SƯỜN NÚI LẠC PHƯỢNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xét thấy đại thần có lá gan “Mắt đi mày lại” với Hoàng thượng chỉ có một mình Lục Phương Châu Lục đại nhân y, Hộ bộ Chung thị lang không dấu vết lấy danh nghĩa chiêu đãi đồng liêu mời y đến Linh Viên nổi danh nhất kinh thành, mà sau khi tới phòng riêng rồi mới biết chỉ có một mình y là khách duy nhất.

“Chung đại nhân! Thịnh tình hôm nay Lục mỗ xin nhận!” Nữ đào kép xinh đẹp ở một bên hầu hạ rót rượu gắp đồ ăn. 

Phượng Châu ngả ngớn nâng chiếc cằm mảnh mai của đào kép lên, dùng đầu lưỡi đặt lên môi ả một chút. “Thơm quá! Mỹ nhân, nói cho ta biết, có phải trong phấn có thêm hoa thược dược không?”

“Đại nhân thật tinh ý!” Ả cũng không biết đâu! Ả chỉ có thể thuận theo để chàng thanh niên tuấn tú này ăn đậu hủ của mình, rất hạnh phúc.

“Hư thật!” Phượng Châu chớp chớp mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp chuyển động, nhìn tất cả nam và nữ đang ngồi ở đây.

“Ngài mới hư đấy!” Đào kép đỏ mặt, không chịu vỗ nhẹ vai y. Thanh niên đẹp như tranh vẽ này, bất kể là lời nói khiêu khích hay ngón tay rục rịch trên eo đều khiến trái tim người ta ngứa ngáy.

“Cục cưng à, ta và Chung huynh có việc cần nói, sau này lại đến tìm nàng.”

“Thật sao? Ngài chắc chắn sẽ không quên ta chứ?”

“Đương nhiên là không!” Sao có thể quên người đáng yêu ngốc nghếch như vậy được? Haha, y sẽ nhớ… trong một hoặc hai giờ. Vỗ nhẹ mông để đuổi ả đi. Chậc chậc, đường cong còn không bằng thị nữ của y, hương liệu đều là đồ rẻ tiền của các sạp nhỏ trên phố, sặc mùi khiến người ta khó chịu. Có vẻ như lần sau nếu muốn “Chiêu đãi” Chung thị lang thì ở nhà mình là được.

“Lục hiền đệ không hổ là thiếu niên phong lưu!” Thừa dịp đối phương gọi mình là “Huynh”, hắn nhanh chóng leo lên bắt quàng làm họ. Khi gặp nguy hiểm, kéo theo người bạn này luôn không tệ.

Phượng Châu ghé sát vào thì thầm: “Lần sau ta sẽ dẫn huynh đi gặp vài người đẹp, đảm bảo huynh □□”

“Đẹp thật sao?”

“Huynh không tin khẩu vị của tiểu đệ sao?”

“Ta tin! Đương nhiên ta tin!” Y có nói heo mẹ là Điêu Thuyền hắn cũng tin! “Cái này…” Làm sao chuyển sang chủ đề chính đây?

“Ngài đang phiền não vì bạc ở phía bắc sao?”

“Chao ôi! Lục hiền đệ thật là thông minh! Chẳng trách ngay cả Hoàng thượng cũng cực kỳ tán thưởng! Ta cũng không muốn phàn nàn, chuyện của Thiên gia không phải là chuyện mà thần tử nên lắm miệng. Nhưng sinh nhật Thái hậu lần này…”

*天家: Cách xưng hô chỉ Thiên tử hoặc Hoàng đế.

Phượng Châu mỉm cười lắng nghe, chậm rãi thêm từng nét vẽ cành lá vào bức tranh lớn trong lòng.

Bức tranh, gần như đã hoàn thành.

Tâm trạng tốt đẹp lần đầu bước chân vào điện Kim Loan đã sớm bị choáng ngợp và khó chịu bởi những điều cứ lặp đi lặp lại hàng ngày.

Cuối cùng Phượng Châu cũng leo ra khỏi chiếc giường ấm áp trước thời gian thượng triều, miễn cưỡng ăn một ít đồ ăn rồi mới lên kiệu, hơn nữa cổ kiệu phải an toàn khiêng tới cổng hoàng thành, thong thả ung dung đến phòng trực, tiếp nhận một đống ánh mắt ngưỡng mộ hoặc khinh thường, đi theo phía sau nhóm “Đại nhân”, đứng ở chỗ gần cửa nhất, cố gắng không buồn ngủ, nghe một loạt văn biền ngẫu ca ngợi công đức hoặc miệng lưỡi đao kiếm đùn đẩy trách nhiệm. Cuối cùng Hoàng đế đại nhân không kiên nhẫn bảo bọn hắn tự xướng tự nghe.

Đói quá!

Đôi mắt lộ ra vẻ hung dữ, y tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể nhai được, nhưng không may, tất cả những gì đập vào mắt toàn là đá, vải, giấy, v.v., thậm chí cả lễ vật là dưa và hoa quả cũng không tìm thấy… Hơn nữa quan phục tứ phẩm này quá xấu! Mà chút “Lương bổng” ấy cũng không đủ lấp kẽ răng, chẳng trách có nhiều tham quan đến vậy… Nhưng tại sao y còn lãng phí thời gian ở đây mà không ra tay?

“Lục Phượng Châu?”

“Có vi thần!” Tay áo của y hơi chỉnh lại, bước ra khỏi hàng với dáng vẻ thần tiên, hành lễ bằng tư thái ưu nhã. Dù có chết đói, y cũng phải chết một cách ưu nhã. Hôm nay Hoàng thượng muốn đổi Lục Phượng Châu đến nghe chiếu thư, không biết sẽ dùng lời nào để dạy cho y một bài học. Tất cả mọi người háo hức chờ đợi, một số hy vọng đồng liêu mới có thể hòa lại, một số chỉ muốn xem trò cười. Cũng không có mấy người thật tâm muốn nhìn y bị xui xẻo.

“Khanh nói xem có nên xuất binh không?”

“Cái này… vi thần không phải Binh bộ cũng không phải trung thư đại thần, có câu không có thân phận không nên xen vào… Chuyện trọng đại như vậy đương nhiên do Hoàng thượng quyết định…” Mệt mỏi, uể oải, trong lòng nghĩ đến mấy chục cách giết người trong vô hình. Nói thật, Phượng Tự thích hợp làm mấy chuyện đấu trí, khảo nghiệm tính nhẫn nại hơn, còn y chỉ thích hợp lạnh lùng đứng trong góc tối chỉ dẫn người khác hạ thủ hoặc trực tiếp duỗi ngón tay vặn cổ đối phương thôi.

“Ngươi cứ thế này mà dạy bảo Hoàng tử tương lai của trẫm?”

Phịch! Tội rất nghiêm trọng, nghe này, tiếng hét giận dữ của Hoàng đế vang vọng từ bốn bức tường của đại sảnh! “Xin hoàng thượng trước tiên thứ cho thần nói thẳng.”

“Chuẩn.”

“Nói đến đánh trận thì lương thực là hàng đầu. Triều đình muốn cân nhắc đến việc xuất binh phải xem quốc khố có bao nhiêu, cuối năm có thể thu được bao nhiêu tiền thuế. Thứ hai là binh lính, lấy ít thắng nhiều không phải là lẽ thường của nhà binh, cũng không thể trông cậy tất cả các tướng quân trên tứ phẩm đều phải anh dũng như Phi tướng quân* thời Hán, cho nên triệu tập được nhiều binh lính, chiến mã và ngăn cản được tướng lĩnh man di mới có thể xuất binh.”

*Lý Quảng, còn có biệt danh là Phi tướng quân, là một võ tướng dưới thời nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, người Lũng Tây, nổi tiếng là biệt tài cưỡi ngựa bắn cung. Theo ghi chép trong bộ Sử ký của Tư Mã Thiên thì Lý Quảng là con cháu của Lý Tín và là tổ tiên của các vị vua nhà Đường. 

“Lời lẽ hùng hồn, có lý, nghe qua cũng không có gì mới mẻ.” Ứng Tị xua tay, tuy rằng không phải vô nghĩa hay nhảm nhí, nhưng tên tiểu tử này rõ ràng làm cho có lệ!

Phượng Châu đắc ý trở về, tóm lại y không nói mình mạnh hơn người thường, cũng không xúc phạm đến Hộ Bộ không có tiền đồ, cũng không đắc tội Binh Bộ chỉ muốn đánh giặc.

Các đồng liêu của Lưu Trinh bất ngờ ra khỏi hàng, lấy tư thái thẳng thắn văn nhân trực tiếp tấu lên thiên tử: “Vi thần cho rằng phải tốc chiến và hòa giải từ từ.”

“Nói tỉ mỉ.”

Phượng Châu nhìn Lưu Trinh một cách cẩn thận, trong lòng thầm nghĩ tên này khó mà phân biệt được thiện ác, nên xếp hắn vào hạng “Người ác” thì tốt hơn, hắn là kẻ giấu kim trong bọc, biết đâu sẽ giẫm lên thi thể của bản thân để trèo lên trên. Phải cẩn thận! Y nhíu mày để che ánh sáng, phân tích sức nặng của hắn. Hòa thân? Nhảm nhí! Mất công đưa một mỹ nữ cùng một đống báu vật chẳng ra gì cho người ta, đối phương ăn sạch sẽ xong, chưa đầy một năm nữa sẽ trở lại xâm lược. Những người ngoài biên ải này sống bằng nghề trộm cướp giống như cỏ dại mùa xuân, trừ một gốc qua hơn mười năm sẽ mọc lại, nhất định phải nhổ xuống chôn trong đất, ngay cả hạt giống cũng không để lại mới đúng!

“Trì hoãn mãi không tốt cho triều cương, mong Hoàng thượng đích thân ra trận.”

Ha! Đây mới là ý định thật sự của hắn. Đúng là chó cắn người không sủa!

* * *

Đề nghị Hoàng thượng đích thân ra trận bị bác bỏ – đúng như trong dự đoán, nhưng phía trên ra sức làm chiến lược mua bán đã khiến Phượng Châu ngã khỏi ghế vì kinh ngạc. Vội vội vàng vàng bố trí người thân tín đến cửa khẩu, vội vàng đi nhiều nơi tìm người hỏi đường, mà các quan viên ở kinh thành đều bất lực: Không phải ta không giúp mà là chỉ dụ không có ban hành, cũng không ai dám đánh chủ ý lên đám thủ vệ biên quan trong giờ phút quan trọng này.

Mặc kệ! Phượng Châu đến tìm Phượng Tự thương nghị, chốt lại người được chọn và lô hàng đầu tiên có thể gửi đi. Biển cũng lớn, cướp biển hoành hành, họ muốn thu mua hàng hóa trong tay những kẻ máu lạnh ngang tàng bạo ngược nhưng không được phép vào cửa.

Thật là bực mình!

Lại bị Thái hậu, người già nhưng tâm không già, gọi vào cung. Tất nhiên người già rồi nên đương nhiên không thể làm chuyện gì – dù muốn y cũng không thể – chỉ là y hơi mệt trong người thôi.

Người phụ nữ được bao bọc trong gấm vóc hoa lệ này có dung nhan đã sớm teo lại và biến dạng, đôi mắt sắc lạnh và giọng nói sắc sảo, nhưng diễn trò yêu thương của bà thường xuyên phản tác dụng. Hoàng đế không muốn để ý đến bà nhưng bà vẫn siêng năng để đấu tranh vì lợi ích của gia tộc và những kẻ xu nịnh giành lợi ích.

Bây giờ tên “Tiểu bạch kiểm” như y cũng có thể hưởng lợi rồi sao?

“Lục khanh gia đã từng lập gia đình chưa?” Bà đã dò hỏi qua, vậy nên nhờ người chuẩn bị một đống danh sách các cô gái, bao gồm cả ảnh chân dung, chỉ chờ chọn được vợ phù hợp vừa giàu vừa đẹp cho nhà“Đại nhân”.

“Phụ thân quá cố của thần đã lập mối hôn sự cho Phượng Châu rồi, vị tiểu thư kia cũng coi như là thư hương môn đệ, nhưng chỉ mới tròn mười bốn, cần lớn một chút mới biết hầu hạ phu quân, cũng áp chế được tiểu thiếp cơ thiếp đông đúc!”

Thái hậu hít sâu một hơi, các quý phụ đều tròn xoe mắt lớn nhỏ, một vài cận thần cũng khoát tay áo cười khẩy: Tiểu thiếp cơ thiếp đông đúc… Chưa từng thấy tên nào không biết xấu hổ như vậy! Xem ra Lục Phượng Châu không trông cậy vào thông gia giàu có. Nhưng những lời nói trơ trẽn như vậy lại phát ra từ miệng một công tử bột hơn bất kỳ cô gái nào khác… lại có một sự hài hòa kỳ lạ khó tả.

Mặc dù Phượng Châu nhận được rất nhiều “Đồ chơi nhỏ” mới mẻ, thú vị và có giá trị, nhưng Thái hậu nghĩ rằng mình nên nói một vài lời cho phù hợp với hoàn cảnh. “Lục khanh gia, cưới thê phải cưới người tài đức, khác hẳn với những thê thiếp thấp hèn. Sau khi chủ mẫu hạ sinh đích tử đầu lòng thì phải hầu hạ cha mẹ chồng, quán xuyến việc nhà.” Đáng tiếc đã đính hôn. Trong lòng bà đang tính toán xem người phụ nữ nào trong danh sách có khả năng tranh sủng với mười mấy người… có khi là hàng chục người… Hình như chỉ có một mình bà mà thôi!

“Thái hậu dạy phải, sau khi về Phượng Châu sẽ xem thử nữ đức, nữ giới của vị tiểu như kia như thế nào.”

Tài tử phong lưu nổi tiếng đương triều đến kiểm tra một cô nương 14 tuổi, cái này chẳng phải là bắt nạt người ta sao?! Sự ngưỡng mộ của các nữ quyến dần dần chuyển thành khinh thường, ai trong số họ không dựa vào thân phận xuất thân và bày mưu tính kế để ngồi vững bảo tọa đích mẫu, nào có ai không oán hận trượng phu mình bạc tình? Chao ôi, cái gọi là vừa yêu vừa hận này!

Phượng Châu ngước mắt lên nhìn kỹ những phu nhân có mặt tại đây, nhưng không có người mà y đang tìm kiếm…

Ba ngày sau, tin “Không may” truyền đến, Thái hậu lâm bệnh!

Thế là tin đồn lan rộng, từ triều thần đến thường dân trên đường phố, tin gì cũng có. Có người nói bị điên, có người gan to nói về những bí mật chốn hậu cung, bảo rằng hồn ma của nhiều người bị bà ấy giết quấy phá…

Thực ra cũng là do lần trước bà làm ầm ĩ muốn làm đại thọ, khiến hàng trăm quan viên phải dập đầu thi lễ, tiêu xài hoang phí, thậm chí giết chết hai tiểu cung nữ bị ép lấy lòng chủ nhân trong một gánh xiếc. Kết quả là tin đồn bất lợi cho Thái hậu lan rộng khắp kinh thành dưới thái độ chẳng quan tâm của Hoàng tế – tất nhiên, chính Thái hậu cũng không biết.

Y đã quen dựa vào vai Phượng Tự, thưởng thức những món điểm tâm xinh đẹp và uống trà ngon Lưỡng Hồ*.

*Lưỡng Hồ chỉ Hồ Bắc và Hồ Nam, ranh giới là Hồ Động Đình.



“Ta không sao đâu Phượng Châu.” Phượng Tự cũng lấy một miếng bánh pha lê, quả thật rất ngon. Chẳng trách Phượng Châu đã trả cho đầu bếp trong phủ một mức lương trên trời: Quả thật là đáng giá.

Phượng Châu biết hắn đang nói về điều gì. “Ta không phải vì ngươi. Ta vì chính ta thôi.”

“Cha coi ngươi như con ruột còn chưa đủ sao?” Phượng Tự hơi nghiêng người về phía cổ y, ngửi hương hoa lan rất nhàn nhạt. Thực sự không muốn nhường y cho bất kỳ người phụ nữ hay đàn ông nào…

“Ý ngươi là ông già đã chết đó?”

“Chuyện gì đang xảy ra giữa ngươi và cha ta vậy?” Phượng Châu thực ra không phải là anh em ruột của Phượng Tự, y được nhận nuôi vì trông quá giống hắn thôi. Không phải hắn không biết “Đệ đệ” này bị xa lánh như thế nào, bởi vậy sau khi lên nắm quyền, hắn đã lập tức gạt bỏ tất cả những kẻ coi thường Phượng Châu.

“Haha! Nếu ông ta chết muộn một hai năm, không biết con của ta nên gọi người là thúc thúc hay là ca ca nữa đó.”

Phượng Tự cứng người lại, thế mà hắn không biết! Chuyện lớn gì đang xảy ra ngay dưới mí mắt của hắn vậy! “Ngươi…”

“Vậy nên ta cũng có một nửa công lao trong cái chết của ông ta.” Những gia nhân không được phép đến gần đây nếu không được gọi. Đó là lý do tại sao y có thể nói một cách thoải mái mà không cấm kỵ. “Ngươi biết ta không thích tự mình ra tay, và tất nhiên ta cũng chưa đại nghịch bất đạo đến mức giết cha, mặc dù, thành thật mà nói, cha của ngươi thực sự không xứng được làm cha.”

Phượng Tự không biết nên an ủi thế nào. Chỉ có thể thở dài. “Những năm này ngươi chịu khổ nhiều rồi. Chỉ hận ta đã không nắm được quyền hành sớm hơn.”

“Cho nên nắm quyền mới có thể bảo vệ bản thân. Thương nhân còn như thế, nói gì đến triều đình.”

Phượng Châu bật cười, không có biểu hiện gì là buồn bã hay tức giận.  Đây là điều khiến hắn lo lắng nhất! “Phượng Châu, gả cho ta đi. Ta thề, sẽ không bao giờ tái giá, tuyệt đối nạp thiếp.”

Phượng Châu cười khúc khích, “Phượng Tự, lời thề của một người đàn ông với một người phụ nữ không khác gì nói xạo cả. Hơn nữa, nếu ta thích ngươi thì đã thu ngươi vào tay từ lâu rồi, sao phải chờ đến hôm nay? Những con cáo nhỏ kia có thể so với lão hồ ly thành tinh như ta sao!”

Phượng Tự vỗ y — Phượng Châu thực sự là một “Nàng”, một “Muội muội” thường xuyên mặc nam trang gặp người — gõ vào đầu y, “Vậy có muốn ta tuyên bố ra bên ngoài đã tìm thấy muội muội cùng cha khác mẹ không?”

“Đương nhiên là không! Khi cần thiết, muội muội là Lục Phượng Châu ta có thể so với bất kì nữ nhi của vương công đại thần nào!” Thăng hai cấp trong một năm, không phải sủng thần đang lên thì là cái gì?

“…” Rất muốn vỗ vào mông “Nàng” một cái!

__________________

Tác giả có điều muốn nói:

Thật tiếc khi người phụ nữ này không làm đàn ông.

Bình luận

Truyện đang đọc