SỦNG VẬT TÌNH NHÂN 999 NGÀY

Lần này Doãn Phi bị thương có lẽ người lo lắng nhất là Bạch Phụng, mối quan hệ của bọn họ từ trước đến giờ Mạch Linh luôn nghĩ chỉ là mối quan hệ đồng môn, hoá ra Doãn Phi lại là người mà Bạch Phụng bấy lâu nay thầm thương trộm nhớ.

Lục Thiên Mặc sau khi về lại biệt thự đã hạ lệnh khủng tuyên chiến với những tổ chức nào đang có âm mưu lật đổ hắn, nhưng sau trận tàn sát gia tộc Nghiêu gia thì chẳng còn một băng nhóm nào dám cả gan đứng lên đòi hắn trả lại công bằng.

"Lão đại, hắn ta là Cố Cơ!"

Rob từ ngoài cửa bước vào, hắn đã đi khám xét khắp sàn toàn bộ biệt thự của Nghiêu Thần Hiên và cả tên sát thủ bắn tỉa ở sân thượng. Hắn ta là tên thuộc hạ đã chạy thoát trong trận tập kích giết Hắc Mộc Châu, quả nhiên là sau khi chạy thoát hắn đã đang đầu quân cho Nghiêu gia, nhưng thật không may cho hắn là chưa kịp trả thù thì mạng đã bị quăng đi cho quạ ăn mất.

"Được rồi, các người mau đi làm việc của mình đi."

Lục Thiên Mặc day day thái dương, hắn đã nhiều ngày liền mất ngủ, tổ chức thì càng lúc lại xuất hiện nhiều tổ chức khác nhau. Lần này hắn hạ lệnh tuyên chiến công khai thì bọn chúng lại như rùa rụt cổ, đúng là một lũ hèn nhát.

Lô Tấn cùng Rob tuân lệnh xoay đầu rời đi, Bạch Phụng thì đang ở trên phòng chăm sóc cho Doãn Phi. Phòng khách bây giờ chỉ còn lại Mạch Linh và Lục Thiên Mặc, cô đưa mắt nhìn đến người đàn ông quyền lực trước mặt khẽ thở dài, hoá ra làm lão đại không giống như những gì cô từng nghĩ, ngoại trừ tiền bạc đầy người thì lúc nào hắn cũng bị kẻ thù rình rập, mà sống trong môi trường này, điều cần nhất có lẽ chính là sự tàn độc.

Cô bỏ đi vào phòng bếp vài phút rồi quay lại với một tách trà nóng trên tay, cô chìa đến trước mặt hắn, nhàn nhạt lên tiếng.

"Trông anh có vẻ rất mệt mỏi. Uống một chút trà gừng đi."

Lục Thiên Mặc xoay mặt nhìn cô, đưa tay nhận lấy: "Sau này ra đường phải cẩn thận, bọn chúng đã bước đầu ra tay rồi, cô liệu mà tự bảo vệ lấy mạng của mình."

"Tôi biết rồi." Mạch Linh khẽ gật đầu, tuy hắn luôn miệng cảnh báo cô nhưng lúc nào hắn cũng là người bảo vệ cô, cũng chính vì lí do này mà nhiều lần cô có suy nghĩ rằng cô đã yêu hắn, mặc cho số phận sau này có như thế nào, cuộc đời cô đã gắn chặt với cái tên Lục Thiên Mặc.

***

Tập đoàn Hàn thị.

"Hàn thiếu...Hàn thiếu à, chờ tôi với."

"Cô là ai vậy, cô chạy theo tôi làm gì?"

Hàn Ưng quả thật là đau đầu chết đi được, tự dưng có một cô gái từ đâu chạy đến chờ hắn ở trước cửa tập đoàn, cô ta lôi lôi kéo kéo hắn trông chẳng khác gì là một cặp nhân tình đang cãi nhau.

"Anh quên tôi rồi sao, tôi là Hiểu Đồng, người hôm trước được anh cứu ở quán bar đó."

Hiểu Đồng chặn trước mặt Hàn Ưng không cho hắn đi, nếu như bình thường thì hắn đã cho người lôi cô ta quăng vào một xó nào đó rồi, nhưng hôm nay may mắn cho cô là tâm tình hắn đang rất tốt, nếu không thì cô nghĩ cô có thể cản nổi bước chân của hắn sao?

Hàn Ưng nhíu mày, hắn lảm nhảm vài câu trong miệng rồi lên tiếng: "Đúng là tự rước hoạ vào thân mà, thôi được rồi, cô về đi. Ngày mai đến đây tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô."

"Được, vậy tôi về trước nhé. Anh nhất định phải giữ lời đấy."

Hiểu Đồng vui vẻ rời đi, Hàn Ưng hắn đâu thể nào hiểu được cô đã tìm đến tập đoàn này khó khăn như thế nào, hơn nữa khi đến được đây rồi thì bảo vệ lại không cho cô vào trong, thế nên cô đã đứng đợi ở cổng suốt hai ngày nay cũng chỉ vì muốn đích thân gặp giám đốc quyền lực của cái tập đoàn này.

Lại nói đến Hàn Ưng, hắn bị Mạch Linh chơi cho một vố đau đớn vào lưng để gió rước thêm người phụ nữ phiền phức Hiểu Đồng này nữa. Cuộc đời hắn sao lại gặp nhiều rắc rối không mong muốn như thế này chứ a.

Điện thoại di động từ trong túi bỗng dưng reo lên, Hàn Ưng một tay mở cửa chiếc xe ô tô Lamborghini Veneno màu xanh rêu bóng loáng của mình, tay còn lại ấn đến nút nghe.

"A.......lôôôôô!!!" Hàn Ưng nhìn thấy dãy số trên màn hình lập tức mỉm cười, thái độ trở nên vô cùng cợt nhã.

Giọng nói bên kia truyền đến dường như có vẻ khá khó chịu: "Anh có bận không? Tôi có chuyện muốn gặp anh?"

"Không bận! Tôi đến đón em."

Hắn dập máy, thả người vào con siêu xe của mình rồi phóng thẳng đến tập đoàn Lục gia Hoàng thị. Chiếc xe đã nhanh chóng chuyển bánh quay ngược lại đường cao tốc sau khi một cô gái vô cùng xinh đẹp đã bước lên.

"Người đẹp, em muốn đi đâu?"

Mạch Linh nghiêng người đưa tay đánh nhẹ lên người Hàn Ưng, cô tru môi, kéo dài từng chữ.

"Đi đâu cũng đượcccccc..."

Hàn Ưng bật cười, người phụ này quả nhiên rất thú vị, một giây trước còn tỏ ra thái độ khó chịu với hắn. Một giây sau liền dùng chính thái độ đó để quay lại mỉa mai hắn.

Mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay Mạch Linh chủ động hẹn gặp hắn, lẽ nào lại đơn giản là không có chuyện gì hay sao?

"Em được lắm, xem như tôi thua em."

Hàn Ưng nhếch môi mỉm cười, hắn đánh tay lái đến một nhà hàng Pháp gần đó, hắn đưa mắt nhìn lên phía đồng hồ ở đầu xe, bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ, cũng đã thích hợp để ăn tối.

Xe của Hàn Ưng đổ ở trước cửa một nhà hàng cao cấp chuyên phục vụ các món ăn Pháp nổi tiếng. Hắn bước xuống xe mở cửa cho cô, cùng cô bước vào nhà hàng.

"Thưa hai vị, chẳng hay hai vị đã đặt bàn trước chưa ạ?"

Người quản lí vừa nhìn thấy hai người đã lập tức bước đến chào đón, cúi người mời Hàn Ưng cùng Mạch Linh vào trong.

"Tôi không đặt bàn thì các người dám không phục vụ?"

Hàn Ưng lạnh lùng trả lời, người quản lí vừa nghe xong đã nổi da gà, lập tức cúi đầu: "Tất...Tất nhiên là không rồi. Nào! Xin mời hai vị."

Mạch Linh huých cùi trỏ tay vào người Hàn Ưng, cô kề môi đến tai hắn, cất tiếng.

"Anh đúng thật là bá đạo, cũng may là người ta không đuổi anh ra khỏi đây."

Hàn Ưng cốc nhẹ đầu cô: "Người nào dám đuổi tôi thì xem ra họ cũng tới số rồi."

Mạch Linh lắc đầu, quả thật là không còn gì để nói.

Hai người đi đến một cái bàn dài gần cửa sổ, Hàn Ưng kéo ghế giúp cô ngồi xuống rồi hắn mới yên vị vào chỗ ngồi. Người phục vụ đem một tập menu lên bàn truyền đến trước mặt Hàn Ưng, cúi đầu cung kính hỏi.

"Mời hai vị gọi món ạ!"

Hàn Ưng đẩy tập menu về phía Mạch Linh, nhàn nhạt lên tiếng: "Em gọi đi."

Cô nhếch đôi môi đỏ mọng của mình lên khẽ mỉm cười, hướng đến người phục vụ: "Đem tất cả các món ngon nhất của nhà hàng các người lên đây đi."

Người phục vụ há hốc mồm kinh ngạc, vẻ mặt Hàn Ưng lúc này cũng trở nên méo mó, hắn thừa biết là Mạch Linh không thể nào ăn hết, mục đích của cô rõ ràng là muốn chỉnh hắn đây mà.

Bình luận

Truyện đang đọc