SỦNG VẬT TÌNH NHÂN 999 NGÀY

Trong sảnh chính của biệt thự Hàn gia, hai thân thể loã lồ đang quấn quýt lấy người đàn ông ưu tú đang ngồi ở giữa, mông đặt lên chiếc ghế salong đắt tiền, Hàn Chấn Bảo Vương vừa nhìn thấy Hàn Ưng đi vào liền nhoẻn miệng cười đểu.

"Về nhanh vậy sao?"

Hàn Ưng đảo mắt qua hai cô gái đang làm nũng trên người Hàn Chấn Bảo Vương, gương mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi: "Cút."

Hai cô gái kia mặt biến sắc đưa ánh mắt cầu cứu đến phía người đàn ông bên cạnh, hắn cười cười phớt lờ rồi phủi tay cho hai người bọn họ rời đi.

Hàn Ưng kéo Lâm An Thư trực tiếp đi lên lầu, hắn tra chìa khoá vào phòng làm việc của Hàn Lâm nhưng chỉ nghe vài tiếng lạch cạch rồi cửa tự động mở ra, bên trong phòng đã bị xáo trộn đi, cửa két sắt cũng bị mở tang hoang.

"Mẹ kiếp, anh ta dám!" Hàn Ưng giơ nắm đấm vào tường, trên trán đã nổi đầy gân xanh.

"Anh mau kiểm tra hồ sơ của công ty đi, em e rằng nó đã bị đem bán với một giá rất cao!"

Hắn nhìn chăm chăm Lâm An Thư vài giây, chuyện này có khả năng lắm chứ, bảy năm trước Hàn Chấn Bảo Vương cũng đã từng đem hợp đồng của công ty bán ra bên ngoài để lấy tiền bay sang Pháp, lúc đó công ty đã gặp phải khủng hoảng lớn do bản hợp đồng kia vụt mất khỏi lòng bàn tay, số tài sản kết xù của Hàn gia cũng được băm nhỏ ra để lấp liếm vào khoảng hụt nhằm giữ vững chân các cổ đông có thế lực, lúc đó Hàn Ưng chỉ vừa hai mươi tuổi, chính hắn đã đứng lên gầy dựng lại tập đoàn Hàn thị, chỉ trong vòng hai năm, trên dưới thị trường Đài Loan, Hàn thị đã vươn lên đứng ngang ngửa với Lục gia Hoàng thị và trụ vững được đến ngày hôm nay.

Hàn Ưng xoay người về bàn làm việc của ba mình, hắn đưa tay mở lấy laptop, màn hình kia lập tức được khởi động. Lâm An Thư sắp xếp một lượt quanh tủ hồ sơ để sát tường, ngón tay thon dài của cô lướt qua vài quyển sách đặt trên kệ, rồi dừng lại ngay bức hình được đóng khung kĩ càng vẫn còn mới được đặt ở cuối góc. Cô chăm chú nhìn, ánh mắt hiện rõ vài tia trầm ngâm.

Một hàng kí tự đặc biệt liên tục đếm số trên màn hình, phía bên phải hiện lên một dấu X lớn màu đỏ và kèm theo âm thanh lạnh khốc phát ra báo hiệu đã có kẻ xâm nhập, toàn bộ dữ liệu được lưu lại trên laptop đã hoàn toàn biến mất, hệ thống đã mất một khoảng thời gian để khôi phục nhưng vẫn không cách nào có thể sao lưu lại về dữ liệu ban đầu. Hàn Ưng đen mặt, hắn nhìn đến dòng chữ rỗng trên màn hình, mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh.

"Sao phải nổi nóng như thế, thấy anh đây về, em trai không thể chào hỏi một tiếng được hay sao?"

Hàn Ưng cùng với Lâm An Thư ngẩn đầu lên thì đã thấy Hàn Chấn Bảo Vương đang khoanh tay ôm ngực dựa lưng vào cửa, trên khoé môi mỏng còn phì phà điếu thuốc.

Hắn bước vào trong, thả tay vào túi quần lấy ra một cái USB, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: "Đừng phí công vô ích, dữ liệu mà chú đang tìm, nó đều nằm hết trong này."

"Khốn kiếp, anh lại muốn giở trò gì nữa đây?" Hàn Ưng lúc này đã hoàn toàn tức giận, hắn chống mạnh tay lên bàn, nắm sốc cổ áo của Hàn Chấn Bảo Vương: "Anh bên ngoài ăn chơi còn chưa đủ, bây giờ lại về Hàn gia làm loạn à?"

Đối với thái độ này của Hàn Ưng, Hàn Chấn Bảo Vương chỉ nhẹ nhàng phớt lờ đi, giằng tay hắn ra khỏi cổ áo mình, phất tay rời đi.

Lúc đến cửa còn kịp bỏ lại một câu: "Rồi chú sẽ hiểu ra được mọi chuyện."

"Shit!"

Hàn Ưng nổi điên quăng hết những thứ trên bàn xuống đất, công ty này tâm huyết của cả hắn và Hàn Lâm, nó đã từng một lần trên bờ vực nguy hiểm rồi, bây giờ hắn sẽ không dễ dàng để nó chạm đến ranh giới đó lần thứ hai.

"Anh bình tĩnh đi, em nghĩ mọi chuyện chắc là có ẩn tình. Chúng ta cứ chờ xem sao đã."

Bàn tay mềm mại của Lâm An Thư đặt nhẹ lên vai Hàn Ưng, ánh mắt cô vẫn dõi theo bóng dáng của người đàn ông nào đó đang khuất dần khỏi cổng biệt thự, đồng tử ánh lên vài phần phức tạp.

***

Đã ba ngày nữa trôi qua, hôm nay là ngày Mạch Linh được xuất viện vè nhà, Lục Thiên Mặc giúp cô thu xếp tất cả đồ đạc ở bệnh viện, hắn còn đặc biệt căn dặn quản gia chuẩn bị sẵn cháo dinh dưỡng cho cô, còn mình thì trực tiếp lái xe đến bệnh viện đón cô về.

Xe của hắn vừa đổ lại ở ngoài cổng thì bọn người Lô Tấn đã vội vàng chạy ra mở cửa cho Mạch Linh xuống xe, thần sắc của cô hôm nay đã tốt lên rất nhiều, Lục Thiên Mặc một tay ôm lấy eo cô, một tay nghe điện thoại vừa được gọi đến.

"Chuyện gì?"

Rob ở đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng: "Lão đại, Mai Hằng Quốc...Ông ta cắn lưỡi tự sát rồi!"

Trên nét mặt của Lục Thiên Mặc hiện rõ ba gạch đen, Mạch Linh bên cạnh nhìn thấy, cô nhẹ nhàng quay sang hỏi nhỏ: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu, bảo bối." Hắn trấn an cô, rồi quay lại nói vài lời qua đầu dây bên kia: "Mang Châu Tư Duệ đến biệt thự."

Hắn vốn định sẽ chính tay mình xử lí, nhưng suy cho cùng vẫn nên để Mạch Linh tùy ý định đoạt, vì đối với Lục Thiên Mặc hắn bây giờ chẳng có ai quan trọng bằng người phụ nữ đang ở trước mặt, là người mà hắn đã năm lần bảy lượt làm tổn thương.

Quản gia mang cháo đến đặt trên bàn ăn, bà ta cung kính cúi đầu, mang thêm một ly sữa ấm đến: "Thiếu phu nhân, mừng cô trở về."

Tiếng xe Lamborghini Murcielago LP vang lên ở ngoài cổng chính rồi lướt nhanh vào gara, bốn tên thuộc hạ vừa đóng cổng lại thì đã thấy Rob đang dẫn Châu Tư Duệ đi vào bên trong. Vẻ mặt cô ta vô cùng thê thảm, có lẽ hơn ai hết chính cô ta cũng biết rằng hôm nay mình sẽ không có khả năng được sống sót.

Lục Thiên Mặc ân cần múc từng muỗng cháo đưa đến trước miệng Mạch Linh, giọng nói thốt ra không giấu nổi vẻ cưng chiều: "Ngoan, há miệng ra."

Mạch Linh đánh nhẹ vào va hắn, trán cô nhăn lại thành một đường thẳng dài: "Em khoẻ rồi mà, anh để em tự ăn đi lão đại à!"

Bọn người Lô Tấn, Bạch Phụng và Doãn Phi giả câm giả điếc đều xem như chưa nghe chưa thấy cảnh này, bọn họ đồng loạt xoay mặt đi chỗ khác, trên mặt vẫn khôn giấu nổi vẽ buồn cười.

Rob dẫn Châu Tư Duệ vào, vừa nhìn thấy cô ta, Lục Thiên Mặc đã biến đổi tâm tình, tròng mắt hắn vốn đã không còn ôn nhu như lúc vừa rồi nữa.

"Lão đại, đã đưa người đến." Rob đẩy Châu Tư Duệ về phía trước, cô ta vì không đề phòng mà trượt chân ngã bệt xuống sàn, đầu tóc hiện tại đã rối tung toé lên.

Lục Thiên Mặc quay sang phía Mạch Linh, đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc rũ xuống bên má cô: "Bảo bối, tùy em xử lí."

Cô dừng muỗng cháo trên tay mình, đưa mắt nhìn đến người phụ nữ vốn muốn lấy mạng cô, ánh mắt cô vẫn trong suốt không hiện nổi một tia lay động hay xót thương đối với vẻ mặt thê thảm của cô ta.

Mạch Linh cũng từng có khoảng thời gian là sát thủ bên cạnh Lục Thiên Mặc, cô đã được huấn luyện rất kỹ về việc không được nương tay với kẻ thù, nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết suôn sẻ cả rồi, bản thân cô cũng không muốn dồn ai vào mức đường cùng, Mạch Linh dời ánh mắt đến cánh tay Châu Tư Duệ, vài dấu bầm tím xanh vẫn còn hiện rõ trên làn da trắng, trong lòng cô bỗng dưng ánh lên vài sự thương xót.

Cô đứng lên khỏi bàn ăn, tiến đến ngồi xổm xuống trước mặt Châu Tư Duệ, đưa tay nâng cằm cô ta lên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng bình thản.

"Tôi biết cô không cam tâm khi thấy tôi và Mặc ở bên nhau, nhưng đó là sự lựa chọn của anh ấy, mặc dù cô luôn muốn hãm hại tôi, nhưng tôi sẽ không giết cô. Cô hãy đi đi, đây là lần cuối tôi có thể bỏ qua cho cô một con đường sống."

Doãn Phi nhíu mày, cô xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay trỏ của mình, khoé môi khẽ nhếch lên: "Chị dâu của tôi đã tha mạng cho cô, thì cô khôn hồn biến khỏi Đài Loan này, tốt nhất là đừng bao giờ để chúng tôi nhìn thấy cô."

Châu Tư Duệ dường như đã hoá điên, cô ta ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh, xong rồi lại bật cười: "Huh, các người còn có thể tha cho tôi hay sao?"

"Cô cũng thừa biết, chúng tôi đã nói ra, tuyệt đối chưa bao giờ nuốt lời." Lô Tấn nhoẻn môi hớp lấy ly nước ép quản gia vừa mới mang đến, trong lòng không khỏi cảm kích sự cao thượng của Mạch Linh.

Lục Thiên Mặc lấy trong túi áo ra một tờ chi phiếu, không ngần ngại viết vào đó năm mươi triệu đài tệ, thẳng tay quăng vào người phụ nữ đang ngồi bệt dưới sàn nhà kia.

"Số tiền này đủ để cô sống an nhàn sung sướng cả đời, đây là ân huệ cuối cùng tôi ban cho cô, cầm lấy và cút."

Khoé môi Châu Tư Duệ khẽ giật, hoá ra cô cũng có ngày hôm nay, thân tàn ma dại cam tâm rời khỏi người đàn ông mà cô yêu nhất, sau bao nhiêu kế bày ra, cuối cùng cô không thể nào giữ nổi Lục Thiên Mặc, nghĩ lại khoảng thời gian trước đây khi cô và hắn còn bên nhau, nó đẹp đẽ biết nhường nào.

Lục Thiên Mặc nhìn thấy giọt nước mắt của cô ta rơi xuống sàn nhà, trong mắt hắn loé lên sự mâu thuẫn, giờ phút này, hắn mới nhận ra một điều, có lẽ trước đây cũng vì hắn vô tâm mà biến người phụ nữ này trở nên độc ác như vậy.

Châu Tư Duệ đưa bàn tay run rẩy của mình cầm lấy tờ chi phiếu đang nằm trên sàn nhà, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở: "Cảm ơn!"

Bọn người Lục Thiên Mặc dõi theo bóng lưng Châu Tư Duệ rời khỏi cổng biệt thự, hắn ôm vai Mạch Linh đứng lên, lòng bàn tay chạm vào người cô mang theo một sự ấm áp độc nhất chưa từng có. Nhưng không hiểu sao Mạch Linh lại có cảm giác xót xa cho người phụ nữ kia, vì suy cho cùng cô ta cũng muốn giữ người đàn ông mình yêu ở lại bên cạnh...

(Yến Tử xin lỗi các độc giả vì đã dừng truyện quá lâu. Từ hôm nay YT sẽ up truyện lại nhé, mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện nha. Love you all ❤️)

Bình luận

Truyện đang đọc