SỦNG THIẾP Ở VƯƠNG PHỦ



Phúc Thành tiến vào trong phòng, giương mắt lên nhìn đã thấy Tấn Vương mở to mắt nằm trên giường.

Hai mắt so với trước tựa tốt hơn nhiều dù vẫn còn đỏ, ánh mắt đã có thần.
"Điện hạ?" Hắn khẽ gọi thử.
Tấn Vương ừ một tiếng, Phúc Thành mừng rỡ biết điện hạ tốt hơn rồi ít nhất tạm thời không có việc gì , vội tiến lên cởi trói cánh tay cho hắn , may Tô phu nhân có bản lĩnh , nếu không biết rõ chuyện của điện hạ lần đó với Hồ Trắc Phi, hắn còn cho rằng Tô phu nhân mới là ....
"Phu nhân vừa rồi có đến , phu nhân..." Phúc Thành vừa nhìn mặt Tấn Vương vừa thao thao bất tuyệt.
Tấn Vương không nói gì, hắn đương nhiên biết nàng đến rồi lại đi.

Chính xác phải nói là, hắn sớm đã tỉnh , nghe được nàng nói nàng thích hắn.

Đại não đang hỗn độn một mảnh , đột nhiên trong một khắc ấy lại thanh minh một chút.

Hắn từng bức nàng nói như vậy nhiều lần rồi, giờ hắn lại phát hiện ra nguyên lai vẫn là cam tâm tình nguyện nói mới là lời êm tai nhất.
Đáng tiếc - -
Nàng cùng hắn lúc đó có một khoảng cách đã kết trong lòng nàng vĩnh viễn cũng không giải được, mà cũng không muốn cởi bỏ khúc mắc.

Cho nên nhìn nàng dịu dàng mềm mại, nhìn nàng nịnh nọt nhưng kì thực nàng vẫn kháng cự hắn,hắn biết.

Nàng cũng không cắt đuôi được hết thảy, nàng lặng lẽ giấu đi bao cảm xúc ở trong lòng, dự định giữ nó cả đời.
Kỳ thật mấy ngày này hắn khi màn đêm buông xuống lại đi qua Vinh Hi viện hai lần, thấy nàng yên lặng ngồi ở trước cửa sổ, hắn muốn nói cho nàng biết, kỳ thật bản vương không thèm để ý chuyện trước kia.

Không phải chỉ là người bán hàng rong biến thôi sao, đừng nói bản vương giết hắn, cho dù ...! cũng không có gì hay phải để ý .
Không để ý!
Trong lòng hắn không chỉ một lần nói thế , nhưng hắn vẫn không lừa được chính mình, hắn chỉ cần nghĩ tới đã từng có một người cũng như hắn nhấm nháp hương vị của nàng thập phần cẩn thận, mỗi một chỗ đều nhấm nháp qua, hắn liền muốn hủy diệt hết thảy.

Nàng chờ một chút thôi , chờ hắn giải độc xong ...
*
Đào Phiến đi rồi, Hồ Trắc Phi nhốt mình ở trong phòng cả buổi chiều.

Cho đến lúc thắp đèn , Hồng Đào đẩy cửa đi vào.
"Nương nương..."
Hồ Trắc Phi mới phục hồi tinh thần lại, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Nên dùng bữa tối rồi ạ ."
Hồ Trắc Phi trầm mặc, gật đầu, Hồng Đào ra ngoài an bài.
Không lâu sau, bữa tối được mang lên , cái bàn bằng gỗ tử đàn khắc phúc thọ lộc cùng bát tiên đặt đầy bàn món ăn tất cả đều có.
Chắc do xuất thân nghèo hèn, Hồ Trắc Phi sau khi làm trắc phi , đối với ăn, mặc, ở, đi lại đặc biệt chú ý, mọi thứ đều phải tốt nhất.

May mắn Tấn Vương phủ phú quý nên cũng không bạc đãi nàng.
Hồ Trắc Phi không riêng chuyện đó, khi nàng ăn phải có nhiều nha đầu hầu hạ.

Các nha đầu này ăn mặc sạch sẽ , người người thanh xuân phơi phới quy củ cũng tốt, vừa nhìn cũng biết không phải là gia đình giàu có bình thường có thể sử dụng nha hoàn thượng đẳng như thế.

Nhìn toàn phòng , Hồ Trắc Phi triệt để để thanh minh, trong lòng cũng không còn bối rối.

Vô luận như thế nào, nàng cũng không muốn mất đi hết thảy những thứ này!
Dùng xong bữa tối, Hồ Trắc Phi vào phòng cho những người khác lui ra, chỉ để lại Hồng Đào.
"Ta muốn ra ngoài phủ một chuyến."
Hồng đào ánh mắt chợt lóe, hỏi: "Nương nương là muốn ra ngoài dâng hương?"
"Ta muốn ra ngoài phủ gặp cố nhân, nếu đi dâng hương hộ vệ bao vây, nha hoàn bà tử cả đống, cũng xử lý không xong.

Cửa sau có người của chúng ta, đến thời điểm ngươi bồi ta, ta giả trang thành tiểu nha đầu cùng ngươi ra ngoài."
Đây là biện pháp duy nhất Hồ Trắc Phi có thể nghĩ đến , thân phận cao cũng có bất tiện , đó chính là ra cửa không dễ.

Hồ Trắc Phi từ lúc tiến vào Tấn Vương phủ cũng ít ra cửa, chỉ có theo vương phi đi chùa cầu phúc cho Tấn Vương thì được.

Bình thường muốn ra cửa nghĩ cũng đừng có nghĩ, bởi vì làm cái gì cũng có đầy tớ trực tiếp làm tốt đưa tới tay.
"Nương nương, chỉ là ngươi với ta, chỉ sợ không an toàn..." Hồng Đào do dự nói.
Hồ Trắc Phi cũng không phải là phụ nhân nhà bình thường , nàng tự nhận mình thấy rất nhiều chuyện trước khi vào đây nơi nào khiến nàng e ngại huống chi chỉ là ra cửa một chuyến.

Kỳ thật ấn nàng cũng nghĩ đến, nàng là ai cũng chẳng ai biết rõ , nhưng một mình nàng đi thì không được.
Cho nên nàng chọn Hồng Đào, tâm phúc nha đầu - trừ Đào Phiến, nàng tin nàng ấy.

Kỳ thật Hồng Đào đối với Hồ Trắc Phi không giống nhau, nếu như nói Đào Phiến biết những chuyện nàng không muốn đề cập qua, mà Hồng Đào lại cùng nàng trải qua rất nhiều chuyện khi nàng không muốn gặp người này người nọ.

Cho nên từ đáy lòng Hồ Trắc Phi vẫn rất tín nhiệm Hồng Đào .
"Ngươi chỉ nghe và làm theo ta , hiểu không ?."
Hồng đào gật đầu.

Hầu hạ Hồ Trắc Phi nghỉ ngơi , Hồng Đào lặng lẽ ra cửa.

Nàng trở về nhà, đổi một thân xiêm y, có một tiểu nha đầu giúp nàng bưng nước rửa mặt.

Lúc nàng ta gần đi, nàng nhét vào tay tiểu nha đầu đó một thứ.
*
Hồ Trắc Phi mặc trang phục màu xanh , giả trang thành nha đầu làm việc nặng đi theo sau Hồng Đào .
Thấy Hồng Đào cùng bà tử giữ cửa sau cười cười nói nói, tim nàng bang bang nhảy lên, may mắn vẫn đi ra mà không bị phát hiện .
Hai người phố lớn, đi lẫn trong đám người.

Trong lúc hai người đi qua sạp trái cây , tiệm tạp hóa cứ như lúc trước Hồng Đào nói qua là giúp trắc phi nương nương mua đồ chơi cho tiểu Quận chúa .
Mãi cho đến một lúc sau thấy chiếc xe ngựa, hai người mới bảo mệt chân, tiến lên thuê chiếc xe.

Sau đó đi lại trong thành trong chốc lát, mới quay đầu ra khỏi thành.
Con xe càng đi càng xa, gần đó có một ngôi chùa hương khói không quá vượng , Hồ Trắc Phi hẹn người ta ở chỗ đấy.
Tiến vào miếu nàng trước tiên đốt nén hương, lại thêm chút tiền công quả, Hồng Đào mới bảo muốn tìm sương phòng nghỉ chân.
Nơi này chùa miếu xa xôi, bình thường đều là kẻ bần cùng khốn khổ mới đến địa phương này, bình thường cực ít người tới mượn sương phòng.

Buổi sáng có một nhà ba người là vợ chồng son mang một nãi oa.


Nói là hài tử bị bệnh, tìm chỗ nghỉ chân một chút, phương trượng thương cảm , liền cho mượn một gian sương phòng cho bọn họ tạm dừng.

Địa phương này nhỏ, sương phòng cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có hai ba gian, Hồ Trắc Phi được an bài ở cách vách ba người kia.

Bố trí đơn sơ phòng có bàn có ghế có giường, không có vật gì khác.
Phùng Hắc Tử nhìn chằm chằm Hồ Trắc Phi , trong mắt hừng hực.
"Nhiều ngày không gặp, Ngọc cô nương càng ngày càng thủy linh ."
Hồ Trắc Phi mặt nhăn nhó, nhìn hắn: "Ngươi gặp ta làm chi? Có chuyện mau nói, ta không rảnh bồi ngươi nói chuyện tào lao."
Phùng Hắc Tử vượt ngục trải qua tai ương, trốn trốn tránh tránh, sớm đã không còn như trước.
Trước kia chắc nịch như toà núi nhỏ, hiện thời vẫn là hết sức khôi hài lại gầy trơ cả xương , hiện ra vài phân hung ác.
"Cũng thật là, ai có thể nghĩ tới năm đó ngươi trong sống trong kỹ viện tên gọi Ngọc cô nương một đêm may mắn từ trên trời rơi xuống thành trắc phi vương gia.

Nói thật, nếu không phải cùng đường, ta cũng sẽ không tới tìm ngươi.

Ta muốn ngươi niệm tình hai ta một ngày phu thê trăm ngày ân tình , giúp ta một chút."
Hồ Trắc Phi như bị sét đánh ngang tai, vô thức mắng: "Thật to gan lớn mật, thế nhưng dám hồ ngôn loạn ngữ, tin hay không bản phi lấy mạng ngươi!"
Phùng Hắc Tử cười, vỗ tay: "Hảo! Khí thế khiếp người, xứng đáng thành nương nương.

Nếu bàn về sợ, thật sự là có chút sợ, nhưng nói đi phải nói lại người nên sợ hẳn là nương nương ngươi đi? Lúc trước quý nhân kia là xác định ngươi bán nghệ chưa bán thân, mới chuộc ngươi ra, nếu để cho vương gia biết ngươi thật ra là tàn hoa bại liễu, ngươi còn có thể làm trắc phi nương nương? Mà ta tính ngày, ngươi sinh cho vương gia một tiểu Quận chúa nhưng là trước sau không kém bao nhiêu ngày, nếu ta nói cùng vương gia , đứa bé kia là ngươi với ta sinh ra, ngươi đoán..."
"Phùng Hắc Tử, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng dọa bản phi.

Hôm đó là vương gia , ngươi không có liên quan." Hồ Trắc Phi phô trương thanh thế nói.
"Chân ngươi nơi đầu ngón chân có một chấm đỏ."
Câu nói này mới làm cho Hồ Trắc Phi triệt để biến sắc, nơi tư mật như vậy thậm chí nha hoàn bên người cũng không biết, Phùng Hắc Tử lại biết, thật chẳng lẽ là...
"Ngươi hôm đó sau khi tiến vào phòng lại đột nhiên hôn mê, là do ta đánh ngất xỉu ngươi.

Ngươi đại khái cũng sinh nghi, nếu không cần gì bày ra loại sắc mặt này , cần gì lặn lội tới đây."
Phùng Hắc Tử lúc này mới nói ra chân tướng, hắn nói rất cặn kẽ, bởi vì không có bằng chứng, không đủ tường tận căn bản không được tín nhiệm.
Nguyên lai hắn chấp nhận Yến tỷ nhi nhờ vả, muốn hủy diệt danh dự Ngọc Nương.

tâm Yến tỷ nhi độc ác hơn các cô nương khác rất nhiều , nàng không phải giống như nàng nói với Diêu gia nhân là muốn cho Ngọc Nương xuất hiện ở địa phương để hủy danh dự Ngọc Nương.
Nàng bảo Phùng Hắc Tử đem Ngọc Nương đánh ngất xỉu mang vào kỹ viện, tùy tiện tìm gian phòng có khách ném vào đó.

Khi xảy ra chuyện, là lúc bọn họ không thể cứu vãn cũng không cần lo lắng Tô gia không thuận theo, hoặc Diêu Thành tra ra gì đó.
Yến tỷ nhi đem Ngọc Nương lừa đến đó rồi bỏ chạy , từ phía sau Phùng Hắc Tử chạy đến đánh ngất xỉu nàng.

Kỹ viện bên trong ban ngày thì không có mở cửa , nhưng cũng có ngoại lệ, bất quá ban ngày khách cực ít.

Hôm đó ban ngày chỉ có một phòng có khách, Phùng Hắc Tử đem Ngọc Nương khiêng tiến vào, tình huống như thế ở nơi khác thì có vẻ kinh thế hãi tục, nhưng ở Câu Lan viện lại không hiếm thấy, bởi vì có vài cô nương không nghe lời, chủ chứa phải dạy dỗ một phen .
Vì vậy Phùng Hắc Tử Đại đường đường đem Ngọc Nương dìu vào gian phòng kia, vốn định giải thích một phen, thay mận đổi đào, nào biết vị khách nhân kia lại ngủ.

Phùng Hắc Tử sợ Ngọc Nương tỉnh nháo ra chuyện , liền đem dược dùng để đối phó khi kỹ nữ không nghe nhét vào trong miệng nàng, đem người ném lên trên giường, liền ra ngoài .
Sợ gây ra rủi ro, hắn núp ở đối diện nhìn chằm chằm, lại tuyệt đối không nghĩ tới thế nhưng thấy Ngọc cô nương lén lén lút lút đi vào.

Phùng Hắc Tử sợ Hồ Ngọc quấy nhiễu , đem nàng đánh xỉu, lại nhìn người nổi dục vọng.

Phùng Hắc Tử sớm thèm thuồng nhan sắc của Hồ Ngọc không thôi, với nàng hắn đã không biết mơ ước bao nhiêu lấu, đáng tiếc chủ chứa xem nàng thành cây rụng tiền, nên bọn họ sao có thể dính vào .
Sợ sự tình lừa gạt không qua, Phùng Hắc Tử cũng cho Hồ Ngọc uống thuốc.

Vì vậy trên giường một đôi, dưới giường một đôi.
( Thật bi hài mà...Soái cảm thán)
Sau đó, Phùng Hắc Tử đem Hồ Ngọc ném lên giường người khách kia.

Nhìn thế, cho dù Hồ Ngọc thất thân tử, cũng không ai nghĩ đến hắn.

Mà Ngọc Nương thì hắn đem ném tới sau hẻm.

Hắn đương nhiên cũng ý thức được khách nhân bất ổn nhưng hắn lần đầu tiên làm chuyện này, trong lòng bối rối , nên sao rảnh lo lắng lung tung .
...
Theo lời Phùng Hắc Tử kể, Hồ Trắc Phi mặt ngày càng trắng đi hoang mang như tro tàn.

Phùng Hắc Tử lườm nàng: "Kỳ thật ta chiếm thân ngươi, cũng vì ta thích ngươi.

Bí mật đó ta để ở trong lòng rất lâu, nếu không phải gặp đại nạn, ta cũng sẽ không tới tìm ngươi.

Ngươi cũng không dễ dàng để được như hôm nay, ta đâu nhẫn tâm phá nát những ngày an nhàn của ngươi."
Hồ Trắc Phi cười lạnh: "Ngươi thích ta, cho nên mới đến hại ta? Sao không nói là ngươi đi dụ dỗ tiểu thanh mai nên hại bọn ta chứ, các ngươi đều không phải là vật gì tốt, một tên hại muội muội của tẩu tử , một tên nối giáo cho giặc, còn hại ta kéo ta xuống nước."
Biết đối phương cá đã cắn câu , mới nói ra những lời này.

Phùng Hắc Tử trong nội tâm cao hứng rất nhiều, lại giả mù sa mưa nói: "Nha đầu kia quả thật rất xấu xa, ai nói ta muốn cưới nàng.

Ta là muốn kết hôn với ngươi, mà ngươi cũng sẽ không theo ta, ta nuôi không nổi ngươi.

Bất quá ta thích ngươi là thật tâm thật lòng , ngươi lớn lên rất tốt, ai ngờ Tô Ngọc Nương mới là vưu vật..."
Nói đến cái này , Phùng Hắc Tử còn một chút tiếc nuối, đáng tiếc đối phương đang lúc khiếp sợ, căn bản không có chú ý tới.

Mà Phùng Hắc Tử mãi nghĩ cách dụ dỗ tình nhân cũ, vắt óc tìm lời êm tai, cũng không chú ý tới đối phương rất dị thường.
"...!Ta rõ ràng có cơ hội khác lại vẫn thích ngươi, mà vứt bỏ nàng.

Ngươi nhìn một chút, ta đối với ngươi nhật nguyệt chứng giám..." Phùng Hắc Tử làm tay chân trong viện tất nhiên giao du với kỹ nữ - mà nữ tử đều thích nghe lời dỗ ngon dỗ ngọt , nên tiểu tử này tự nhiên luyện thành dẻo miệng.
Kì thực hắn sao lại không muốn Ngọc Nương, mà là sợ gây ra rủi ro, chính mình thoát không được thân, Yến tỷ nhi cũng lợi bất cập hại.

Phùng Hắc Tử từ lúc còn rất nhỏ đã muốn kết hôn với Yến tỷ nhi , đáng tiếc Lý Thị cay nghiệt cùng khinh bỉ hắn - hắn chấp niệm.

Sau đó hắn dụ dỗ Yến tỷ nhi đoạt đi trong trắng của nàng, mới để cho Phùng quả phụ đến cửa cầu hôn.
Thấy Hồ Trắc Phi cúi đầu không nói, Phùng Hắc Tử chậm rãi dựa vào .
Trước thử duỗi tay ôm thắt lưng nàng, thấy nàng không có kháng cự, hai tay một hướng về một hướng công kích trực tiếp.
Phùng Hắc Tử đương nhiên biết làm sao nữ nhân mới thoải mái, đối phương thân thể nhuyễn xuống, liền muốn hôn miệng nàng.

Hồ Trắc Phi đẩy hắn, không chịu nổi nam nhân khí lực.

Bị ngậm lại bị cắn, hơi thở giống đực tràn ngập , rõ ràng Phùng Hắc Tử thuộc loại cao to đen hôi thật khó ngửi, thậm chí còn bẩn thỉu, nhưng nàng không xua đuổi.
Phùng Hắc Tử thuận thế liền ôm nàng lên giường, tại nơi thanh tịnh điên long đảo phượng .
Một là giếng khô lâu ngày, một là nhiều ngày chưa thấm nhiễm nữ sắc, hai người chiến đấu lực lượng ngang nhau.

Phùng Hắc Tử thấy hắn đường đường là một đại hán lại khiến một trắc phi dâm đãng thế, trong nội tâm đắc ý ngoài âm ngoan khí lực.
Cuối cùng kết thúc.

Mà cũng chính là tại lúc này đây ngực hắn đột nhiên lạnh.

Hắn khiếp sợ nhìn đối phương, trong cổ họng phát ra tiếng vang, tay của đối phương gắt gao che miệng hắn, lại dùng chân kẹp hắn, hắn không thể động đậy.

( này gọi là chết dưới gối mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu hỉ?)
"Ngươi biết quá nhiều !".


Bình luận

Truyện đang đọc