SỦNG THƯỢNG QUÂN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngũ Ngũ



​Cố Ngạn từ bên trong món giò hầm kẹp ra một tờ giấy.

​“Công tử, khoa cử đã bắt đầu, bệ hạ đã chọn xong quan chủ khảo.” Tiểu Mai thuận tay đốt đi tờ giấy bóng dầu.

​“Là vị đại nhân nào?”

​Tiểu Mai do dự nói: “Là nam thư phòng Lý đại nhân.”

​Cố Ngạn nghe vậy buông đũa ngọc xuống: “Tại sao lại là hắn?”

​Tiểu Mai lắc đầu.

​“Lý Duy là một tên ngu xuẩn.”

​“Vâng…”

​“Lần này đừng nhúng tay vào, đợi bọn họ tuyển xong rồi bàn sau.”

​“Vâng, công tử.”

​Thí sinh cả nước chí khí ngút trời mà gấp gáp hướng về kinh thành, chỉ trừ Cố Ngạn cùng Thượng Vũ đế, còn hơn nửa triều đình đều chú ý đến việc này. Bất quá trước đó, trong cung vẫn còn đang chuẩn bị một đại sự khác, đó chính là thọ yến của Thượng Vũ đế.

​Thọ yến của hoàng đế từ xưa đến nay đều rất hao người tốn của, Thượng Vũ đế mười tám tuổi đăng cơ, hai mươi liền lãnh binh đi dẹp loạn Tây Hạng, tính đến hôm nay cũng chưa quá hai năm.

​Thượng Vũ đế được kính yêu, phân phó xuống dưới vài câu là không nên phô trương thanh thế lãng phí quá mức, nhưng hắn cũng biết các thần tử không tiếp thu bao nhiêu, liền không hề nói thêm.

​Chỉ cần không quá phận là được, những chuyện nhỏ nhặt này cứ mặc kệ bọn họ đi.

​So với các thần tử của hắn, Thượng Vũ đế hiển nhiên càng để ý đến nam sủng nhà hắn hơn.

​Mỗi lần đến sinh thần của Thượng Vũ đế, Cố Ngạn đều tặng cho Thượng Vũ đế một bức họa vẽ chính y. Cũng không phải Cố Ngạn muốn vậy, mà là thật sự trong tay hắn cũng không có đồ vật gì.

​Mỗi năm một bức, cho đến bây giờ, đã là bức thứ sáu rồi.

​Sáng sớm Thượng Vũ đế vừa tỉnh, bên cạnh gối đã đặt một cuốn tranh. Mặc dù hàng năm đều như thế, nhưng Thượng Vũ đế vẫn không tự chủ được mà giương khóe môi lên. Bức họa cuộn tròn bên trong nghiễm nhiên là vẽ gương mặt lúc ngủ của mình, nam sủng nhà hắn còn đang ở trong mộng, tiết y vĩnh viễn đều không mặc chỉnh tề, làm lộ ra bộ ngực đẹp đến xuất thần. Hai mắt vẫn đang nhắm, miệng có chút hé mở, vẻ mặt thì vô hại. Thượng Vũ đế nhịn không được dùng đầu ngón tay quét qua xương quai xanh của Cố Ngạn, sau đó lại vẫn chưa thỏa mãn mà hôn lên người ta.

​Tiểu Đa tử phiền não thúc giục ở bên ngoài, ngữ điệu không nhanh không chậm, đem Thượng Vũ đế đánh tan khỏi giấc mộng kiều diễm.

​Sau cùng Thượng Vũ đế bóp eo Cố Ngạn một cái, mới lay động thân thể của hắn: “Cố Ngạn bảo bảo, rời giường, ngươi phải đến chỗ Cảnh nhi rồi.”

​Cố Ngạn mở mắt ra, vẻ mặt ngây ngốc ngồi dậy, ánh mắt trống rỗng.

​Thượng Vũ đế trong lòng thấy buồn cười, thuận tay lấy y phục đã chuẩn bị xong từ bên ngoài, đem tiết y của Cố Ngạn lột sạch, sau đó giúp hắn mặc vào từng lớp từng lớp y phục mới.

​“Cố Ngạn bảo bảo, đưa tay.”

​“…”

​“Cánh tay kia.”

​“…”

​“Chân cũng giơ lên.”

​“…”

​“Không cần giơ cả hai cái!”

​Mỗi buổi sáng đều nói nhiều một lần, Thượng Vũ đế quen việc, trong chớp mắt Cố Ngạn đã ăn mặc chỉnh tề, một bộ dáng công tư văn nhã.

​Được đương kim thánh thượng hầu hạ mặc y phục xong, Cố Ngạn rốt cuộc cũng đã tỉnh táo, đáy mắt trấn tĩnh.

​Toàn bộ quá trình đều không cần đến nha hoàn tỳ nữ, đợi hai người rửa mặt sửa sang xong, Cố Ngạn liền cầm lược chải tóc cho Thượng Vũ đế.

​“Bệ hạ, thích không?”

​“Không tệ.” Thượng Vũ đế tâm tình vui vẻ, “Bất quá ngươi vẽ lúc nào? Trẫm nhớ rõ chưa từng ngủ mà vẫn còn đốt đèn.”

​Cố Ngạn tỉ mỉ mà chải từng chút: “Cố Ngạn không cần nhìn bệ hạ để vẽ, gương mặt bệ hạ ta đều nhớ rõ.”

​Thượng Vũ đế rõ ràng đau xót muốn chết, hết lần này tới lần khác muốn mở miệng đều không thể, cuối cùng cảm thấy có chút thất thố, hoảng sợ khép miệng lại, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ vui mừng.

​“Gia hỏa trẫm nuôi rốt cuộc cũng biết nói chút lời ngon ngọt.” Thượng Vũ đế ngữ khí đều đều.

​Cố Ngạn cười cười, không có trả lời, ngón tay khẽ động, nắm tóc trong tay thuần thục mà buộc lên.

​Cho dù sinh thần của Thượng Vũ đế sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng cuối cùng Thượng Vũ đế vẫn muốn vào triều, trước khi đi còn ôm eo Cố Ngạn cùng hắn hôn môi.

​Chấm dứt nụ hôn ngắn ngủi, Cố Ngạn nhìn vào mắt Thượng Vũ đế, nói: “Chúc bệ hạ sống lâu trăm tuổi.”

​Thượng Vũ đế tiếp nhận lời chúc của Cố Ngạn, cũng nhìn qua hắn: “Ngươi còn gì muốn nói với ta nữa không?”

​Cố Ngạn lộ ra nụ cười, ôn nhu nói: “Năm nay ta cũng sẽ ở bên cạnh bệ hạ.”

​Thượng Vũ đế đúng là vẫn còn hưng phấn mà thất thố, đến khi tảo triều chấm dứt cũng chưa khép môi lại được.

​Cố Ngạn một người ngây ngốc chạy tới Đông cung mới phát hiện thái tử điện hạ hôm nay căn bản không cần đến học, toàn bộ hoàng cung từ trên xuống dưới đều chuẩn bị cho buổi thọ yến tối nay.

​ Mỗi lần đại yến, là dịp hai vị phi tử trong cung kia hãnh diện nhất. Thân phận Cố Ngạn dù sao cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngồi trên bàn tiệc sẽ chỉ có hai người các nàng. Cũng may Cố Ngạn không thèm để ý đến những chuyện này, ở trước mặt công chúng diễn kịch thành nam sủng yểu điệu, hắn cũng có chút hứng thú, nhưng cái khó chính là sẽ bị Thượng Vũ đế nhìn chăm chú, vậy thì không có ý nghĩa rồi.

​Cố Ngạn cảm thấy chán muốn chết mà nhai kẹo thông đường trong miệng, đây là món ăn vặt hiếm khi hắn thích gần đây, hương vị ngọt ngào chỉ là chuyện thứ nhì, thứ nhất chính là cảm giác cắn răng rắc trong miệng, rất là thú vị. Chẳng biết sao lại trùng hợp là vị tiểu thái tử kia có rất nhiều kẹo này, động một chút là thưởng hắn một ít.

​Tiểu Mai ở một bên cũng nhịn không được mà ngáp một cái, bị lây bệnh Cố Ngạn rồi, nghiêng đầu một cái, gục xuống bàn từ từ nhắm hai mắt lại.

​——-

​Thượng Vũ đế đang mặc long bào thêu hình rồng, khóe miệng mỉm cười ngồi trên thượng vị, uy nghiêm không giảm.

​Phía dưới đại thần quỳ thành một đoàn, lời chúc mừng vang lên như núi như biển.

​Thượng Vũ đế khoát tay, giơ bình rượu trên bàn lên: “Hôm nay trẫm thật sự vui vẻ, các vị ái khanh cứ tùy ý, trước trẫm xin kính các vị một ly.”

​“Tạ bệ hạ!”

​Yến hội bắt đầu, ở trước mặt hoàng thượng đám đại thần không dám làm càn quá mức, nhưng vẫn hoan hô như cũ, hào khí tuy không lớn, nhưng lại thập phần vui vẻ.

​Tiết mục dưới đài Thượng Vũ đế cũng không ôm kỳ vọng bao nhiêu, từ trước đến nay cơ bản là giống nhau, nhưng lúc một đám vũ nữ mặc lụa mỏng lui xuống, Thượng Vũ đế bắt gặp một tia bỉ ổi trong mắt tên Lễ bộ Thượng thư.

​Thượng Vũ đế nheo mắt lại.

​Quả nhiên, người biểu diễn tiết mục kế tiếp vừa lên đài, thiếu chút nữa mặt Thượng Vũ đế đã biến thành màu đen.

​Nếu nói dạ yến tại hoàng thất có hàng trăm giai nhân xinh đẹp khiêu vũ cũng không phải chuyện lạ, nhưng hiếm khi có một đám thiếu niên mặc y phục múa của nữ nhân, lắc eo qua lại, đủ loại tư thế.

​Lễ bộ Thượng Thư Trần Công vụng trộm liếc nhìn sắc mặt của Thượng Vũ đế, thấy hoàng đế nhìn không chuyển mắt, hắn mới ung dung nhìn xuống phía dưới, vui vẻ ra mặt, lòng chậm rãi buông lỏng, lại còn có chút chờ mong cùng đắc ý.

​Thượng Vũ đế thật sự phục Trần Công luôn rồi, y lại còn dám tự mình phỏng đoán ý nghĩ của hắn, quả thực cả gan.

​Những thiếu niên này mặt mày trẻ trung, một tên so với một tên uốn éo đến lợi hại, ánh mắt quyến rũ đưa tình nhìn Thượng Vũ đế làm hắn nổi hết da gà.

​Thượng Vũ đế cứng nhắc mà duy trì nụ cười, bị Trần Công nhìn ở trong mắt, lại trở thành ý tứ đang có hứng thú. Chỉ cần trong một trăm thiếu niên này có một người được thánh thượng ưu ái, chỉ cần một người, nếu như có thể đem vị kia ở hậu cung kéo xuống… Vậy hắn… Trần Công nghĩ tới, không khỏi hừ lạnh một tiếng, trong lòng phẫn hận lại dâng lên một cỗ đắc chí.

​Thượng Vũ đế nào biết những tâm địa gian xảo này của Trần Công, lập tức âm thầm oán trách vị kia nhà hắn, ở trước mặt người ngoài làm bộ làm tịch, yếu ớt tựa như đụng một cái liền vỡ, lưu lại thanh danh xấu cho chính mình coi như xong, nhưng lại làm cho người bên ngoài nghĩ lầm hắn đường đường là hoàng đế Đại An mà lại vừa ý loại người bất nam bất nữ.

​Thượng Vũ đế để ý tới một tên đặc biệt phô trương, bờ mông muốn lắc đến trời rồi, còn giả vờ như không cẩn thận bị người bên cạnh xô đẩy, vụng về mà lảo đảo vài bước.

​Thượng Vũ đế không đành lòng nhìn nữa, đây quả thực… Quả thực là làm bẩn mắt của hắn.

​Bỗng nhiên nhớ tới Cố Ngạn, Thượng Vũ đế liền có chút không muốn ngồi đây, lại bị một trận buồn nôn, thông báo một câu, rồi thong dong rời tiệc.

​Tiểu Đa tử nhắm mắt theo đuôi sát phía sau Thượng Vũ đế, thấy bệ hạ bước đi cực nhanh, hợp thời lên tiếng: “Bệ hạ để tâm làm gì, bất quá chỉ là mấy hạ nhân thấp kém mà thôi.”

​Thượng Vũ đế thả chậm bước chân, trong giọng nói ẩn ẩn chút tức giận, cười lạnh nói: “Không biết liêm sỉ.”

​Tiểu Đa tử hiểu ý: “Bọn họ không có tư cách nào so sánh với Cố công tử, bệ hạ so sánh bọn họ với Cố công tử chẳng phải là làm nhục công tử sao?”

​“Suy đoán thánh ý, ngươi cũng to gan lớn mật thật.” Thượng Vũ đế nói thì nói như thế, nhưng tức giận lại tiêu tan một nửa.

​Thượng Vũ đế không thích phía sau luôn có theo một hàng người, liền chỉ mang theo Tiểu Đa tử, dạo bước trên đường mòn Lâm viên.

​Âm thanh tiệc tùng ầm ĩ dần dần rời xa, Thượng Vũ đế thảnh thơi mà đi tới, đột nhiên cảm thấy một trận lãnh ý hướng hắn bức đến.

​“Bệ hạ coi chừng!”

​=====

​Cố Ngạn thoát ẩn thoát hiện mà loay hoay bắt tay vào điêu khắc ngọc bội, đột nhiên ngừng động tác, nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

​“Vâng.”

​“Vũ Nhất, chuyện gì?”

​Nam nhân ẩn trong bóng tối bước vào trong điện, đứng trước mặt Cố Ngạn, nghiễm nhiên là thị vệ thống lĩnh của Thượng Vũ đế – Vũ Nhất.

​Giọng nói của Vũ Nhất có chút khẩn trương, trầm giọng nói: “Cố công tử, bệ hạ mới gặp chuyện.”

​Ngón tay vuốt ve ngọc bội của Cố Ngạn dừng lại: “Thương thế ra sao?”​

​Vũ Nhất nhẹ nhàng thở ra, chần chừ nói: “Vai trái bị kiếm đâm trúng, vết thương sâu thấy xương, nhưng may mà không có độc…”

​“Nói tiếp đi.”

​“Vốn là thích khách đâm vào ngực bệ hạ, không biết bị vật gì ngăn lại, nên giữ được một mạng. Có thể thấy chủ ý ban đầu của thích khách chính là lấy mạng bệ hạ, nhờ Từ công công phát hiện sớm, nên thuộc hạ mới có thể kịp thời đuổi tới, nhưng lại không bắt được thích khách.”

​Bàn tay Cố Ngạn từ mặt bàn, bẻ ra một khối gỗ, trong nháy mắt bắn về phía xương sườn của Vũ Nhất, làm hắn kêu rên một tiếng.

​“Tra, thân phận thích khách cùng người đứng sau đều phải tra ra.”

​Vũ Nhất chịu đựng đau đớn kịch liệt, nói: “Vâng, thuộc hạ đã rõ.”

​“Bệ hạ chắc có lẽ sẽ không tới nữa, ngươi trở về nói với Từ công công một tiếng, nói ta muốn gặp bệ hạ.”

​“Vâng.”

​======

​Thượng Vũ đế đang nằm yên tĩnh trong tẩm cung, mặc kệ thái y đang băng bó cho hắn, bên cạnh như trước chỉ một mình Tiểu Đa tử đứng, nhưng góc tối lại bố trí đầy đủ nhân thủ.

​Thượng Vũ đế hồi tưởng lại một màn nguy hiểm kia, nghĩ đến liền có chút sợ. Người bình thường có lẽ không biết, nghĩ Thượng Vũ đế võ công cao cường, đạt tới trình độ cao thủ, nhưng bản lĩnh thực sự của Thượng Vũ đế lại rất ít người biết được.

​Thích khách kia đâm về phía ngực của mình, nếu không nhờ…

​Thượng Vũ đế cắn chặt răng, sử dụng cánh tay lành lặn cẩn thận từng li từng tí từ trong ngực lấy ra một vật, như là đang đối đãi với một bảo bối.

​Vật liệu Cố Ngạn dùng chính là loại thượng đẳng, cho dù bị kiếm đâm trực diện, khung tranh cũng không vỡ ra hoàn toàn. Nhưng vì vết kiếm rất sâu, nên trên bức họa cũng bị thủng một lỗ.

​Thượng Vũ đế liền không kiềm được tức giận, chẳng quan tâm mấy người đang ẩn núp, âm thanh lăng lệ: “Tiểu Đa tử.”

​“Có nô tài.”

​“Tra cho trẫm! Đem tên thích khách kia bắt đến đây cho trẫm! Trẫm muốn rút gân lột da hắn!” Thượng Vũ đế cởi bỏ dáng vẻ ngày thường, sắc mặt trắng bệch, hung bạo quát.

​“Vâng.”

​Ngay cả Tiểu Đa tử, cũng chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Thái y bên cạnh dĩ nhiên sợ đến ngây người, động tác nhanh hơn, phân phó tốt hạ nhân sắc thuốc xong, vội vàng cáo lui.

​Thượng Vũ đế dừng lửa giận lại, sau khi phẫn nộ công tâm liền mỏi mệt không chịu nổi: “Tiểu Đa tử, ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn yên tĩnh một mình.”

​“Vâng.”

​“Hôm nay không đến cung Tam Lý, sẽ bị Cố Ngạn bảo bảo phát hiện.”​

​“Vâng.”

​Tiểu Đa tử ra ngoài chưa được bao lâu, liền đụng phải Vũ Nhất đang vội vàng chạy đến.

​“Không phải kêu ngươi ra ngoài sao?” Thượng Vũ đế trông thấy Tiểu Đa tử đẩy cửa đi vào lần nữa, không nhịn được nói.

​“Bệ hạ, Cố công tử…”

​“Cố Ngạn làm sao?!” Cố Ngạn cơ hồ chưa bao giờ kêu người truyền lời đến Thượng vũ đế, tâm của Thượng Vũ đế lại trầm xuống lần nữa.

​“Cố công tử không có việc gì, chỉ là truyền lời nói muốn gặp bệ hạ.”

​Thượng Vũ đế nhẹ nhàng thở ra, do dự một chút, từ trên giường ngồi dậy, lấy y phục khoác lên người.

​“Đi thôi, tới cung Tam Lý.”

Bình luận

Truyện đang đọc