SỦNG THIẾP Ở VƯƠNG PHỦ

Nghe được một tiếng két ….. vang lên, Phúc Thành đang ngồi dựa vào bệ đá ở hành lang, giật mình một cái tỉnh lại.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Có thể là do ngồi chồm hổm lâu, hắn đi đứng có chút không linh hoạt, loạng choạng vấp ngã, vẫn là Tấn vương duỗi tay đỡ hắn, hắn mới đứng vững.

"Điện hạ." Phúc Thành hơi xấu hổ cười cười.

Tấn vương gật đầu, lặng yên không tiếng động dẫn đầu đi theo lối tối qua đã đến, rời khỏi Tiểu Vượt Viện. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Nhìn điện hạ nhà mình tinh thần sung mãn khí thế, vầng trán giãn ra, chứng tỏ rất khoan khoái thoải mái, Phúc Thành liền biết, khẳng định là tối hôm qua Tô nhũ mẫu hầu hạ rất tốt, nếu không điện hạ cũng không có dáng vẻ này.

Phúc Thành cảm thấy mình là một nô tài có trách nhiệm, khẳng định phải lý giải được tâm ý của chủ tử, vì thế mới hỏi: "Điện hạ, có cần chuyển Tô nhũ mẫu ra khỏi Tiểu Vượt Viện hay không?" Dù sao cũng đã hầu hạ cha lại còn chăm sóc nữ nhi, không thể trộn lẫn thành một đoàn.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Nghe nói như thế, Tấn vương chần chờ một chút, hồi lâu sau mới nói: "Hiện tại không được."

Phản ứng của Tấn vương khiến Phúc Thành có chút giật mình, chẳng lẽ điện hạ dự định ăn xong không phụ trách? Hắn dùng loại ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Tấn vương, mãi cho đến khi Tấn vương phát bực.

Khó có được tâm tình tốt bỗng chốc bị phá hỏng, Tấn vương nhớ tới tối qua, dáng vẻ tiểu nhũ mẫu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà hầu hạ hắn.

Ngọc Nương uất ức cầu xin khiến Tấn vương rất không thể lý giải, vì để hắn không cần thân thể nàng, nàng thà rằng vất vả dùng biện pháp khác hầu hạ hắn, cũng không muốn hắn chạm vào thân thể mình. 

Nàng đang thủ tiết? Chẳng lẽ nàng vì tên nam nhân đã chết kia mà thủ thân như ngọc?

Nghĩ đến điều này, tâm tình của Tấn vương lại càng kém, cũng vì vậy mà đối với Phúc Thành càng không có sắc mặt tốt.

Chẳng qua đã quen với gương mặt lạnh của hắn, tâm tư của Phúc Thành lại không ở chỗ này, nên thật sự cũng không phát hiện ra manh mối, chủ tớ hai người thừa dịp sắc trời chưa hừng sáng, một đường lặng yên không tiếng động trở lại Triều Huy Đường.

*****

Tấn vương đi rồi, Ngọc Nương ngồi trên giường phát ngốc một hồi lâu mới đứng lên.

Nàng tháo toàn bộ đệm chăn trên giường xuống, nhìn sắc trời bên ngoài, lặng lẽ bưng này nọ đã thay đổi đi đến giếng nước giặt giũ.

Bên trong dãy nhà sau này không có một người nào, hôm nay trời vẫn còn sớm, tất cả mọi người vẫn chưa thức dậy.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Ngọc Nương kéo nước từ trong giếng lên, đổ xuống ngâm đệm chăn vào, còn có hai kiện đồ lót của nàng bị Tấn vương túm lấy lau thân thể tối qua, cho đến khi ngâm toàn bộ vào trong nước, rốt cuộc, hương vị nói không ra lời kia mới nhạt đi chút ít nơi chóp mũi của nàng. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Rõ ràng không có ai, nàng lại mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, dùng sức chà xát những chỗ dính bẩn kia trong nước, lại thoa xà phòng lên mà chà xát, đang lúc giặt giũ, bỗng có người đi tới.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Là Vương mụ mụ và Triệu mụ mụ.

Hàng ngày, người trong phòng bếp nhỏ thức dậy sớm nhất, bởi vì điểm tâm phải làm xong trước khi trời sáng, như thế thì lát nữa hạ nhân mới có điểm tâm để ăn.

Thấy Ngọc Nương ngồi xổm bên giếng giặt quần áo vào thời điểm này, hai người đều hết sức giật mình.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

"Tô nhũ mẫu, sao dậy sớm như vậy?"

Sớm là chuyện thứ nhất, mấu chốt là mấy thứ Ngọc Nương giặt trong chậu, người mù cũng nhìn thấy, tự nhiên khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, mới tảng sáng ai lại đi giặt giũ đệm chăn.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Ngọc Nương đỏ mặt, nhất thời tìm không ra cớ.

Ở trong mắt đối phương lại biến thành ‘muốn nói lại thôi’, là phụ nhân, hàng tháng đều có mấy ngày bất tiện như vậy, ngẫu nhiên làm dơ đệm chăn cũng không phải là sự tình gì hiếm lạ, tất cả mọi người đều hiểu.

Triệu mụ mụ bật cười nói: "Ngài cũng thật là, lúc nào giặt mà không được, hết lần này tới lần khác lại chọn thời điểm sớm thế này."

Ở một bên, Vương mụ mụ cũng chen miệng: "Cái này dùng nước lạnh giặt không sạch, chờ đốt lò, ta múc ít nước nóng cho ngài."

Hai người mở cửa phòng bếp, rất nhanh đã bận bịu ở bên trong, chỉ chốc lát sau, Hương Thảo và Hương Hương cũng đến, hai người thấy Ngọc Nương giặt đệm chăn sớm như vậy cũng tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Ngọc Nương cảm thấy mình không nên giặt đệm chăn vào thời điểm này, quả thực chính là giấu đầu lòi đuôi, nhưng có nói gì cũng đều đã muộn, chỉ đành chống lại ánh mắt kinh ngạc hiếu kỳ của mọi người, ngồi xổm ở chỗ đó tiếp tục giặt giũ, Hương Thảo và mấy tiểu nha hoàn còn lên tiếng nói muốn giúp nàng, đều bị nàng cự tuyệt.

Có thể người khác không biết rõ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới để cho người khác giặt loại đồ này, nàng liền có cảm giác muốn đào đất chui vào.

Thật vất vả mới giặt xong, Triệu mụ mụ còn đi ra giúp nàng vắt nước, mấy thứ này quá nặng quá lớn, một mình Ngọc Nương không có biện pháp làm xong.

"Hôm nay thời tiết tốt, nửa buổi sáng là khô."

Ngọc Nương nói cám ơn Triệu mụ mụ, lúc bấy giờ mới trở về phòng.

Mà lúc này cũng đã đến giờ mọi người thức dậy, bên trong Tiểu Vượt Viện dần dần náo nhiệt lên.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Cả buổi sáng Ngọc Nương đều là mất hồn mất vía, cho đến khi Hương Thảo đến tìm nàng.

Hương Thảo tìm Ngọc Nương là vì có chuyện muốn nói, Ngọc Nương nói với Ngọc Thúy một tiếng, sau đó dẫn Hương Thảo đi về phòng mình.

"Tô nhũ mẫu, việc ngài nhờ ta đã hỏi thăm giúp ngài, một người quen của ta có ca ca làm xa mã (đánh xe ngựa) ở trong phủ, mỗi hai tháng hắn phải về nhà một chuyến, muốn về Hồng Nguyên huyện phải đi qua Lâm Vân huyện, tiện thể giúp ngài mang này nọ về nhà cũng không phải vấn đề gì quá lớn."

Ngọc Nương có chút ngạc nhiên mừng rỡ: "Cảm ơn ngươi, Hương Thảo, nhưng như vậy có phiền toái người khác quá hay không?"

Hương Thảo phớt lờ khoát khoát tay: "Không có gì phiền toái, chẳng qua là tiện tay giúp đỡ mà thôi, hơn nữa ngài còn là nhũ mẫu của tiểu quận chúa, chỉ bằng điều này, tùy tiện nói một tiếng ra ngoài cũng có rất nhiều người đến xử lý chuyện này."

Hương Thảo không cho là đúng, Ngọc Nương lại có phần không quen.

Bởi vì kiếp trước nàng đã từng muốn mang này nọ về nhà, nhưng căn bản là tìm không được người nào có thể giúp, đây cũng tại nàng không quen tình huống bên trong vương phủ, cũng do nhân duyên của nàng trong phủ không tốt, người người tránh nàng như rắn rết, tự nhiên không có ai nguyện ý tiếp xúc với nàng, vẫn là về sau nàng trở thành thiếp thất của Tấn vương, vương phi lại nguyện ý cho nàng mặt mũi, hạ nhân bên dưới mới nịnh bợ nàng ít nhiều.  Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Không ngờ, đời này nàng chỉ là nhũ mẫu của tiểu quận chúa, lại có nhiều người tranh giành làm việc cho nàng như vậy, không thể không khiến Ngọc Nương cảm thán, thật sự là thế sự vô thường.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Tuy cảm thán, đồng thời Ngọc Nương cũng cảm giác được sự khác biệt trong đó, chung quy cũng bởi vì kiếp trước nàng dựng thân (lên chức) bất chính, cho dù được sủng ái, dù bọn hạ nhân có nịnh bợ nàng thế nào, kì thực, sâu trong nội tâm của bọn họ vẫn cảm thấy nàng chính là dựa vào thủ đoạn hồ mị tử để thượng vị, vì thế rất khinh bỉ chán ghét nàng.

Đại khái đây chính là đi đường tắt, căn bản khác biệt với việc dựa vào chính hai tay của mình để nuôi sống bản thân.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

"Đúng rồi, Tô nhũ mẫu, ta đã quên nói với ngài, xế chiều hôm nay Chu Thăng ca sẽ về nhà một chuyến, nếu có đồ đạc gì đó muốn mang về nhà, ngài mau chóng chuẩn bị đi." Giọng của Hương thảo phá vỡ sự trầm tư của Ngọc Nương. 

Ngọc Nương phục hồi tinh thần lại.

Nàng không đoán được sẽ gấp như vậy, nhưng nghĩ tới hai ngày sau người trong nhà có thể nhận được đồ đạc của mình, nàng thật sự rất cao hứng, nàng vội vàng đi chuẩn bị, Hương Thảo nói sau buổi cơm trưa Ngọc Nương hãy trở lại tìm mình, sau đó trở về phòng bếp.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Ngọc Nương thu thập một bao đồ đạc, sau đó trở về tiểu lâu, trong đầu vẫn đang nghĩ xem còn gì để bổ sung mang thêm về không.

Bạc thì nàng chỉ còn mười lăm lượng, nàng dự định gửi về toàn bộ, còn có vài thân xiêm y mà Tấn vương thưởng cho nàng, vóc người của nàng và tỷ tỷ không sai biệt lắm, nàng có thể mặc, khẳng định tỷ tỷ cũng có thể mặc, hai thân xiêm y kia đều là chất liệu tốt, tỷ tỷ ra cửa thăm người thân cũng có thể mặc.

Còn có hai thân y phục khác nàng may cho Tiểu Bảo, là dùng vải vóc còn dư lại mà lần trước nàng may xiêm y cho tiểu quận chúa, Mục ma ma nói mấy loại vải vóc còn dư lại kia đều thưởng cho nàng, nàng liền may y phục cho Tiểu Bảo.

Đều là đồ để mặc, nàng đã sớm chuẩn bị tốt lắm.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, hận không thể lấy ra tất cả những gì mình có thể lấy ra đều mang trở về, có thế trong lòng mới an ổn.

Chờ sau buổi cơm trưa, thấy tiểu quận chúa ngủ, Ngọc Nương vội xin phép Ngọc Yến, nàng đi tìm Hương Thảo, để Hương Thảo đưa mình đi gặp người sẽ giúp đỡ mang đồ đạc về nhà.

Hương Thảo đưa Ngọc Nương đến bên hông cổng chính của vương phủ, Chu Thăng đã sớm chờ ở chỗ đó.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Tuổi hắn cũng không lớn, khoảng chừng hai mươi, có làn da đen, thân hình cao lớn, cơ bắp chắc nịch, vừa nhìn chính là một chàng trai hiền lành thành thật.

Trời nóng nực, lại đang là thời điểm mặt trời hừng hực nhất, người này cũng không biết tìm một chỗ tránh nắng, đứng phơi ở dưới ánh mặt trời, cách thật xa cũng có thể nhìn thấy hắn đầu đầy mồ hôi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Hương Thảo bất đắc dĩ cười với Ngọc Nương, nàng chạy tới: "Chu Thăng ca, sao ngươi đứng ở chỗ này, có phải chờ lâu rồi không?"

Chu Thăng lau mồ hôi, nở nụ cười tươi tắn với Hương Thảo, nói: "Không bao lâu, mới vừa tới, ta sợ hai người đến không nhìn thấy ta, cho nên không di chuyển, đúng rồi, đây là Tô nhũ mẫu à?" Nhìn Ngọc Nương đang đi về phía mình, Chu Thăng chần chờ nói.

Trong mắt của hắn thoáng qua sự kinh diễm.

Dưới ánh mặt trời, làn da của Ngọc Nương trắng nõn sáng long lanh như ngọc, trong ánh nắng, thân thể nàng tựa như tản mát ra một loại hào quang óng ánh trơn bóng, Chu Thăng lăn lộn trong đám nam nhân đã lâu, nữ nhân mà hắn có thể nhìn thấy ngoại trừ mấy bà tử thì chính là vài nha hoàn làm việc nặng, làm sao có thể gặp qua nữ tử như vậy.

Trước tiên không đề cập tới đối phương lớn lên như thế nào, chỉ làn da trắng nõn này thôi cũng đã đủ khiến Chu Thăng cảm thấy kinh diễm, đó là thứ mềm mại non mịn mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Chờ đối phương đến gần, lại nhìn khuôn mặt của đối phương, càng làm cho Chu Thăng mặt đỏ tới mang tai vội cúi đầu xuống, may mắn là thời tiết đang nóng, nên không có ai nghi vấn sắc đỏ ửng trên mặt hắn.

"Tô nhũ mẫu, đây là Chu Thăng ca."

Ngọc Nương cười nói: "Chu đại ca, thật sự là phiền toái ngươi."

"Không phiền toái, không phiền, một chút cũng không phiền." Chu Thăng ngây ngô cười ha ha, không ngừng gãi đầu mình:"Ngươi muốn mang cái gì về nhà, đưa cho ta, nhất định ta sẽ giúp ngươi mang trở về." Hắn vỗ ngực bảo đảm.

Ngọc Nương đưa bao đồ trong tay cho hắn, nói: "Cũng không có gì, chỉ là một chút bạc, còn có vài thân xiêm y."

Nàng nhắn nhủ vài lời, nói cặn kẽ địa chỉ của Diêu gia hai lần, xác định Chu Thăng nhớ kỹ, sau đó mới dự định rời đi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

"Nói tóm lại, vẫn là cảm ơn Chu đại ca, đây là ít bạc, coi như mời ngươi uống trà." Ngọc Nương móc từ trong tay áo ra một khối bạc vụn, nhét vào trong tay của Chu Thăng.

Chu Thăng tựa như bị phỏng khước từ: "Thế này không được, Tô nhũ mẫu khách khí rồi, thật sự không được." Nói xong, hắn sợ Ngọc Nương lại tiếp tục nhét bạc cho hắn, vội vàng ôm bao đồ bỏ chạy đi xa.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

"Tô nhũ mẫu yên tâm, nếu như người nhà của ngươi có lời nhắn nhủ, nhất định ta sẽ gấp rút chuyển lời." Chạy cách rất xa, hắn mới hướng về phía bên này vừa khua tay vừa nói.

Thấy hắn rời đi, Ngọc Nương quay đầu nhìn Hương Thảo, nói: "Vị Chu đại ca này đúng là người tốt."

"Quả thực Chu Thăng ca là người rất tốt bụng, ngài không biết hắn….."

*****

Lần đó Ngọc Nương được Tấn vương thưởng, nàng đã nói là sẽ thỉnh người bên trong Tiểu Vượt Viện uống rượu.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Nàng cũng không an bài hay sắp đặt gì, đưa bạc cho Mạc mụ mụ, nhờ bà giúp đỡ an bài, thời gian đã định vào ngày hôm nay.

Buổi chiều, bên trong phòng bếp nhỏ bắt đầu chuẩn bị.

Chờ đến giờ cơm tối, ngoại trừ Vương nhũ mẫu và Tiền nhũ mẫu là phải hầu hạ tiểu quận chúa, còn Mục ma ma thì không thích tham gia náo nhiệt, người bên trong Tiểu Vượt Viện có thể đến đều đến.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Hôm nay đúng vào ngày trăng tròn, vầng trăng tròn tựa như được treo cao cao trong bầu trời đêm, trước sân nhỏ ở dãy nhà sau đèn đuốc sáng trưng, trên đất trống bày ba cái bàn tròn. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Đồ ăn vô cùng phong phú, phần lớn đều là món để ăn cơm tối, chỉ có món thịt và rượu là dùng bạc của Ngọc Nương, do đó, tuy Ngọc Nương đưa mười lăm lượng bạc, nhưng chỉ dùng chưa tới mười hai lượng, số bạc còn dư Mạc mụ mụ kín đáo đưa lại cho nàng, nói nàng xa nhà kiếm sống không dễ, lại không có nam nhân, còn có hài tử còn trong tã lót, có thể tiết kiệm một ít thì cứ tiết kiệm. 

Ngoài miệng Ngọc Nương không nói gì, kì thực trong lòng rất cảm động.

Đại khái là mấy mụ mụ này không có ai không biết uống rượu, chưa tính đến mấy tiểu nha hoàn khác, Ngọc Nương là chủ tiệc rượu này cũng bị bọn họ đổ cho mấy ly rượu.

Tửu lượng của Ngọc Nương vốn không tốt, nhưng cũng uống mấy chén, tửu lực cũng có chút chịu không nổi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Nàng gấp rút viện cớ rời đi, dù sao nàng cũng ăn không sai biệt lắm.

Từ cửa hông trở lại đằng trước, không náo nhiệt giống với dãy nhà sau kia, ngoài này cực kỳ yên tĩnh, Ngọc Nương dự định múc nước tắm rửa, nhưng tưởng tượng đến cảnh náo nhiệt ở dãy nhà sau, nếu mình đi vào e rằng sẽ quấy sự hào hứng của mọi người, hơn nữa trong chậu còn hơn phân nửa nước, là buổi chiều nàng mới vừa múc, vì vậy nàng dùng nước lạnh lau người, thay một thân xiêm y rồi nằm xuống.

Mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, là bị khát nước làm cho  tỉnh lại, nàng gật gù kéo lê giày thêu đi tới bàn uống nước.

Mới vừa uống hai hớp, đột nhiên bị người ôm từ phía sau.

Nàng nghiêng đầu thì nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tấn vương, cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

"Điện hạ, điện hạ, sao ngài lại đến đây?"

"Muốn đến, thì đến."

"Ngài xem, bây giờ đêm đã khuya, ngài vẫn là mau chóng về nghỉ ngơi ….."

Lời tiếp theo bị cử động của Tấn vương dọa cho không nói ra được.

Tấn vương đi đến bên giường, ngồi xuống, bộ dáng y hệt một chủ nhân nghiêm chỉnh.

Ngọc Nương cố nhịn xuống mấy lần, nhưng nhịn không được: "Điện hạ, sự tình hôm qua là có nguyên nhân, nô tỳ mới có thể….. Hơn nữa, hôm qua cũng đã nói xong, chỉ một lần, ngài không thể nói chuyện mà không giữ lời gì hết….."

Nói xong lời cuối cùng, thậm chí trong giọng nói của nàng còn mang theo tiếng nức nở.

Do nôn nóng, cũng là chuyện mà Ngọc Nương suy nghĩ trong đầu cả ngày hôm nay, cảm thấy Tấn vương đeo cho nàng một sợi dây xích quý như vậy, khẳng định là sẽ không buông tha nàng đơn giản như thế.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Quả nhiên!

Tấn vương nhíu mày: "Bản vương đã nói qua lời này?"

Ngọc Nương ngẩn ra, nghĩ nghĩ một chút, nói: "Mặc dù ngài chưa nói gì, nhưng ta đã nói qua với ngài, khi đó ngài không lên tiếng." Không lên tiếng chính là ngầm đồng ý, đây là tính cách xưa nay của Tấn vương, cũng là điều Ngọc Nương nhận thức rõ nhất. 

Ánh mắt Tấn vương lóe lóe: "Bản vương không lên tiếng, chính là đại biểu bản vương không đồng ý."

Ngọc Nương thảng thốt kinh ngạc.

Đây hoàn toàn chính là đang giở trò lưu manh, tại sao hắn có thể như thế này!

Bình luận

Truyện đang đọc