SỦNG THƯỢNG QUÂN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngũ Ngũ



Tiểu Đa Tử dâng trà hoa cúc, mùi hương thơm ngát lượn lờ bay lên.

Thượng Vũ đế bận rộn sứt đầu mẻ trán.

Hầu hết lời nói của Lý đại học sĩ Thượng Vũ đế đều xem như mây khói, nhưng điều gì hữu dụng hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, ví dụ như Quan Tu Viễn.

Một cái tân khoa trạng nguyên, được phong chức vị quan viên chính thống, dưới tình huống không có chứng cớ xác thực nên Thượng Vũ đế cũng không thể trực tiếp động đến hắn. Huống chi, những người phía sau hắn mới chính là điểm mấu chốt. 

Nhưng Quan Tu Viễn dù sao cũng không phải đồ đần, theo trong tình báo, Thượng Vũ đế chỉ nhìn thấy một người có đời tư bình thường, ngẫu nhiên cũng sẽ vụng trộm tầm hoan hoán nhạc, lưu luyến hoa hoa nam tử bình thường. Ngoại trừ mê luyến không phải là nữ tử mà trái lại là tiểu quan bên ngoài, Thượng Vũ đế không phát hiện được bất kỳ tin tức dư thừa gì.

Linh đình viên.

Thượng Vũ đế đương nhiên cũng nghĩ đến Thanh Liên, nhưng hắn là người thân cận với Cố Ngạn nên muốn cũng không thể động vào.

Như vậy bỏ qua thôi, hắn cũng không phải không có người khác để dùng.

Sau khi du hành trở về đã có tấu chương về manh mối người Tây Hạng tạo phản, Thượng Vũ đế cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi dùng bữa, nhưng dù vậy, hắn vẫn nhịn không được mà sắp xếp nhân thủ đến cung Tam Lý.

Thượng Vũ đế nhấp một ngụm trà, hốt hoảng nhớ lại.

Nhớ tới, ngoại trừ khoảng thời gian ban đầu kia, sau này Thượng Vũ đế không có phái một người theo dõi Cố Ngạn. Với tư cách là một đế vương, cương vị ngai vàng quyền khuynh thiên hạ, Thượng Vũ đế tâm tư sâu trọng, bất cứ chuyện gì cũng mang lòng nghi ngờ, nhưng hắn biết có những người không thể hoài nghi. Lui một bước để khuây khỏa, mặc dù cũng chưa từng thật sự khuây khỏa, nhưng chỉ có hành động của hắn như vậy mới sẽ không kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Hắn muốn dung túng cho Cố Ngạn không chỉ là buông thả y làm một chuyện gì, mà là đem trọn tín nhiệm của mình phó thác lên người y, bất luận thân phận, bất luận địa vị.

“Bệ hạ.”

“Nói.” Thượng Vũ đế mắt không rời tấu chương.

“Cố công tử những ngày gần đây đóng chặt cửa điện, thuộc hạ cũng không có cơ hội thăm dò.”

Thượng Vũ đế vốn cũng không cảm thấy có người có thể giấu kín khí tức để đến gần Cố Ngạn, võ công của Cố Ngạn người bên ngoài không biết, nhưng hắn lại hiểu rất rõ. Thượng Vũ đế ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Người nọ có phần khẩn trương: “Thuộc hạ không biết.”

Thượng Vũ đế cười lạnh một tiếng, không biết là đang cười đường đường là đệ nhất ảnh vệ vô năng, hay cười chính mình lo sợ không đâu: “Không cần giám sát Cố Ngạn nữa, đi theo dõi Quan Tu Viễn, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.”

Thượng Vũ đế nhìn vào khoảng không suy nghĩ một lát, đột nhiên mở miệng nói: “Bãi giá Đông cung.”

Tiểu Đa Tử sửng sốt, đáp: “Vâng, bệ hạ.”

Thượng vũ đế gần đây có cảm giác tất cả mọi chuyện đều đi ngược với ý nguyện của mình, ví như hắn kỳ thật cũng không muốn đến Đông cung xác nhận hành tung của Cố Ngạn, nhưng cước bộ của hắn đã đi trước lý trí, bước ra ngoài.

Ánh mặt trời cũng không chói mắt, cũng không nóng đến thêu người, lại như đang xuyên thấu qua cơ thể của Thượng vũ đế làm cho lòng hắn rơi vào một ngọn lửa, nấu lên cuồng vọng, cơ hồ phá thể mà chui ra.

Không lường trước chính mình chuẩn bị xong đâu ra đấy lại thấy nhi tử rõ ràng đang dưới nắng xuân rực rỡ ghé trên bàn đá chợp mắt, khóe miệng Thượng Vũ đế co rút, trong đầu phúc chốc thoát ra một câu ‘Thầy nào trò đó’.

Chợt, Thượng Vũ đế thu hồi tiếu ý, trầm mặt. Rất hiển nhiên, vị sư đồ kia vốn nên ở chỗ này lại không thấy thân ảnh.

Tiểu Đa Tử xem xét, đang định âm thầm ra hiệu cho thái tử, đã thấy vị thiếu niên kia dụi dụi hai mắt nhập nhèm.

Thần sắc mờ mịt trong ánh mắt thiếu niên vậy mà có vài phần tương tự với người nọ, Thượng Vũ đế khẽ gọi: “Cảnh nhi.”

Tông Cảnh khôi phục tinh thần, đứng dậy hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

“Cảnh nhi, sư phó của con đâu?”

Tông Cảnh khẽ giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Thượng Vũ đế sẽ trực tiếp hỏi mình vấn đề này, lập tức nghĩ đến người nam tử có quá luôn ôn nhuận kia, rũ xuống tầm mắt, ngữ khí vững vàng đáp: “Mấy ngày nay nhi thần có chút mệt, liền xin sư phó nghỉ vài ngày nữa hãy đến, nhi thần biết sai.”

Thượng Vũ đế nhìn nhi tử cúi đầu, dường như muốn nhìn thấu thiếu niên một thân đơn bạc kia, tiểu Đa Tử hầu hạ một bên bỗng dưng ra một thân mồ hôi lạnh, cơ hồ định mở miệng cầu tình, cuối cùng nghe được âm thanh chậm rãi của Thượng Vũ đế: “Thân thể không thoải mái sao? Thái y đã xem qua chưa? Đây là sơ sót của trẫm.”

“Tạ phụ hoàng, Trương thái y lúc trước đã tới rồi. Phụ hoàng bộn bề công việc, những chuyện nhỏ nhặt này nhi thần không dám quấy rầy đến phụ hoàng.”

Thượng Vũ đế im miệng không nói, trì hoãn trong chốc lát để không đem cảm xúc chuyển lên người khác, nói: “Trẫm lưu lại dùng bữa.”

“Vâng, phụ hoàng.”

===

Không nói đến trong lòng Thượng Vũ đế nghĩ gì, bên này Cố Ngạn nhìn qua một lượt danh sách Thanh Liên mang đến, hơi kinh ngạc.

“Chỉ nhiêu đây?”

Thanh Liên bất mãn: “Ngươi có ý gì?”

“Không, không phải ta không tin ngươi.” Cố Ngạn thuận tay đem tờ giấy đốt đi: “Cảm giác có chỗ nào đó không đúng.”

Thanh Liên không đếm xỉa tới: “Ta làm sao biết cái đó không đúng.”

“Những người này chức quan nói thấp không thấp cao cũng không cao, nếu một người thì không nói, nhưng nguyên một tổ chức, ở đây rõ ràng không có người nào có thể gây sức ép lớn.”

Thanh Liên bịt lỗ tai không muốn nghe Cố Ngạn lầm bầm, nhưng vẫn tò mò chừa một kẽ hở.

Cố Ngạn nhìn hắn một cái, cười nói: “Liên Liên ta với ngươi cùng đi xem.”

“Không đi.” Thanh Liên thả tay xuống, nghiêng đầu suy nghĩ, “Ừ, cái tướng quân gì gì kia, chức quan không phải rất lớn sao? Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

Cố Ngạn lắc đầu: “Tướng quân ở kinh thành này cũng không ít, chỉ có Đại tướng quân mới có thể trở thành chỗ uy hiếp. Huống hồ Lý tướng quân sớm có dị tâm, bệ hạ cũng biết, đã sớm tước đi thực quyền của hắn.”

Thanh Liên liếc y: “Bình thường sao không thấy ngươi thông minh như vậy nhỉ… Được rồi, miễn cho ngươi bị mấy tiểu yêu tinh ở Linh đình viên lừa bán, ta mang ngươi đi một chuyến.”

===

Cố Ngạn sờ sờ trên mặt mình, bị Thanh Liên một chưởng đánh rớt: “Có gì mà đụng.”

“Ngươi bôi lên mặt ta cái gì đó?”

“Đồ ngốc, ngươi không sợ có người nhận ra sao.”

“Có rất ít người biết mặt ta lắm.”

“Nhưng vẫn có không phải sao, cẩn thận vẫn hơn… Xong rồi, vẽ xong rồi.”

“Liên Liên ngươi thực khéo tay.”

Mặt Thanh Liên nóng lên, nghiêng đầu nói: “Đừng nói nhảm, đi theo ta.”

Xuyên qua tiểu đạo vắng vẻ, không biết Thanh Liên có bản lĩnh thông thiên gì, Cố Ngạn nhìn theo phương hướng Thanh liên chỉ, những nhân vật tai to mặt lớn đi vào từ cửa sau xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Luật pháp Đại An có quy định quan viên không thể ra vào những nơi gió trăng, nhưng hoàng đế Đại An không sợ người chỉ trỏ quang minh chính đại thu dưỡng nam sủng, chỉ cần có chừng mực, bên trên đối với những chuyện này đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Không nhìn không biết, mấy trăm đại thần trên triều đình ở đây cũng chỉ là một bộ dáng hung tâm sắc dục, Cố Ngạn âm thầm líu lưỡi.

Thanh Liên khinh thường: “Kinh ngạc cái gì? Ai cũng đều là mặt người dạ thú, bên ngoài nghiêm trang, đóng cửa lại tất cả đều không phải là người! Cái này còn không phải tệ nhất, tệ nhất chính là lừa gạt tình cảm của người khác, bọn họ cho rằng đây chỉ là chơi đùa, không xem là thật, không biết thật ra sẽ có người vì vài câu nói nhảm của bọn họ mà đi tìm cái chết đấy! Mấy tên đần độn ngu si, hừ, đều là tai họa!”

Thanh Liên không kìm nén, trong miệng tuôn ra một hơi. Cố Ngạn kinh ngạc nhìn về phía hắn, tuy đang nghe Thanh Liên nói nhưng kỳ thật đang đánh giá cuộc sống trước kia của hắn. Y đột nhiên nắm lấy bả vai của Thanh Liên, kéo áo ra một đoạn, không thấy các loại vết sẹo này nọ, nhẹ nhàng thở ra: “Liên Liên, ngươi từng bị ai khi dễ?”

Thanh Liên sững sờ, phản ứng lại, giận dỗi nói: “Ta là con hát! Không phải tiểu quan!”

Thanh Liên khinh thường hừ nhẹ, vẻ mặt khó chịu khi bị đánh đồng với tiểu quan: “Thanh Liên ta là người nào? Người có thể khi dễ ta còn chưa có đầu thai đâu!”

Cố Ngạn khẽ mỉm cười, yên lòng, nghiêng đầu tiếp tục nhìn xem.

Thanh Liên thu tay lại, không để ý mà xoa xoa bả vai, mới vừa rồi bị Cố Ngạn nóng nảy bắt lấy, cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt của Thanh Liên làm sao chịu nổi. Ngay lúc Thanh Liên cho rằng Cố Ngạn đã toàn tâm rình coi bên trên, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh ôn hòa nói: “Ngươi đừng lo lắng, ngươi thông minh hơn bọn họ, chuyện lôi quá khứ ra ta sẽ không làm, ta tin ngươi, sẽ không để cho ngươi gặp gỡ loại cặn bã.”

“Cũng giống như lúc ngươi bảo hộ Vũ Nhất, ta làm vậy cũng không vì nguyên nhân nào hết.”

Thanh Liên tiêu hóa hết mấy câu này, những ngày phẫn nộ, lo lắng, phập phồng gần đây đều lập tức tiêu tán không còn thấy tăm hơi, đáy lòng sinh ra ngăn cách với Cố Ngạn cũng phút chốc biến mất. Hắn biết rõ Cố Ngạn không phải ngốc thật, nhưng thực sự không biết người này sao cái gì cũng đều minh bạch, hắn lo lắng hắn băn khoăn, hắn thủy chung cất giữ dưới đáy lòng không muốn nghĩ đến những chuyện đáng sợ trước kia, nhưng Cố Ngạn đều biết. Cái người này từ lúc bắt đầu, nói những câu thẳng kích tới nhân tâm, đơn giản thăm dò ngươi đến ngọn nguồn, cởi bỏ phòng bị của ngươi, sau đó bắt được toàn bộ.

Trong lòng Thanh Liên ấm áp, câu dẫn ra nụ cười không đếm xỉa, hảo tâm nhắc nhở: “Ngươi tự biết chừng mực a, từ xưa đến nay đế vương luôn đa nghi.”

Cố Ngạn gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Thanh Liên: “Ta biết rõ.”

Sau nửa ngày yên tĩnh, lúc hai người đều cho rằng chuyến này đi không công mà rút, thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Thanh Liên cân nhắc nói: “Cái người này thoạt nhìn quen mắt, trước kia ta ở đây chưa từng thấy qua hắn, ta không nhận thức được, ngươi có biết là ai không?”

“Là tân khoa trạng nguyên, tên Quan Tu Viễn.”

“À.” Thanh Liên nghĩ trạng nguyên mới đến chắc cũng không thể gây ra sóng gió gì lớn, liền không hề để ý.

Cố Ngạn nhìn Quan Tu Viễn đi xa, đột nhiên hỏi: “Liên Liên, ngươi có gặp hắn lần nào không?”

Thanh Liên hoàn hồn, nhớ lại nói: “Có gặp, hắn không thường tới, nhưng lúc tới cũng chỉ đến một gian phòng, ta cho rằng hắn là khách quen của tiểu quan kia.”

“Chỉ đi một gian? Vậy ngươi có biết người trong phòng là ai không?”

“Có biết, nhưng chúng ta một là hí tử một là tiểu quan nên cũng không có tiếp xúc nhiều, ta chỉ biết tên tiểu quan kia gọi là Ninh nhi, lớn lên thanh tú, nhưng lúc vào đây tuổi đã không còn nhỏ, cũng không tính là phạm luật, đây chỉ là tin ta nghe đồn.”

Cố Ngạn gật đầu, nói: “Hai người bọn họ có vấn đề, ta đi xem.”

Thanh Liên tự biết nếu mình đi chung cũng chỉ là vướng víu, liền không dài dòng, tiếp đó Cố Ngạn còn chưa bước ra khỏi nơi ẩn nấp, một tiếng thét đâm thủng màng nhĩ vang lên đã làm y ngừng chân.

Cố Ngạn và Thanh Liên hai mặt nhìn nhau, không nói nhiều, Cố Ngạn kéo theo Thanh Liên phi thân đến nơi phát ra âm thanh.

Chỗ xảy ra sự cố đã vây đầy người, trên đất có vết máu còn mới, có một khách nhân còn bị dọa quá sợ hãi khụy trên mặt đất. Người nọ phát run, sắc mặt tái nhợt, lại không che giấu được mùi rượu nồng nặc, hiển nhiên đã trông thấy chuyện không nên thấy ở giữa phòng.

Hai người bị vây đứng ở bên ngoài, Cố Ngạn đang chuẩn bị chen lên phía trước, ánh mắt liếc thấy thần sắc khác thường của Thanh Liên, hỏi: “Liên Liên?”

“Đây, đây là gian phòng của tiểu Ninh kia.”

Cố Ngạn còn chưa kịp kinh ngạc, một cỗ thi thể đã được khiêng ra bên ngoài.

Chẳng những Cố Ngạn, mà Thanh Liên cũng chấn động luôn rồi.

Cỗ thi thể còn chảy máu kia rõ ràng là Quan Tu Viễn!

Thanh Liên vô thức bắt lấy ống tay áo của Cố Ngạn, đụng đụng người bên cạnh.

Cố Ngạn mặc hắn cầm lấy, tiện tay vỗ vỗ trấn an hắn. Kinh ngạc lúc đầu đi qua, Cố Ngạn hướng mắt nhìn về phía tiểu quan bị người kéo đi kia.

“Nhanh bắt tên tiện nhân này lại! Chính là hắn làm!”

“Quan công tử không phải ta giết!” Tiểu quan tên Ninh nhi kia rõ ràng cũng bị hù dọa, nhưng vẫn quật cường mà phản bác, “Ta không có giết người!”

Cục diện một mảnh hỗn loạn, Thanh Liên rất nhanh tỉnh ngộ biết nơi đây không nên ở lâu, hướng người bên cạnh kéo đi, nhưng không thấy động: “Ngươi làm sao vậy?”

Thanh Liên thấy ánh mắt của Cố Ngạn đang nhìn về tên tiểu quan kia, khó hiểu hỏi: “Ngươi nhìn hắn làm gì?”

Cố Ngạn không có trả lời, Thanh Liên quay đầu nhìn, không thể tin được, rõ ràng trông thấy hai má Cố Ngạn ửng đỏ, Thanh Liên sững sờ chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi, ngươi vừa ý loại mặt hàng này?”

Thanh Liên quá kinh ngạc, nói hơi lớn tiếng, mặt Cố Ngạn càng đỏ hơn, quanh co đáp: “Hắn là tiểu Ninh…”

Thanh Liên nhướn mày: “Ngươi biết hắn?”

“Ừm…”

Thanh Liên thấy thần sắc kia của hắn, nhịn không được trêu chọc: “Ơ, thẹn thùng cái gì? Mối tình đầu của ngươi hả?”

Cố Ngạn không có phủ nhận, nhìn tiểu quan kia bị người kéo trên đất, đang dốc sức liều mạng kêu oan, nói: “Ta phải cứu hắn.”

Thanh Liên tức đến không đứng nổi, thấp giọng từ trong kẽ răng nặn ra mấy câu: “Ngươi nổi điên làm gì? Mối tình đầu đáng giá mấy đồng, nếu để cho bệ hạ biết còn phải nói hả?”

Cố Ngạn lắc đầu: “Không phải hắn giết.”

Thanh Liên giậm chân: “Đồ ngốc! Chẳng phân biệt được nặng nhẹ, hắn bây giờ là trọng phạm triều đình, ngươi cứu như thế nào?”

Cố Ngạn rốt cuộc dùng mắt tán thưởng nhìn Thanh Liên, đem Thanh Liên từ trên xuống dưới đánh giá một lần, áy náy nói: “Thanh Liên, thất lễ.”

Nói xong, ‘Xoẹt xoẹt’ một tiếng, từ ống tay áo của Thanh Liên xé xuống một miếng vải, vòng qua mặt buộc chặt sau đầu, che lại mặt mũi.

Thanh Liên trợn mắt: “Ngươi ngươi ngươi cứ như vậy cướp người?! Có ngàn người đang nhìn đấy!”

Cho dù không thấy được khuôn mặt, nhưng Thanh Liên cũng biết Cố Ngạn phía đối diện đang cười phát ngốc làm cho người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt kia híp lại, âm thanh trầm ổn xuyên thấu qua vải truyền đến: “Đừng lo lắng, ta rất lợi hại.”

Thanh Liên coi như đã minh bạch, cái gì gọi là đồng đội ngu như heo.

Bình luận

Truyện đang đọc