SỦNG PHI - TRIÊM Y

Thục phi kinh ngạc nhìn Mộ Tịch Dao đang được người nâng dậy, vẻ mặt
phức tạp. Nha đầu này thật sự thông minh,sao lại không biết đây là một
cái bẫy. Vậy mà vẫn dám lấy tính mạng ra đánh cược, không nên liều lĩnh
đánh cược như vậy. Nhưng mà, chuyện mệnh số thì phải kêu oan bằng cách
nào? Vốn chuyện này đã là lĩnh vực hư vô mờ mịt, toàn bộ đều do Tư Thiên Giám suy đoán. Hôm nay Giám Chính đã kết luận, còn ai dám phản bác lại?

“Hoàng Thượng, nô tỳ nghe nói người được Đại Ngụy kính trọng nhất, không có ai khác chính là trụ trì An quốc tự.” sau khi Mộ Tịch Dao đứng dậy
cũng không lui xuống, mà hơi trầm ngâm, rồi thốt ra lời làm người khác
giật nảy mình.

“Hai năm trước trụ trì An Quốc Tự ra ngoài du ngoạn, đến nay vẫn chưa
về.” Nguyên Thành đế cũng nghĩ đến việc thỉnh đại sư đích thân tính
toán, tiếc rằng người là thế ngoại cao nhân, chỗ ở không cố định, không
có cách nào tìm ra. Nếu muốn tìm được người, phải sử dụng đến mật thám.
Lúc này đang chuẩn bị chiến tranh, mỗi mật thám đều đã có mật lệnh
riêng, rời kinh đi làm nhiệm vụ.

Mộ Tịch Dao đương nhiên biết đại sư trụ trì không ở kinh thành, nếu như
đại sư ở đây, mấy người kia cũng không dám ra tay như vậy.

Nếu bị người gài bẫy thì chỉ cần tìm cách thoát tội là được, nhưng
chuyện mệnh số thì lại là việc mà không được phép nghi ngờ. Muốn lật lại bản án tìm cách lấy lại trong sạch cho mình. Hôm nay còn suýt bị người
chỉ vào mặt mà mắng có số tang môn, nỗi nhục nhã này, nàng không chịu được!

“Đại sư chưa về thì nô tì cũng không cưỡng cầu.” Lại một lần nữa vượt
khỏi dự đoán của Nguyên Thành đế, Mộ thị lại nhẹ nhàng buông tha, không
nhắc tới nữa.

Thái hậu cũng cho rằng Mộ Tịch Dao muốn chờ đại sư trụ trì An Quốc Tự
vào cung. Nhưng không ngờ, nàng lại không trì hoãn thời gian mà vô cùng
dứt khoát.

“Hoàng đế, Liễu phi giờ đang hôn mê, nếu cứ trì hoãn thì bào thai trong
bụng sẽ không giữ được. Bản án này khi nào thì đưa ra xử?”


Nguyên Thành đế nhớ tới việc Mộ thị xin đến tông tộc, tính sơ qua liền định thời gian.

“ Giờ Tỵ hai ngày sau, triệu tập tông tộc đến Gia Hòa điện, vụ án này
giao cho Hình bộ thẩm tra. Thái Sử cục chấp lệnh, chư quan Khâm Thiên
Giám cùng giám sát. Mộ thị, còn có gì điều gì dị nghị?”

“Nô tì tạ Hoàng Thượng ân điển, không hề dị nghị.”

“Lão Lục!” Nguyên Thành đế đứng dậy, kêu Tông Chính Lâm đi theo.

Sắc mặt Tông Chính Lâm đen như mực, nhìn sâu vào trong đôi mắt thản nhiên của Mộ Tịch Dao, chỉ kịp để lại đôi câu.

“Bản điện hạ sẽ quay trở lại rất nhanh thôi.”

Mộ Tịch Dao cười nhìn hắn rời đi, quay người lại, lại gặp đôi mắt đang chăm chú nhìn mình của Tông Chính Minh.

Tông Chính Minh nhìn nàng, phảng phất như lại thấy được một nữ tử gan dạ nghiêm nghị trước kia. Nàng chính là nữ nhân như vậy, dù ở trước mặt
thái hậu và hoàng đế, cũng dám mở miệng “tự thỉnh xóa tên khỏi tông
diệp, một ly rượu độc!”

Lúc rời đi lướt qua cạnh nàng, Tông Chính Minh thoáng bước chậm lại.
“Còn hai ngày nữa, bản điện thay nàng tìm hiểu tung tích của đại sư.”

Giọng nói trầm thấp của hắn vang trên đỉnh đầu, ngay sau đó đã như gió
lướt qua, Mộ Tịch Dao chưa kịp phản ứng lại , người đã đi xa.

Đám nữ nhân theo sau lưng Tông Chính Minh, không khỏi kinh ngạc. Lúc
sau, nghĩ tới điện hạ đối xử rất tử tế với Mộ thứ phi, lập tức sáng tỏ.
Hắn quả là người yêu ai yêu cả đường đi lối về, cả đích tỷ của ái thiếp
cũng chiếu cố chu toàn. Chỉ có một người từ đầu đến cuối chưa từng ngước mắt lên, nhưng trong lòng thì sáng tỏ. Hắn vẫn vì nàng ta mà đau lòng
sao?

Mộ Tịch Dao được Thục phi phái người đưa về phủ Lục hoàng tử, vừa mới vào cửa thì đã thấy Mặc Lan và Huệ Lan đỏ hoe mắt đón.


“Chủ tử…” Theo Mộ Tịch Dao chục năm, tình cảm chủ tớ sớm đã khắc sâu tận xương tủy. Hôm nay biết sau hai ngày nữa Mộ Tịch Dao phải một mình ứng
phó với kiếp nạn sống còn, cuối cùng không đè nén nổi, khóc òa lên.

“Khóc cái gì? Các ngươi từng thấy chủ tử của các ngươi chịu thiệt sao?
Lần này mà không lột được da kẻ giật dây sau lưng, thì đừng hòng yên
chuyện.”

Triệu ma ma đang ngóng trông điện hạ về, chợt nghe thấy lời giận dữ của
chủ tử. Lại thấy tiếng khóc hai đóa hoa lan đã im bặt, ngơ ngác sợ sệt
nhìn Mộ Tịch Dao.

Có phải chủ tử cũng biết tai vạ khó lường, cho nên đầu óc hồ đồ rồi
không? Hiện giờ thoát thân còn không nổi, ai còn nhớ tới chuyện tìm đầu
sỏ mà trả thù?

Đan Như uyển yên tĩnh một cách kỳ lạ, nhóm hạ nhân sau khi biết được tin tức, nào dám lớn tiếng, đều mặt ủ mày chau, cách phòng chính rất xa,
chỉ sợ bị Trắc Phi giận chó đánh mèo. Triệu ma ma cùng thị nữ thân cận
đợi bên cạnh, nhưng lại chỉ ngây ngốc nhìn Mộ Tịch Dao ngủ bù, hai mặt
nhìn nhau ngơ ngác.

Toàn thân Tông Chính Lâm đầy hơi lạnh trở lại Đan Như uyển, thì thấy Mộ Tịch Dao đã yên ổn nằm trên giường, ngủ say sưa.

Nhìn nàng nhắm mắt nằm ngủ,trầm tĩnh mà yên nhã. Tông Chính Lâm nhắm mắt thật lâu, bỗng thấy nhụt chí. Đi tới bên mái tóc lòa xòa phủ bên gối,
ôn nhu khẽ khàng gọi, “Tịch Dao.”

Mộ Tịch Dao bị quấy rầy mộng đẹp, đầu cọ cọ, tìm tư thế thoải mái tiếp
tục ngủ. Bởi vậy mới bỏ lỡ biểu cảm chân tình hiếm có của Lục điện hạ.

Tông Chính Lâm ngồi dựa vào đầu giường, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, cứ ngồi thế cho đến khi trời đã chạng vạng tối.

Hôm nay trong đại điện, nàng với phong thái tao nhã, khó gặp trên đời.

Đây là lần đầu tiên hắn bắt gặp một Mộ Tịch Dao như vậy, trong đôi mắt
nàng lấp lánh ánh lên niềm kiêu hãnh mà kiên định , trên thế gian này
cũng chỉ có mình nàng thôi.

Vũ khí sắc bén của nàng vẫn luôn giấu kín, chỉ đến khi cần dùng mới nghiêm túc xuất hiện.

“Kiều Kiều.” Tông Chính Lâm nhìn đồng hồ nước, cúi người khẽ chạm vào nàng

“Điện hạ.” Mộ Tịch Dao mở mắt liền rơi vào ánh mắt thâm thúy của hắn, điềm tĩnh mà hòa nhã, tĩnh mịch và đẹp đẽ.

“Thiếp lại khiến cho điện hạ phiền lòng rồi .”

Đây là lần đầu Tông Chính Lâm nghe Mộ Tịch Dao tỏ vẻ áy náy. Hắn sờ đỉnh đầu nàng, trầm giọng mở miệng.

“Kiều Kiều dùng tính mạng mình đánh cược, chỉ vì muốn cầu Hoàng Thượng
tra rõ án này?” Đừng nói là một Liễu phi, cho dù chết cả trăm tám mươi
phi tần, thì mắt Tông Chính Lâm cũng sẽ không chớp một cái.

“Điện hạ không cần lo lắng, tai họa này của thiếp không ảnh hưởng gì,
chắc chắn thiếp sẽ giữ mạng mình thật lâu.” Mộ Tịch Dao ôm cổ hắn, cười
trêu chọc.

Vẫn chưa sinh đủ con cái, tâm nguyện đời trước vẫn chưa thành, có chết cũng không chạy thoát.

Tông Chính Lâm không nhẫn nhục tốt bằng nàng, ngưng trọng hỏi, “Bản điện hạ cầu Hoàng Thượng đưa nàng đi Giang Nam tránh ít thời gian được
không?”

Chờ khi hắn chỉnh đốn xong đám nghịch thần Thục Trung kia, mới có thể hạ thủ diệt trừtận gốc phủ An Quốc Công, đến lúc đó Mộ Tịch Dao sẽ ngoan
ngoãn quay về bên cạnh hắn.

Ban nãy hắn đã cầu xin, Nguyên Thành đế không đồng ý. Nhưng mà, thế thì
sao nào? Hắn có rất nhiều thủ đoạn việc trộm Long chuyển phượng chỉ là…

Đi Giang Nam gì chứ? Đám tiện nhân còn chưa trừng trị, có đánh chết nàng cũng không đi! Nàng là Mộ Tịch Dao, dù là đời trước hay đời này cũng
không nghĩ sẽ “Mang tội lẩn trốn” !

“Điện hạ, thiếp còn chờ thu thập kẻ gian nịnh, trò hay chưa dứt, sao có thể rời đi?”

Tông Chính Lâm thấy nàng nói đùa, nhưng lại không giống như nói giỡn, hàng lông mày cau chặt trầm mặc không nói.


“Nếu điện hạ có lòng, giúp thiếp phái người đi Lộ Thủy một chuyến, thỉnh đại sư về kinh là tốt nhất.”

Lời của lão hòa thượng nhất định là rất đáng tin cậy, ngày đó khi kết
duyên, giờ đây ông ta hồi báo một chút cũng không coi là quá phận.

Mắt phượng của Tông Chính Lâm sáng rực, gắt gao nhìn thẳng Mộ Tịch Dao, biểu cảm không được tốt lắm.

“Kiều kiều thật sự là thâm tàng bất lộ, ẩn nhẫn thật tốt.”

“Điện hạ, từ Kinh Thành đến Lộ Thủy, đi đi về về hơn mười ngày, nước xa
không cứu được lửa gần. Chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Về phần vị Giám Chính đại nhân kia, nếu nói về tính toán, hắn còn kém
xa.” Mộ Tịch Dao cười khẽ một tiếng.

Một ngày một đêm này, thống lĩnh thị vệ cùng thủ lĩnh ám vệ của phủ Lục
hoàng tử, cưỡi ngựa tốc hành đi về hướng Sùng Châu Lộ Thủy.

Trong hoàng cung, Ngọc Diệp cung.

“ Hôm nay Mộ thị dùng cả tính mạng để cược, cầu Hoàng Thượng tra rõ.
Chẳng lẽ kế hoạch lần này còn có chỗ sơ hở, có thể khiến cho ả trở
mình?”

“Tỷ tỷ, nào có sơ hở gì có thể tra ? Ngày sinh tháng đẻ là giấy trắng mực đen, đâu coi là vu cáo.”

“Có đúng như lời đồn đãi, trong Tư Thiên Giám không một ai có thể sánh bằng Cam đại nhân về thuật chiêm tinh?”

“Đúng. Người nọ thực có bản lĩnh, đó cũng không phải hoàn toàn nói ngoa. Số mệnh của Mộ thị xác thực là khắc với Liễu phi, hơn nữa còn gây hại
cho hoàng thất nha… Ai mà biết được? Nửa thật nửa giả, thực thực hư hư
không ai phân rõ.”

“Hành động bí mật chút. Trên dưới trong Cam phủ không thể để thoát một người nào!”

“Tỷ tỷ yên tâm, thiếp sớm đã cho người coi chừng. Chẳng qua… đêm nay Hoàng Thượng lật bài tử của Thục phi.”

“Chỉ là để trấn an. Sợ cái gì.”

Quý phi xiết chặt ngọc như ý trong tay, nhớ tới việc hợp tác với An quốc công, lại có chút khẩn cấp.


Bình luận

Truyện đang đọc