cả hoàng cung của Thịnh
Kinh lập tức thần hồn nát thần tính, không người nào dám can đảm vọng
động.

Mộ Tịch Dao dựa vào người Tông Chính Lâm ngủ gật, chỉ một lát sau liền nặng nề chìm vào ngủ.

Đang giữa trưa, mỗi ngày nàng đều phải ngủ trưa nên không chống cự được
nữa. Tông Chính Lâm thấy nàng khó chịu , dựa vào mình , bèn dứt khoát ôm nàng vào trong lòng, ấn đầu nàng vào trong ngực mình, không để người
khác nhìn.

Trong nội cung sảy ra chuyện lớn như thế, Hách Liên Mẫn Mẫn cũng chẳng
quan tâm hai người không hợp quy củ. Thị tới gần Tông Chính Lâm, lo lắng hỏi, “Điện hạ, có phải có người mượn chuyện này hãm hại mẫu phi?”. Hậu
cung tranh đấu vô cùng hung hiểm, cái mà Hách Liên Mẫn Mẫn nghĩ đến
trước tiên là việc phi tần trong cung luôn người này gạt người kia. Hiện giờ sợ nhất là Thục phi bị liên lụy.

“Cứ từ từ đợi đi”. Tông Chính Lâm vẫn bình tĩnh. Nếu có người dám động vào Thục phi… hàn ý trong mắt Tông Chính Lâm bắn ra.

Sau nửa canh giờ, Thống lĩnh thị vệ Kỷ Hoài An trở về bẩm báo, đã lục
xoát toàn bộ hoàng cung, không thu được gì. Nhưng tìm thấy trong phòng
một số hạ nhân có vài đồ không sạch sẽ.

Nguyên Thành đế đang lúc tức giận, nghe thấy những việc bẩn thỉu này, liền không thể dung thứ được. “Lôi ra ngoài chém”

Chưởng quản Tư thiên giám lĩnh mệnh mang theo hai thái giám tức tốc vào
cung, vừa mới bước vào cửa đã nghe Nguyên Thành đế ra lệnh chém người,

sợ tới mức mồ hôi lạnh toát đầy cả lưng.

“Cút vào đây!” Nguyên Thành đế chờ đã lâu, đã mất hết kiên nhẫn.

“Đến xem Liễu phi, có phải là trúng Vu cổ hay không ?”

Chưởng Tư thiên giám nghe hai chữ “Vu cổ” ,giật mình. Vị quan
tiền nhiệm của ông ta cũng mất chức vì chuyện này, lần này sẽ không đến
lượt mình chứ? Ngay lập tức quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Ba người vội bận rộn đo lường tính toán, lúc thì nhìn trời xem sao, lúc
lại xem tướng mạo, lải nhải thương lượng hồi lâu, mới thở dài một hơi.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Liễu phi nương nương không phải là trúng cổ”.

Đáp án này trùng với bẩm báo của Kỷ Hoài An. Nguyên Thành đế cùng Thái hậu đều yên lòng. Không phải là vu cổ là tốt.

“Vậy sao người lại bất tỉnh ?”

Chưởng Tư thiên giám xấu hổ. Việc hôn mê bất tỉnh này lẽ ra nên thỉnh ngự y xem mới phải ?

Nhất thời không biết trả lời thế nào. “Điều này…”.

“Khởi bẩm hoàng thượng, sở trường của vi thần là tính mệnh số, có thể
cho thần thử một lần”. Trong hai gã thái giám có một người tự đề cử.

Ở Đại Ngụy rất coi trọng mệnh số . Trẻ con sinh ra, nam nữ hôn phối,
đế vương tế thiên, đều cần tính xem mệnh số có hợp với số trời hay
không. Nhân tài ở Tư thiên giám rất đông đúc, không chỉ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngay cả mệnh số của mọi người cũng có thể xem.

“Chuẩn”.

Nửa khắc sau, người này đem kết quả suy tính nói ra.

“Vạn tuế, đây là do trong nội cung có người có mệnh số tương khắc với
Liễu phi nương nương. Hơn nữa mệnh số của người này là kỳ hung, dễ khắc
với tôn thất”.

Thái hậu kinh hãi. Còn có việc này nữa !

“Hoàng đế, việc này cần tra rõ mới có thể an tâm”.

Nguyên Thành đế nhắm mắt suy tư thật lâu, nhìn quan giám chính đang quỳ phía dưới nghiêm nghị cảnh cáo.

“Việc này không phải chuyện đùa, nếu dám nói bừa, chết !”

Vị Giám chính kia bị dọa khẽ run rẩy, run run thề, “Vi thần không dám
làm chuyện đại nghịch bất đạo, nhất định sẽ làm tròn phận sự, không dám
có nửa chữ giả dối”.

“Tất cả mọi người ra ngoài đi”. Nguyên Thành đế dẫn đầu quay trở lại đại điện, đám phi tần đi theo phía sau.

Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm lay tỉnh, thấy Nguyên Thành đế lần nữa
ngồi xuống, vồi rời khỏi lòng hắn nghiêm chỉnh ngồi lại, cảm thấy rất
bất mãn.

Làm gì mà lâu như vậy ? Không được ngủ trưa thì thôi, còn không để nàng

đi ra ngoài nhìn con nàng. Không biết bánh bao nhỏ có khóc nhè không.

“Hoàng thượng, trừ Thái hậu nương nương cùng các vị hoàng tử vi thần cần ngày sinh tháng đẻ của mọi người”.

Nguyên Thành đế gật đầu. Những người khác không rõ chuyện gì, cũng không dám hỏi, chỉ có thể thành thật viết bát tự đưa lên.

Một lát sau , vị quan Giám chính kia từ chính giữa lấy ra một tờ giấy, cung kính trình lên.

“Chính là người này”.

Nguyên Thành đế nhìn tờ giấy, mày nhăn lại.

“Đúng là người này ?”

“Thần lấy đầu bảo đảm”.

Nguyên Thành đế lại gọi chưởng Tư thiên giám lệnh cho hắn xem. “Người này có mệnh số tương khắc với Liễu phi ?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người phía dưới bỗng bừng tỉnh, thì ra là khắc mệnh. Ngay lập tức ai ai cũng trở lên lo lắng.

“Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần có thể xem thiên thượng, còn về mệnh số
thực không dám nói bừa. Nhưng Cam đại nhân ở Tư thiên giám rất tinh
thông tính toán mệnh số, không ai có thể vượt qua. Cam đại nhân đã dám
lấy tính mạng ra đảm bảo, chắc kết quả này không sai biệt lắm”.

Nguyên Thành đế lại nhìn sang một giam chính khác, người vừa rồi cũng là người trung hậu, dám nói thẳng không thông tính mệnh số. “Nếu tra ra có một chữ nói bậy, sẽ tru cửu tộc”.

Nói xong lại nhìn Thục phi, thần sắc khó đoán.

Mắt phượng của Tông Chính Lâm hiện hung quang, thực sự có người dám ra
tay với Thục phi? Mặt Hách Liên Mẫn Mẫn thì trắng bệch, nếu Thục phi gặp chuyện không may, nhất định sẽ liên quan đến điện hạ.

Mộ Tịch Dao xoa xoa tay Tông Chính Lâm, ra hiệu hắn an tâm một chút đừng vội vã. Muốn kéo Thục phi xuống, chủ mưu sau lưng không cần nói cũng
biết là ai.

“Lời vừa rồi của giám chính, ngươi đều đã nghe rõ?”

Thục phi từ lúc Nguyên Thành đế bắt đầu dò xét mình, đã biết hôm nay bị
người tính kế, cũng không kích động, bình tĩnh thản nhiên. Từ khi vào
cung đến nay đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió lớn nhỏ, chẳng lẽ còn sợ mệnh số gì đó? Cái khác thì không cần nói, chỉ cần dựa vào việc
dưới gối bà có hai con trai, muốn dùng mệnh số để kéo đổ bà, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

“Bẩm hoàng thượng, nô tỳ tất nhiên đã nghe rõ. Nếu nói mệnh số của nô tỳ xung khắc với Liễu phi, còn dễ khắc với tôn thất, nô tỳ vạn vạn không
thể nhận”.

Nguyên Thành đế đưa tay cắt đứt lời nói của bà, chỉ đưa tờ giấy cho bà.

Thục phi cúi đầu nhìn chữ viết xinh đẹp bên trong, hoảng sợ kêu lên “Mộ nha đầu !”

Mộ Tịch Dao vốn còn đang chìm trong suy tư, đột nhiên bị tiếng hô của Thục phi làm phát hoảng.

Mộ nha đầu? Là đang kêu nàng sao? Ngẩng đầu nhìn Thục phi ngồi phía
trên, cũng thấy bà đang nhìn lại mình. Lại nhìn tờ giấy trong tay bà,
khóe môi nhếch lên.

Quả đúng là như thế, người mà bọn họ muốn diệt trừ, ngay từ đầu đã không phải là Thục phi, mà là nàng – Mộ Tịch Dao !!!


Bình luận

Truyện đang đọc