SỦNG VẬT TÌNH NHÂN 999 NGÀY

Hàn Ưng ngồi bắt chéo chân trên ghế, hướng ánh mắt vô cùng đăm chiêu về phía Mạch Linh, nhàn nhạt phát ra giọng nói: "Nói đi, hôm nay em hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?"

Đúng lúc phục vụ bàn đem thức ăn ra, Mạch Linh lau lau mấy cái nĩa trên tay, cô tru môi nhìn hắn: "Mau trả đồ lại cho tôi."

"Hửm?"

Đồ à? Mạch Linh tìm Hàn Ưng để đòi hắn trả lại đồ. Ôi trời ạ, Hàn Ưng hắn mà lại có lúc nợ đồ người khác sao? Quả là một chuyện lạ đời mà.

Mạch Linh vốn đã rất đói bụng, cô mặc kệ người đàn ông biến thái trước mặt. Tự ý gắp vài miếng thịt bò cho vào miệng nhai nhoàn nhoàn: "Khẩu súng M38 và bộ quần áo của tôi."

Hôm đó là do cô bị thương mà Hàn Ưng đã nhờ bà quản gia giúp cô thay bộ quần áo da đen đó ra, hắn vẫn còn nhớ là lúc dọn dẹp hắn đã nhét luôn nó vào thùng rác rồi, còn khẩu súng lục kia hắn cũng đã quăng ở đâu đó mất dạng, hôm nay bỗng dưng người phụ nữ này lại đến đòi, hắn lấy đâu ra ngay mà trả cho cô a.

"Không ngờ đầu óc em lại nhớ dai như vậy. Tôi đã quăng đi hết rồi, làm sao trả lại cho em đây."

Mạch Linh nhíu mày, cô nhào đến nắm xốc lấy cổ áo hắn, nghiến răng hâm doạ: "Anh tốt nhất là tìm lại trả cho tôi, nếu không tôi quăng anh cho cá mập ăn đấy."

"Ha ha ha!" Hàn Ưng nhìn đến vẻ mặt cô rõ buồn cười, hành động và thái độ như thế này, trên thế giới này chỉ duy nhất Mạch Linh là dám làm với hắn.

Cô nghiêm mặt, trợn tròn mắt nhìn hắn: "Anh cười cái gì?"

"Được được! Tôi sẽ trả lại cho em, nhưng không phải là hôm nay. Nào! Mau ăn đi."

Hàn Ưng hắn quả là rất giỏi đánh trống lãng a, hắn gắp liền hồi những món mà Mạch Linh gọi ra, gắp đến nổi bát cô đã đầy vun lên.

"Này, anh nghĩ tôi là heo sao mà gắp cả đống như thế này?"

Hắn nhe răng cười nghặc nghẽo, lập tức ngã người ra sau ghế da, bưng mặt cười lớn: "Chẳng phải những món này đều là do em gọi ra sao, đều là những món đặc biệt đó nha."

"Anh..."

Mạch Linh tức tốc trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày trời, cuối cùng bụng đã biểu tình kêu đói, cô mới tạm bỏ qua cho Hàn Ưng mà cúi đầu ăn lấy đống thức ăn trên bàn.

Ở một bàn ăn cách đó không xa có hai cặp mắt vẫn dõi theo Hàn Ưng và Mạch Linh từ lúc họ vừa mới bước vào nhà hàng. Thẩm Mạn Quyên chăm chú nhìn cô gái ngồi bên cạnh Hàn Ưng, lẩm nhẩm: "Đó có phải là Kiều Mạch Linh không? Tại sao chỉ hơn mười tháng không gặp mà nó lại thay đổi như thế? Còn người đàn ông lịch lãm ngồi bên cạnh nó là ai?"

Cô gái ngồi đối diện với Thẩm Mạn Quyên vừa uống xong ly rượu trên tay, đã ngẩnh đầu nhìn sang bàn phía bên kia.

"Anh ta không phải là Lục Thiên Mặc hay sao?"

Thẩm Mạn Quyên đưa tay mở điện thoại, đẩy di động về phía Nguyệt Cầm.

"Đây là Lục Thiên Mặc, người đàn ông đứng đầu của giới tài chính, cũng là ông trùm của Hắc đạo. Con đó, suốt ngày cứ lo ăn chơi nhảy nhót, chẳng bao giờ xem thông tin báo chí gì cả, cậu ta cứ cách hai ngày là xuất hiện trên trang đầu của báo truyền thông. Con mau mà tìm lấy một người đàn ông thành đạt giống như cậu ta mà dựa dẫm đi."

Nguyệt Cầm chăm chú nhìn người đàn ông trên màn hình di động, ánh mắt của cô ta đã sớm trở nên đầy mê đắm.

"Mẹ à! Không ngờ là anh ấy lại ưu tú đến như vậy a. Nếu lúc đầu thay vì mẹ không bán chị ta cho anh ấy mà thay vào đó là đưa con vào, thì có phải bây giờ con đã sung sướng rôi hay không?"

Hàn Ưng cùng Mạch Linh đã ăn xong bữa tối và cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Hai mẹ con Thẩm Mạn Quyên cùng dõi theo cô cho đến khi cô khuất bóng vào chiếc xe Lamborghini số lượng có hạn kia, hai mẹ con Thẩm Mạn Quyên không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Bà ta xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, bày mưu tính kế cho con gái mình tiếp cận Hàn Ưng.

"Nguyệt Cầm, lúc nảy khi hai người họ đi ngang qua, mẹ đã nhìn được mặt người đàn ông kia, cậu ta Hàn Ưng, thiếu gia của gia tộc Hàn thị và hiện cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn. Nếu con tạo được mối quan hệ tốt với anh ta thì con đường sau này con không phải lo chuyện tiền nong nữa rồi, mà hơn nữa, mẹ cũng được hưởng phước lây đó nha."

Nguyệt Cầm chép môi, đưa tay chống lên cằm: "Nhưng làm sao mà con có thể tiếp cận được anh ta chứ?"

Thẩm Mạn Quyên nhoẻn miệng bật ra một nụ cười vô cùng nham hiểm, đôi mắt sâu thẩm của bà ta híp lại thành một đường dài: "Con cứ yên tâm, mọi chuyện mẹ đã có cách lo liệu." Bà ta bóp chặt điện thoại di động trong tay, nghiến răng ken két: "Kiều Mạch Linh! Mày đã có được Lục Thiên Mặc rồi, còn Hàn Ưng phải mày cũng muốn giành luôn hay sao? Mày cũng nên nhớ rằng, mày được như ngày hôm nay cũng là do tao ban cho. Cuộc đời mày, một người đàn ông là quá đủ rồi!"

***

Mạch Linh vừa tắm xong thì đã thấy Lục Thiên Mặc đang chờ cô ở trên giường. Hôm nay hắn đặc biệt về sớm là để tắm rửa rồi sang phòng cô muốn thoả mãn hay sao? Trên người hắn chỉ quấn mỗi chiếc khăn trắng ngang hông, Mạch Linh vừa từ cửa phòng tắm ra thấy hắn đã lập tức dội lại.

"Á...!"

Lục Thiên Mặc nghe tiếng hét toáng của cô liền nhào đến đỡ lấy người Mạch Linh, cô bị trượt vũng nước trên nhà nên bị ngã về sau, cánh tay trắng noãn của cô huơ loạng choạng trong không trung, vừa vặn chạm được thắt lưng của Lục Thiên Mặc, cô theo đà kéo hẳn chiếc khăn trắng dưới hạ bộ hắn ra.

"Hửm!"

Lục Thiên Mặc nhíu chặt đầu lông mày nhìn người phụ nữ trước mặt, hắn võng cánh tay qua eo Mạch Linh kéo cô đứng dậy, cả thân thể loã lồ của hắn được phơi bày trong không khí, Lục Thiên Mặc xoay người kéo Mạch Linh quăng xuống giường, một giây sau liền khống chế cô ở dưới thân.

"Hoá ra là cô còn nôn nóng hơn tôi sao?"

Hắn nhếch môi cười, cung ngón tay trỏ lướt từ đuôi mắt cô xuống cằm, cuối cùng cả bàn tay được dừng lại ở giữa ngực cô.

Mạch Linh đỏ mặt, cô còn ám ảnh cái lần mà hắn dùng thứ đồ chơi kia để vào người cô, cảm giác lúc đó đến bây giờ cô cũng không thể nào quên được, mà lúc này tay hắn chạm vào người cô lại mang theo một hơi lạnh toát lập tức khiến cả người cô đều run lên.

Cô mím môi, đưa tay đẩy đẩy người hắn: "Lục...Lục Thiên Mặc, tôi vừa mới tắm xong. Hiện tại tóc vẫn còn ướt a..."

Lục Thiên Mặc đưa mắt nhìn về mái tóc mền mượt của cô đang xoã rộng trên giường, hắn luồn năm ngón tay vào da đầu, cố định đầu cô nghẩnh thẳng để nhìn hắn.

"Tóc ướt hay khô, có liên quan đến thân thể của em đang rất muốn được tôi cưng chiều hay không?"

Mạch Linh lập tức á khẩu với câu hỏi của hắn, cô đúng là ngốc quá đi thôi, tại sao lại nghĩ ra được một cái lí do ngớ ngẩn như thế này. Mà hơn ai khác chính cô cũng hiểu rằng, mặc dù có đưa ra bất kì lí do gì thì cũng chỉ có thể kéo dài thời gian chứ tuyệt nhiên không thể làm cho hắn thay đổi ý định.

Đôi môi mỏng tìm đến nơi ẩm ướt trong khoang miệng Mạch Linh mà tùy ý thăm dò, Lục Thiên Mặc mút chặt lấy đầu lưỡi nhỏ của cô, dạo chơi vài vòng để tìm kiếm dư vị mật ngọt mà chỉ có duy nhất mình cô có thể mang lại cho hắn.

"Ưm...ưm.."

Mạch Linh thở dốc, mỗi lần cô phải chịu áp lực từ người đàn ông này thì cô đều có cảm giác như mình sắp chết, hắn bá đạo luồn mấy đầu ngón tay lạnh toát vào da thịt nóng bỏng của cô, từ từ duy chuyển đến phía trên phần ngực, gãy nhẹ ngón tay nơi đỉnh núi, tốc độ nhanh chóng tăng dần, hắn phủ cả lòng bàn tay lên quả đào bông trước ngực cô, tùy ý nhào nặn.

Chiếc váy ngủ lập tức được xốc lên, Lục Thiên Mặc dường như đã chịu đựng hết nổi nữa, hắn đặt vật to lớn của mình ở cửa hoa huy*t kia, không màn dạo đầu lập tức đâm vào.

"Aaa..." Mạch Linh tuy là không muốn nhưng cảm giác thoải mái đã khiến cô không thể nào kìm chế được tiếng rên của minh, nơi đó đã được lắp đầy bằng một vật nóng bỏng quen thuộc. Hơn thế nữa, Lục Thiên Mặc cũng cảm nhận được cơ thể cô cũng đang đáp trả lại mình. Hắn nâng mông cô lên, từ từ đẩy vào rút ra, động tác và tốc độ càng ngày càng mạnh khiến cho những tiếng động giữa hai nơi chạm vào nhau phát ra thật là khiến cho người nghe phải đỏ mặt.

Mạch Linh xoay người ôm lấy cổ Lục Thiên Mặc cùng hắn phối hợp, giây phút đó trái tim cô bỗng dưng rung mạnh lên rồi đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài. Có lẽ cô đã thật sự yêu hắn, người mà cả đời này cô đã nghĩ là sẽ không chạm đến được. Từng mớ suy nghĩ cứ hiện ra rồi dày vò trong tâm trí cô. Lục Thiên Mặc nâng người cô lên, hắn quỳ gối trên giường nệm, chuyển đổi một tư thế mới, nơi cửa hoa huy*t vì bị tác động mà không ngừng trào ra dịch ẩm. Cô biết! Đêm nay lại là một đêm mất ngủ!

[...]

Hàn Ưng ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế nệm dày, hắn đang thong thả cầm ly rượu đỏ trên tay, hướng mắt đến người đàn ông ngồi đối diện.

"Hợp đồng lần này đã được kí thành công, ông có thể về rồi."

"Vậy được rồi, tôi xin phép rời đi trước." Người đàn ông mặc bộ comple màu xám lập tức đứng lên rồi xoay người rời đi, Hàn Ưng đưa mắt nhìn đến bản hợp đồng trước mặt, hướng mắt cho thuộc hạ đem đi.

Tiếng nhạc sập sình trong quán bar này thật khiến cho người ta phải đinh tai nhức óc. Hàn Ưng dõi mắt đến cô gái đang uốn dẻo trên chiếc cột giữa sân khấu kia, lập tức trong đầu hắn xẹt ngang một ý định muốn chơi đùa.

Nguyệt Cầm quấn đôi chân dài của mình lên thanh xà đơn dựng đứng trước sân khấu, ánh mắt cô luôn nhìn về phía của Hàn Ưng không ngừng theo dõi từng cử chỉ của hắn. Trên người cô ta chỉ mặc duy nhất một chiếc đầm bó sát ngắn cũn, những động tác uốn dẻo này thật quá dễ dàng để cho người khác thấy được nội thất bên trong.

Hàn Ưng bước đến vung một sấp tiền cho người quản lí sàn nhảy, lạnh lẽo cất tiếng: "Đem cô ta lên phòng cho tôi."

Người quản lí lập tức gật đầu cầm lấy sấp tiền, đưa tay ngoắc ngoắc Nguyệt Cầm, giọng nói vui mừng khôn tả: "Cô quả là may mắn đấy, ngày đầu đến làm mà đã được Hàn thiếu để mắt đến, cô lo liệu mà phục vụ anh ấy cho tốt nghe chưa?"

Nguyệt Cầm lập tức gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc Hàn thiếu chu đáo."

Cô ta được người phục vụ dẫn đến trước cửa phòng VIP mà Hàn Ưng hay dùng, Nguyệt Cầm hít sâu lấy một hơi dài, liền giơ tay lên gõ cửa.

"Cốc...Cốc...Cốc."

Ba tiếng gõ vang lên nhưng tuyệt nhiên bên trong không có tiếng trả lời, Nguyệt Cầm tự ý cầm lấy chốt tay cầm xoay nhẹ, cánh cửa đã lập tức bật chốt mở ra.

Hoá ra là Hàn Ưng đang trong phòng tắm, Nguyệt Cầm vào được phòng của hắn xem như là đã may mắn không ít, cô cầm di động lên gửi về cho Thẩm Mạn Quyên một tin nhắn báo thành công. Cô ta lập tức tắt luôn nguồn di động để tránh bị phát hiện, lập tức cởi đồ trèo lên giường.

"Cạch" một tiếng, Hàn Ưng cầm chiếc khăn bông lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, vài sợi tóc còn ướt vươn rải rơi xuống trước trán càng làm cho gương mặt hắn trở nên yêu nghiệt hơn.

Người đàn ông này, nhìn đâu cũng thấy toàn sự hoàn hảo. Dù cho người khác có cố gắng nhìn kĩ đi chăng nữa, thì cũng không thể phủ nhận ra tất cả mọi đường nét và góc cạnh trên gương mặt hắn đều đẹp đẽ như một bức tượng điêu khắc có thể thử thách được nếu như có ai đó có thể tìm ra được một khuyết điểm nhỏ nhoi.

Nguyệt Cầm say đắm trước vẻ đẹp yêu nghiệt của Hàn Ưng mà quên mất bản thân nên làm gì. Hắn đi đến trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, khoé môi mỏng khẽ nhếch lên tạo ra một khuôn miệng vô cùng bỡn rỡn.

"Cô bao nhiêu tuổi."

Nguyệt Cầm nhớ lời của Thẩm Mạn Quyên dặn trước khi đến đây, cô ta lập tức lên tiếng trả lời: "Mười tám ạ!"

"Hửm!" Hàn Ưng cũng không thèm quan tâm nhiều đến lời nói của Nguyệt Cầm, trực tiếp đưa tay đến hai chân cô ta kiểm tra: "Nếu như để tôi phát hiện cô không còn là xử nữ, thì hậu quả cô tự mình gánh lấy."

Nguyệt Cầm nghe qua thoáng chút run sợ, nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại, dịu dàng ôm lấy thắt lưng Hàn Ưng.

"Hàn thiếu, anh yên tâm. Em đây là lần đầu đó a."

Quả thật lúc hắn tiến vào người cô thì cô ra vẫn còn là xử nữ, Hàn Ưng không để tâm nhiều, trực tiếp tìm đến thân thể kia để giải toả dục vọng

Bình luận

Truyện đang đọc