SỦNG THƯỢNG QUÂN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngũ Ngũ



​“Công tử…”

​“Tiểu Mai, sao vậy?”

​“Công tử còn nhớ rõ người tên Quan Tu Viễn?”

​“Ân, tân khoa trạng nguyên.”

​“Công tử… Ngài xem cái này.” Tiểu Mai đem tờ giấy trên tay đưa cho Cố Ngạn.

​“Linh đình viên?”

​Tiểu Mai gật đầu.

​“Đây không phải là Thanh Liên xuất thân từ hí viện này sao?” Cố Ngạn nghi hoặc, “Bên ngoài thì ngõa tứ câu lan (*là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói ca kịch xiếc tạp kỹ..các loại trò vui đại chúng mới mẻ theo trào lưu), sau lưng lại làm tiểu quan sinh ý, Quan Tu Viễn đi vào trong đó làm cái gì.

​Tiểu Mai lắc đầu: “Có lẽ là hắn chỉ đi xem trò vui.”

​Xem trò vui cũng không cần cách một ngày lại đi một lần, Lễ bộ thị lang cũng không phải là chức quan nhàn tản. Cố Ngạn thuận tay đem tờ giấy thiêu hủy, liếc nhìn thị nữ gần gũi nhất bên cạnh này, nói: “Mai nhi, ta lo lắng cho mọi người, ngươi trở về kinh thành thay ta truyền tin.”

​Tiểu Mai giật mình, thần sắc lập tức nghiêm túc: “Vâng, công tử.”

​Cố Ngạn nhìn nàng mỉm cười: “Đừng lo lắng, công tử ở bên cạnh bệ hạ nên sẽ không có việc gì.”

​Tiểu Mai gật đầu lia lịa, chợt nhớ đến cái gì, từ trong lòng móc ra một vật đưa cho Cố Ngạn: “Công tử, còn có cái này, đây là phát hiện trong phòng thiếu gia.”

​Sắc mặt Cố Ngạn luôn chứa ba phần tươi cười lập tức thu lại: “Mặt nạ da người?”

​“Tiểu Mai, không cần đến hoàng cung, trực tiếp về phủ, hôm nay lên đường.”

​“Vâng, công tử.”

​Sự tình bắt đầu vượt ra ngoài dự liệu của Cố Ngạn, y đưa tay đè lên ngực, ổn định nhịp tim, khôi phục thần thái tự nhiên.

​===

​Bởi vì phần mộ của sư phó Cố Ngạn nằm ở phía tây Đại An, cơ hồ giáp với biên giới Tây Hạng ngày xưa, vừa ra khỏi Yên Thủy Giang, mọi người liền cưỡi ngựa không ngừng chạy tới phương tây.

​Khi chỉ còn một ngày hành trình nữa là đến, một đoàn người hoàng thất chập tối đi tìm quán trọ, kêu lên mấy bàn thức ăn ngon, rốt cuộc cũng đã có thời gian nghỉ ngơi.

​Quán trọ sắp đóng cửa, cơ hồ trong trọ không có người, một đoàn người liền tùy tiện buông thả thân phận.

​Thượng Vũ đế sống trong an nhàn sung sướng nhưng trên đường đi lại không có một câu oán hận, một mặt là lo lắng chuyện hôn sự, một mặt khác là cách mộ sư phó càng gần nét tươi cười của Cố Ngạn càng ít, Thượng Vũ đế cũng nhận thấy không ổn.

​Thượng Vũ đế chủ động gắp đồ ăn bỏ vào chén Cố Ngạn: “Bảo bảo, ăn cơm.”

​“Ăn no rồi.”

​Thượng Vũ đế nhíu mày, chỉ đơn giản đẩy chén về phía kia: “Ngươi đã quên chuyện đáp ứng với trẫm sao?”

​Cố Ngạn không nhẫn nhục chịu đựng như ngày thường, mà nhắc lại câu: “Ta ăn no rồi.”

​Thượng Vũ đế buông chén đũa xuống, phân phó tiểu Đa Tử: “Đổi bàn khác.”

​“Bệ hạ.” Cố Ngạn dùng một tay ngăn cản tiểu Đa Tử.

​“Chịu nói chuyện rồi hả?” Thượng Vũ đế khiêu mi.

​Cố Ngạn thở dài: “Bệ hạ bức ta làm gì?”

​Thần sắc Thượng Vũ đế không vui: “Mấy ngày nay ngươi gầy xuống biết không? Sư phụ của ngươi quan trọng, còn trẫm không quan trọng sao?”

​Cố Ngạn không có cách nào mở miệng là trong lòng đang nghĩ chuyện khác, càng sẽ không muốn ồn ào, nhìn Thượng vũ đế cường thế, lúc này lại không biết đáp cái gì.

​Đang lúc hai người giằng co, có người hô to một tiếng: “X Lan công tử?”

​Cố Ngạn chưa kịp phản ứng âm thanh này là đang gọi mình, có một thân hình đã bay nhào đến trên người hắn, Cố Ngạn vô thức mà tiếp được.

​ Sắc mặt của Thượng Vũ đế tối sầm.

​“X Lan!” Người nọ hoàn toàn không phát hiện có người khác, chặt chẽ ôm lấy Cố Ngạn hồi lâu mới buông tay, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

​Cố Ngạn đã nhiều năm chưa nghe qua danh xưng này nên có chút dư vị, sửng sốt hồi lâu mới đáp: “X Trúc?”

​Cố Ngạn nhìn người trước mắt này, đằng sau còn có hai người khác, sau khi nhận rõ ba người, có chút kích động mà từ trên ghế đứng dậy, bắt lấy cánh tayngười nọ: “Là các ngươi! Sao các ngươi lại ở chỗ này?”

​“X Lan cũng trở lại Hắc Cáp sao? Đúng rồi, nơi này cách Tây Hạng trước kia chỉ có mấy ngày lộ trình thôi, X Lan quả nhiên tâm tư vẫn tinh tế như thế.”

​“X Lan, đã lâu không gặp.”

​“X Lan bảo bảo, không nghĩ tới còn có thể gặp lại ngươi, từ khi ngươi tiến cung, trở thành người của tên cẩu hoàng đế đó… Chúng ta cũng muốn tập kết đại quân cứu ngươi, đừng trách các ca ca vô năng, chúng ta chỉ là một đám văn sinh nữ tử nên cuối cùng cũng không thành được đại sự.”

​“X Lan, xin lỗi.”

​“Ân, đến trước cửa hoàng môn có người cho chúng ta mấy xe vàng bạc, mọi người suy đi nghĩ lại hay là thôi, cùng thiên đấu nhưng không thể cùng hoàng đế đấu.”

​“Ta nhận được 133 lượng bạc, tên tặc X Trúc đó được nhiều hơn ta một lượng.”

​“Tổng cộng sáu ngàn lượng, Di hồng viện cùng một trăm mười hai cô nương mỗi người năm mươi lượng, còn lại bốn trăm lượng chúng ta chia đều, tổng cộng dư ra một lượng.”

​“Sáu ngàn… Một trăm mười hai người… 400… Ba người… 130… 130… Ân? …” X Cúc đếm ngón tay, “A, ngươi tính thật là tinh tường.”

​Ríu ra ríu rít, bô bô ba ba, sắc mặt Thượng Vũ đế có thể so với đáy nồi, trong đầu Thượng Vũ đế nổ tungmột mảnh.

​Khi đó Cố Ngạn, bởi vì thân phận là người Tây Hạng, chỉ có thể học tập ở nước khác. X Mai LanCúc Trúc bốn vị công tử kết giao thời niên thiếu, đã từng danh chấn thiên hạ tứ đại phong lưu, mặc dù không người nào xuất thân từ Đại An, nhưng lại được vô số nữ tử hâm mộ. X Trúc cao phong lượng tiết (*ý chỉ người có đạo đức tốt), X Mai tranh cao ngạo cốt (*chỉ người thanh cao kiêu ngạo), X Cúc thanh nhã ẩn dật, X Lan cao khiết thoát tục. Bốn vị nhân vật đứng đầu, lại không có một người có tâm thật lòng nhất, cái này đương nhiên là vì… Có người trong đó thật giả lẫn lộn.

​   Vì vậy X Cúc công tử thanh nhã ẩn dật đang đỏ mặt tía tai cùng X Trúc công tử cao phong lượng tiết tranh xem ai chiếm được một lượng bạc đó.

​“Im ngay!”

​Có người không thể nhịn được nữa, quát một tiếng!

​Cục diện lập tức hoàn toàn yên tĩnh, ba vị công tử phong lưu phóng khoáng lúc này mới chú ý tới ngoại trừ Cố Ngạn, còn có Thượng Vũ đế vẻ mặt âm u.

​“Bịch.” “Bịch.” “Bịch.” Ba tiếng va đập dứt khoát.

​“Thảo dân X Mai, Cúc, Trúc, bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.” Ba người trăm miệng một lời.

​“X Mai, X Trúc, X Cúc các ngươi làm gì vậy, mau đứng lên đi.” Thượng Vũ đế còn chưa mở miệng, Cố Ngạn không nhìn được bằng hữu ngày xưa quỳ lạy thỉnh an.

​“Bệ hạ nhanh cho bọn họ đứng lên đi.” Cố Ngạn sốt ruột, cầu xin mà nhìn Thượng Vũ đế.

​Trong lòng Thượng Vũ đế đột nhiên hiện lên một ý nghĩ tà ác, khóe miệng cười gian xảo, nheo mắt liếc nhìn Cố Ngạn: “Muốn trẫm buông tha cho bọn họ cũng được, ngươi phải cho bọn họ nhìn xem dáng vẻ nam sủng của trẫm nên có là như thế nào.”

​“Nha.” Cố Ngạn không để ý lắm, đi qua, điểm lên môi của Thượng Vũ đế một cái.

​Chỉ như vậy? Thượng Vũ đế bất mãn hết sức, nhìn thoáng qua không có một điểm giống với một nam sủng nên có mà chỉ thấy một Cố Ngạn tập trung tinh thần trên người bằng hữu cũ, ủy khuất không tình nguyện mà nói: “Được rồi, các ngươi đứng lên đi.”

​“Tạ bệ hạ.” Dị thường đồng đều.

​“Bệ hạ,” Cố Ngạn kéo Thượng Vũ đế qua, không thể chờ được mà giới thiệu ba người cho Thượng Vũ đế, “Đây là ba vị hảo hữu của ta, đây là X Cúc, đây là X Mai, đây là X Trúc.”

​“Bệ hạ, chúng ta là huynh đệ đã bái lễ, vừa rồi bọn họ nói chuyện khởi binh cứu ta, bệ hạ đừng để ý được không?”

​Thượng Vũ đế đánh giá ba người này, trong lòng thầm nghĩ, tối thiểu dựa trên bề ngoài, bọn họ không thẹn với thanh danh như sấm. Một mình X Trúc, người không biết tình hình, thấy hắn càng giống nam sủng hơn Cố Ngạn. Nhưng bề ngoài không cách nào che giấu ngu xuẩn, Thượng Vũ đế nhớ tới chuyện đuổi ‘Đại quân’ hơn một trăm người bằng mấy ngàn lượng bạc trắng, không khỏi hối tiếc vô cùng.

​“Nể mặt mũi của ngươi, trẫm coi như chưa từng phát sinh.”

​Cố Ngạn cười với Thượng Vũ đế: “Bệ hạ thực nghe lời.”

​Ba người nghẹn họng nhìn nhau trân trối.

​X Trúc không nhịn được khen một câu: “X Lan đã lâu gặp lại, quả nhiên phong thái còn hơn năm đó.”

​Thượng Vũ đế có chút không nhịn được đen mặt, nhưng hắn không có cơ hội chen vào.

​“Ba người chúng ta nhàn rỗi đều có thể gặp mặt, nhưng thiếu đi X Lan bảo bảo làm cái gì cũng không đúng.”

​“Đúng vậy.”

​“Chúng ta đành phải thường xuyên đến thăm phủ thừa tướng.”

​“Thức ăn của phu nhân làm là tuyệt nhất.”

​“Tây sương Dung nhi cũng làm người khác ưa thích.”

​“Không có X Lan, chúng ta chắc sẽ chia rẽ.”

​“…”

​“Aiz, X Lan bảo bảo, thời gian trôi qua trong cung được không? Có nhớ các ca ca không?”

​Cố Ngạn rốt cuộc đã có cơ hội chen vào, liên tục gật đầu: “Bệ hạ đối với ta rất tốt, ta thường xuyên nhớ các ngươi.”

​“X Lan thật là hạnh phúc.” Than ngắn thở dài.

​“Sợ là cả đời chúng ta cũng không có phúc khí đó.” Tự oán tự trách.

​Cố Ngạn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Lần sau ta sẽ mang đặc sản tặng các ngươi.”

​“X Lan…” Có người bị cảm động rồi.

​Cố Ngạn tại chỗ lấy ra bút mực.

​“Cống trà.”

​“Cống quả.”

​“Mặc bảo (*tranh đẹp).”

​“Cung tú (*vải lụa).”

​“…”

​“…”

​Bá bá vù vù, bá bá vù vù.

​Tổ hợp Mai Lan Cúc Trúc này, một khi mở ra câu chuyện, liền vĩnh viễn không có manh mối chấm dứt.

​Cho nên bốn đại công tử đã từng phong quang vô hạn, nhờ bề ngoài dọa người cướp lấy danh hiệu Mai Lan Cúc Trúc, sau sáu năm tha hương gặp lại, mỹ mạo như hoa giống trước, nhưng cũng dung tục huyên náo như xưa.

​===

​Đến đêm, mọi người đã ngủ, tiểu Mai lặng lẽ đến chào từ biệt Cố Ngạn.

​“Mai nhi, phải cẩn thận.”

​“Yên tâm đi công tử, Mai nhi tự biết chừng mực.”

​“Ân.”

​“Đúng rồi, công tử, mấy công tử Mai, Cúc, Trúc… Đều đã đến rồi sao?” Mặt tiểu Mai có chút hồng.

​Cố Ngạn biết rõ nhóm hảo hữu bọn họ lớn lên đẹp mắt, trông thấy tiểu nữ thiếp thân hơi mang xuân ý má hồng, cười nói: “Đúng vậy a.”

​“Thực hoài niệm thời công tử còn là thư sinh, bốn người công tử luôn cùng tiến cùng xuất.” Tiểu Mai thuận tiện nhớ lại đoạn thời gian tươi đẹp đứng bên cạnh X Mai Lan Cúc Trúc phong quang vô hạn kia, “Còn có những bạn học khác của công tử cũng đều rất tốt…”

​Cố Ngạn nghe vậy dừng một chút, đột nhiên hiểu ra, thoáng kích động nói: “Mai nhi, ta nhớ ra rồi.”

​“Cái gì?” Tiểu Mai bị cắt ngang, không rõ ràng cho lắm.

​Thần sắc Cố Ngạn sáng tối bất định: “Ngày ấy thanh âm của Quan Tu Viễn quen thuộc như thế, không phải người khác, mà là bạn học ngày xưa.”

​*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thực xin lỗi, ta không nên ở thời điểm bận rộn nhất viết thiên văn này, phụ lòng các vị bằng hữu đang đọc, cúi chào thật sâu. PS: đúng vậy, đọc là X Lan, bởi vì tác giả không có thiên phú văn chương!

​*Lời Ngũ Ngũ edit: thật ra ban đầu ta cũng cảm thấy nhầm lẫn đâu đó, gì mà X Lan, X Cúc… nhưng mà tác giả người ấy đã xin lỗi kkk.

Bình luận

Truyện đang đọc