Tiểu Bảo muốn ngồi dậy, nhưng sợ Ngọc Nương thức .
Nằm nghiêng nghiêm túc xem nương , đầu óc mơ tưởng viển vông.
Kiếp trước phụ hoàng lộng quyền độc hành, thô bạo thành tính, trầm mê trong đạo giáo với thuật trường sinh.
Người người đều nói phụ hoàng hắn điên , lại đòi trường sinh, chỉ có Tiểu Bảo biết trong cung tuy là hoà thượng - đạo sĩ hoành hành, phụ hoàng xây dựng chùa miếu đạo quan, kì thực cũng không phải là đòi trường sinh, bởi vì phụ hoàng hắn căn bản không có cho họ đi luyện đan dược.
Bọn họ làm chuyện bí ẩn, giống cầu phúc, lại giống bố trí trận pháp.
Tiểu Bảo vẫn cho là phụ hoàng tin vào Hàn Giang quốc sư gièm pha, vì hắn nghịch thiên cải mệnh.
Vì thế, hắn từng góp ý, phụ hoàng đều bỏ mặc.
Đến nay, Tiểu Bảo đột nhiên không nghĩ vậy , có lẽ phụ hoàng làm chuyện khác.
Nếu không hắn cảm thấy nương cũng trùng sinh ?
Tiểu Bảo trở mình, nương đã trải qua chuyện gì, tại sao lại nói như vậy? Vì sao thà rằng đi làm bà vú, cũng không muốn thiếp phụ hoàng?
Vậy sắp sửa xảy ra chuyện gì? Là trong hậu viện , hay là kẻ thù chính trị? Hay là là...
Không ai có thể nói cho Tiểu Bảotừ lúc trùng sinh trở về lần đầu tiên hắn cảm giác vô lực.
Chưa nói chuyện, không thể đi, cái gì cũng làm không được.
*
Phòng bếp ở vào hậu trạch, trên đất trống vây đứng rất nhiều người.
Có hai bà tử đang bị vài thái giám đánh trên ghế.
Tấn Vương phủ - năm đó Tấn Vương từ trong kinh mang tới vài thái giám cùng cung nữ.
Trên người có ký hiệu Từ trong cung đi ra , phá lệ cùng người khác bất đồng bình thường trong phủ không ai dám chọc.
Bất quá cũng không nhiều, phần lớn là thái giám.
Trong vương phủ phàm là việc các thái giám xuất động, đó chính là thay điện hạ làm việc.
Người người đều ngoan độc, đến mức người ta thấy rùng mình, ai chọc tới bọn họ người đó chính là muốn chết.
Hôm nay không có ai trêu chọc, ngược lại họ tìm đến .
Sự tình bắt nguồn ra sao rất nhiều người đều không rõ ràng lắm, chỉ biết là có hai bà tử lỡ miệng nói chuyện tối qua .
Mọi người lúc nào cũng hứng thú với đề tài nam nữ có quan hệ cấm kỵ, không riêng gì phố phường hương dã, vương phủ cũng giống như thế.
Tiểu nha đầu đỏ mặt nghe, một ít phụ nhân nói không gì kiêng kỵ.
Nói cứ như thật , giống như chính mắt bắt gặp ngôn ngữ thô bỉ thuyết minh .
Chỉ là bên cạnh dựng lỗ tai nghe, và nhịn không được bàn luận người càng đến càng nhiều, mà ngay lúc này, đoàn thái giám đột nhiên phủ xuống, lời chưa nói đã đem bà tử ấn trên mặt đất.
Đứng mũi chịu sào , giết gà dọa khỉ , chính là hai người tự tìm đường chết .
"Lá gan không nhỏ a, lén lút nghị luận chủ tử! Đại khái đều không muốn sống rồi.
Cho rằng ở ngóc ngách nói huyên thuyên, gia gia không nghe được ? Hắc! Không sợ các ngươi biết rõ, gia gia còn thính tai lắm, trong phủ nếu muốn biết , sẽ không có chuyện không biết ."
Tiểu Thuận Tử hai tay ở sau lưng, đi qua đi lại : "Đánh, hung hăng đánh, đánh xong ném ra khỏi phủ đi, ta liền muốn biết cho Tấn Châu biết đây là người bị Tấn Vương phủ ném ra , có nhà ai còn dám thu dùng."
Hèo bùm bùm vang dội, tiếng khóc rung trời, bên cạnh vài bà tử bị hù dọa tới tè ra quần.
Nếu ngưng hèo sẽ đuổi khỏi phủ, các bà đã ở vương phủ cả bó tuổi , thật sự bị đuổi ra ngoài không nhà ai dám dùng, đúng là con đường chết.
Không đúng là so với chết còn thảm hơn, chết là hết bị đuổi ra ngoài sẽ trôi giạt khắp nơi, cảnh đêm thê lương.
Huống chi còn không biết có chịu qua hèo này nổi không!
Lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tiểu thuận tử chớ thấy hắn mặt mỏng, nhưng lòng dạ ác độc.
Dù ngươi đầu rơi máu chảy, hắn cũng không động lòng.
Mọi người đều sợ hãi, mọi người không chỉ sợ tiểu thuận tử, mà tiểu thuận tử còn có Phúc tổng quản, sau Phúc tổng quản là Tấn Vương.
Tấn Vương trước đến giờ mặc kệ hậu trạch sự người ta không thể tưởng được giờ là nghiêm trọng lắm rồi!
Mà cùng lúc đó tin tức truyền tới Tư Ý viện, vương phi cười nói: "Bản phi còn dự định chỉnh đốn phía dưới giờ điện hạ vươn tay bản phi bớt việc ."
Chu mụ mụ tưởng tượng vương phi không thoải mái.
Có nhiều thê thiếp điện hạ không chui, hết lần này tới lần khác chui vào chăn bà vú.
Chui liền chui , còn bị bắt gặp, còn không cho họ nói! Nhìn điện hạ đau lòng tiểu yêu tinh kia Chu mụ mụ không đành lòng nhìn thấy.
Nhìn động tĩnh này trong phủ từ trên xuống dưới ai dám thuyết tam đạo tứ, chuẩn bị nghênh đón điện hạ nổi trận lôi đình.
Mấu chốt là điện hạ làm vậy chính thê vương phi nghĩ thế nào? Nam tử vốn không nên nhúng tay chuyện hậu trạch, vì bà vú này mà làm mất mặt.
Đánh vào mặt Tấn Vương phi!
Chu mụ mụ không cam lòng, trong lòng nhất thời rất hận Ngọc Nương cảm thấy lúc trước chọn nàng vào phủ, chính là một bước cờ sai.
Nàng không quên nhắc nhở Tấn Vương phi mà Tấn Vương phi lại cười không nói gì.
So với Tư Ý viện , Lưu Xuân Quán phản ứng kịch liệt hơn , hoặc là cười lạnh hoặc là tức giận.
Trong lúc này toàn bộ vương phủ thần hồn nát thần tính, mà đều tại vì một bà vú em.
Nói ra ai cũng không tin.
*
Bất quá Ngọc Nương còn không biết , nàng ngủ trưa, mới vừa tỉnh lại.
Ngọc Nương tỉnh không thấy nhi tử , Ngọc Thiền đi tới nói Tiểu Bảo bị ôm trong sân chơi .
Ngọc Thiền hầu hạ Ngọc Nương mặc quần áo.
Ngọc Nương còn không quen muốn tự mình làm, Ngọc Thiền nói: "Phu nhân, ngài nên quen đi.
Nên để đầy tớ làm thì cho đầy tớ làm, ngươi phải cho các nàng biết ngươi là chủ tử."
Ngọc Nương đương nhiên biết Ngọc Thiền đang dạy nàng, kỳ thật nàng cũng không phải không hiểu, mà là kiếp trước đầy tớ đều là vương phi cho , nàng lại dựng thân bất chính, chột dạ nên nào dám sai sử.
Mà Điệp Nhi thích ăn mê nằm , cho nên rất nhiều chuyện đều là tự mình làm.
Có lẽ, nàng nên đổi lại thái độ .
Ngọc Nương duỗi thẳng cánh tay để Ngọc Thiền giúp nàng thay xiêm y, lại đi tới bàn trang điểm.
Cái này Ngọc Thiền không am hiểu, liền kêu Hồng Hi vào.
Hồng Hi mặt tròn mắt hạnh , làn da trắng nõn, tay cũng rất khéo.
Lấy lược giúp Ngọc Nương chải mái tóc dài , cũng hỏi nàng muốn kiểu tóc gì, Ngọc Nương sao cũng được nàng liền giúp Ngọc Nương chải đầu .
Trâm cài là Ngọc Thiền lấy từ hộp trang sức ra , hộp trang sức giống như là nội vụ đưa lại đây , Ngọc Nương không mở ra, không biết bên trong có cái gì, giờ thấy trâm cài Ngọc Nương lại biết.
Kiếp trước Tấn Vương cũng thưởng một cây trâm cài cho nàng, mà lúc nàng chết chính là mang trâm này.
Cho tới nay, Ngọc Nương đều không muốn hồi tưởng kiếp trước là chết như thế nào , nàng không dám đi nghĩ sâu.
Nàng giả vờ kiếp trước chỉ có nàng chết , tỷ tỷ cùng Tiểu Bảo vẫn sống thật tốt , Tiểu Bảo có thể vì không có nương, ngày trôi qua rất gian nan, nhưng nhất định là thật tốt .
Thấy trâm cài, Ngọc Nương lại lừa không được mình nữa.
Nếu nàng không tính sai, nàng kiếp trước là trúng độc bỏ mình.
Mà trước khi nàng chết, nàng duy nhất chỉ nếm qua món ăn vương thưởng.
Món kia không riêng nàng nếm qua, tỷ tỷ cũng nếm qua, mà nàng nếm qua sau còn cấp Tiểu Bảo uy qua nãi...
Ngọc Nương nhắm hai mắt, duỗi tay chạm trâm cài, điệp khảm hồng bảo, cái đầu mặc dù không lớn, nhưng màu cực kỳ tươi đẹp, khiến người ta chạm run sợ.
Thấy Ngọc Nương vẻ mặt không đúng, Hồng Hi thấp thỏm hỏi: "Phu nhân, là nô tỳ chải đầu không tốt ạ?"
Ngọc Nương soi gương, đưa ngón tay nhỏ nhắn chạm trâm cài, mới cười nói: "Rất tốt, rất đẹp."
Hồng Hi mới yên lòng lại, khen: "Là phu nhân rất đẹp."
Mọi người cứ như vậy khen nàng.
Nàng hiện thời cũng chỉ có thể vui vẻ .
Hồng điệp vội vã bước vào, bẩm: "Phu nhân, điện hạ tới ."
Ngọc Nương không có trễ nãi, gấp rút đi ra ngoài đón.
Người trong Vinh hi viện hết sức cao hứng tươi cười , tựa hồ Tấn Vương tới là việc rất đáng ăn mừng .
Ngọc Nương đứng lặng im ở bên cửa, ngó về phía trước.
Chạng vạng trời đỏ ửng, đập vào mắt đều bao phủ một mảnh màu đỏ.
Thân hình hắn hướng về bên này đi tới.
Ngọc Nương đời này lần đầu tiên có thân phận đến đón Tấn Vương, đường đường chính chính, quang minh chính đại, nàng có chút hoảng hốt.
Suy nghĩ miên man, hắn đã đi đến bóng phủ lên nàng.
Tấn Vương cách rất xa đã nhìn thấy trước cửa phòng có một người đang đứng, một thân đỏ tươi dáng người thướt tha, duyên dáng yêu kiều.
Đến gần thấy nàng da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như máu, nhu hòa uyển chuyển cùng dễ thương, lại cô đơn yếu đuối yêu kiều khiếp.
Tấn Vương lập tức cảm thấy tâm tình tốt lên , trở về sẽ thưởng quản sự nội vụ đã biết cái gì mới thích hợp với nàng.
Tiểu bà vú nên thế hoa phục mỹ áo, tinh điêu tế trác, chứ không phải suốt ngày mặc xiêm y như nông phụ nông thôn, làm những việc thô bỉ , đem tốt đẹp đều ẩn giấu.
Nữ nhân của Tấn Vương hắn phải thế này!
Tấn Vương đi lên trước nắm lấy nàng tay, dắt nàng đi vào trong: "Nghĩ cái gì?"
Ngọc Nương ngơ ngác một chút, cúi thấp đầu: "Cái gì cũng không có nghĩ."
Tấn Vương không tin, nhưng cũng không phá nàng, hai người tiến đông thứ gian trên giường La Hán ngồi xuống, nha hoàn đi lên dâng trà.
Tấn Vương uống nửa chung trà, đặt chén xuống phân phó Phúc Thành truyền lệnh.
Đem đồ ăn từ Triều Huy Đường lại đây.
Phúc Thành ra ngoài phân phó liền có một tên tiểu thái giám chạy đi, đại khái là có một xíu là đồ ăn tới.
Hành tẩu như thế này bọn thái giám đã học tuyệt kỹ hai chân đi nhanh như gió vai không hoảng hốt, tay không đong đưa.
Môn công phu này luyện đến giỏi có thể đầu mang một mâm sứ, qua lại vài vừa bảo trì tốc độ, còn không cho nước bên trong vung.
Cho nên khi đồ ăn lên bàn nước canh cũng không vung ra còn bốc hơi nóng, giống như mới ra khỏi nồi.
Tự có nha đầu hầu thiện, hai người ngồi, phong cảnh chưa từng có.
Ngọc Nương còn chưa bao giờ cùng Tấn Vương chung bàn.
Kiếp trước Tấn Vương tìm đến nàng, chính là làm chuyện đó, ngẫu nhiên cũng sẽ dùng bữa cơm, là hắn ăn , nàng đứng.
Mà hiện thời hai người lại có thể ngồi cùng bàn.
Ngọc Nương không khỏi hoảng hốt, đồng thời trong lòng lại muốn làm việc chắc hơn một chút.
Hắn thích nàng, nàng sẽ cố gắng làm hắn thích nàng nhiều hơn một chút.
Cho đến khi không thích , khi đó nói không chừng Tiểu Bảo đã lớn lên .
Tác giả có lời muốn nói: Tấn Vương: Tiểu bà vú, này phiến ao cá liền giao cho ngươi nhận thầu .
Tiểu bà vú: ( giơ ngón tay ) thiếp kinh hoàng sợ hãi, thiếp, thiếp không hội nuôi cá a...
Tấn Vương: Không hội nuôi cá, ngươi liền dưỡng tôm...!Nói tóm lại làm ta triệu ngày thiên nữ nhân, ngươi nhất định phải nhận thầu bản vương này phiến ao cá...
~~~~~~~
Hồng bao như cũ, canh hai năm giờ
~~~
~~~
~~~
~~~
Bạn đồng tính khai văn , làm cái quảng cáo.
( thái tôn hung hãn thê )
Một khi tỉnh lại, nàng từ Hầu phủ đích nữ biến thành bên cạnh Quan thiên tổng nữ
Mà này thân thể vị hôn phu dĩ nhiên là làm hại nàng chết oan cừu nhân cháu ngoại trai
Vẫn là cái tử người què, không được không, nàng nhất định phải từ hôn
Chú ý hiến trùng sinh trở về nhân chắn sát nhân phật cản diệt phật, mọi sự đều là như ý
Đang định ôm hai đời đều chưa từng gặp mặt tiếu tức phụ hảo làm đau một phen
Có thể nghe nói nàng muốn từ hôn, vậy làm sao có thể làm
Hắn chợt ngươi cười , khàn khàn thanh ở bên tai nàng khẽ nói: Xanh mượt, có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng chạy
app chủ động đi QAQ
~~~
( tinh tế mỹ thực hào môn sủng hôn )
Mỹ thực bác chủ lăng chết yểu xuyên đến tinh tế văn ( lộng lẫy dạ truyền kỳ ) bên trong cùng tên nữ phụ - - cùng rễ cỏ nữ chủ đoạt nam nhân, cuối cùng kết cục thê thảm, trở thành nhân vật chính thành công trên đường đá kê chân.
Vì thay đổi bi kịch vận mệnh, lăng chết yểu buông tha cho chủ yếu dược thuốc phụ trị liệu hệ, bầu lại thập phần ít lưu ý thức ăn phụ trị liệu hệ, thuận tiện ôm chặt nhà mình chiến thần đại ca kim bắp đùi.
Kết quả không cẩn thận thành thịnh hành toàn bộ đế quốc cổ hoa hạ mỹ thực phụ trị liệu sư.
Đối với nàng chẳng thèm ngó tới nguyên văn nam chủ đối với nàng dây dưa không ngừng, vốn là tình địch nguyên văn nữ chủ biến thành nàng si hán mê muội!
Lại hố người là, nàng còn sai ôm chiến thần đại ca điều thứ ba chân...
Từ đây dưỡng muội biến thân con dâu nuôi từ bé! = miệng =.