SƯỜN NÚI LẠC PHƯỢNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khó khăn lắm mới qua được mùa đông, nói cách khác tấu chương xót thương cho dân chúng nghèo đói sẽ ít hơn rất nhiều, quốc khố cũng sẽ thoải mái hơn một chút… Không! Mưa một trận sẽ lại lũ lụt! Thật khiến người ta đau đầu, nhưng hết lần này đến lần khác, một đám vương tôn cứ cố hết sức đòi chỗ tốt từ hắn, bọn chúng tưởng Hoàng đế là thần tiên có thể biến ra vàng bạc, tơ lụa, bảo vật bất cứ lúc nào hay sao!

Ứng Tị hơi bực bội nghe tấu, ngoại trừ một vài sổ con về thủy lợi và báo cáo của thám tử nơi biên quan thì mọi thứ khác đều là nhảm nhí, còn có một vài người muốn đi đại tế tự! Phất tay, hạ thần vẫn không biết Hoàng đế không hài lòng với lời nói của mình ở chỗ nào, bèn lẩm bẩm lùi lại, nhưng vẫn không thể đoán ra được.

Khẽ nheo mắt nhìn chỗ ngồi gần cửa chính nhất, tên đó đi đâu rồi? Thỏa sức xem ca múa cùng mỹ nhân sao? Lúc muốn y tận sức thì y lại không xuất hiện, lúc hắn thiếu kiên nhẫn thì y lại chạy tới đùa giỡn.

Sao Lục Phượng Châu lại thăng chức được hay nhỉ? Ứng Tị đang chăm chỉ đọc lại sớ lý lịch quan viên, bản lý lịch này đủ dài để giết thời gian và tìm ra lỗi để bới móc.

Lần đầu là do hai vị cấp trên luôn tiến cử, tình huống như vậy rất hiếm có, cho nên chính xác; Lần thứ hai hình như là do chính hắn muốn tô thêm màu sắc đẹp đẽ trong hàng ngũ một đám lão già xấu xí, cho một vị trí Ngự sử* trong điện để y làm một tiểu nhân vô hại.

*Ngự sử: Chức quan có nhiệm vụ giám sát, vạch tội các quan phạm pháp.

Thực ra thì… hắn muốn thấy y! Chết tiệt, hắn vậy mà thực sự có ý đồ xấu xa với một nam nhân xinh đẹp!

Hắn nhíu nhặt mày, bên dưới suýt nữa quỳ cả đám.

Lúc này quan viên vận chuyển lương thực không khôn ngoan đến gần, gã thực sự rất vội vàng, không cần biết bản thân có bị khiển trách hay không cũng muốn đi lên trình.

“Ba triệu gánh lương thảo, hai triệu tiền quân lương, ngươi nghĩ nên cần bao nhiêu người và ngựa hộ tống?” Để vừa nhanh chóng vừa an toàn, xác thực cần người có kỹ năng giám sát đội.

“Ít nhất…” Vốn muốn nói một nghìn nhưng lại sợ bị mắng, “Ít nhất là sáu trăm binh lính tinh nhuệ, hai nghìn xe cộ và xa phu. Đó là ít nhất.”

“Sao lâu như vậy rồi mới bắt đầu vận chuyển! Không biết tướng sĩ ở biên quan đã bắt đầu đào rễ cỏ quấn bụng rồi sao!”

“Bẩm Hoàng thượng, quân lương mới được Hộ bộ phát xuống!” Gã chỉ là một viên quan nhỏ vận chuyển lương thảo, nếu không giải thích sự tình trước mặt cấp trên cao nhất thì đầu hắn sẽ bay khỏi cổ mất. Suýt nữa gã đã ngồi khóc trên đại điện.

“Vậy thì tại sao đến hôm nay mới bẩm tấu!”

“Vi thần chỉ mới được phân đến vị trí này vào hôm qua, hôm nay mới có thể lên điện diện thánh!”

Ứng Tị hiểu, là do đoạn thời gian trước hắn đã giết, cách chức và thuyên chuyển quá nhiều quan chức dẫn đến hỗn loạn gần hai tháng, sau đó lại áp đảo tinh thần! Kìm nén cơn giận, “Truyền chỉ, lệnh—”

Ai lại đi làm cái công việc mất đầu này! Mọi người siết chặt cổ.

Liếc nhìn ghế trống ở cửa thành, quyết tâm: “Ngự sử trong điện Lục Phượng Châu làm phó tổng quản hành quân, lập tức mang một ngàn quân và hai ngàn xa giá xuất phát, chuyển đến doanh trại trong vòng một tháng. Không được sai sót!”

Sau một trận sấm sét mùa xuân khủng khiếp, trà ngon cũng không còn thơm nữa!

Phượng Châu vô cùng chán nản, không màng đến niềm vui của nông dân. “Hôm nay vừa lạnh vừa ẩm, chẳng có gì vui cả. Cuộc sống quá ngắn ngủi, ta sẽ chết vì buồn chán mất—”

“Chủ nhân! Không ổn rồi! Tiêu rồi! Tiêu rồi!” Quản gia tâm phúc hét lớn, chạy vào trong vườn.

“Câm miệng! Ngươi mới tiêu đó!”

“Nhanh lên, mau đi tiếp chỉ thôi thiếu gia! Bọn họ muốn người đi áp tải lương thực đến biên quan! Trong một tháng phải vận chuyển mấy ngàn xe hàng, không phải rõ ràng muốn đòi mạng người sao!”

Phượng Châu sửng sốt. Vị Hoàng đế kia vô cùng sủng ái y, thật sự là đang nổi lên sát tâm hay là đang nói đùa? “Mau thay quần áo!”

“Cái, cái gì?”

“Lấy cái bộ dáng này tiếp chỉ chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết à?”

“Vâng—” Không đúng, là thiếu gia trước mặt người khác, ngay cả khi chết cũng phải duy trì hình tượng là một thiếu gia tuyệt thế!

Tiếp chỉ trong hoang mang. Tên thái giám nhận vàng cũng xin lỗi hận không thể đi đưa mạng thay Lục đại nhân xinh đẹp: Không lí gì Hoàng thượng lại đột nhiên nói một câu như vậy, kết quả thiên địa biến sắc!

Nghĩ kỹ lại, trong đó có cái gì không ổn… Ồ, không có trà ngon đồ tốt, cũng không dễ sai sử “Người đâu, thay quan phục.”

“Ngài… muốn đi cánh cửa lớn nhất.”

“Đúng! Đi qua cánh cửa lớn nhất kia!” Đi hỏi Hoàng thượng có chuyện gì. Đương nhiên, ngoại trừ chuyện Thái hậu—— bà ta, làm đến mức thiên y vô phùng, còn nhịn đau dâng lên một món quà an ủi thật lớn cùng dược liệu quý giá: Bảo đảm sẽ đào thải dược tính!

Ứng Tị không ngạc nhiên chút nào khi thấy Lục Phượng Châu đến “Chào từ biệt”, đợi một lát, chờ diễn đủ rồi mới triệu.

Phượng Châu không vô dụng đến mức phải liều chết cầu sống. Một tháng mà! Dù sao cũng tốt hơn hai mươi ngày đúng không? Dọc đường đi ngồi trong kiệu tính toán là được rồi, cố gắng đưa đi càng nhanh càng tốt… Bạc trắng đổi lấy đồng xu, giải tỏa lo lắng và thu phục lòng người, sau đó sẽ tự mình dẫn đội nhân mã đuổi tới, cả hai đầu đều không sai, sẽ lấy được “Lòng vua”! Chà, hoặc tự mình đưa người dẫn đầu vào trại, giao chiến với các tướng lĩnh để khiến họ hết sức khen ngợi, rồi quay đầu lại tiếp. Bạc không thành vấn đề, vội vàng đi bốn trăm dặm cũng không có vấn đề gì, người không có tiền càng không tạo phản.

Nhưng tóm lại trong một từ: Mệt mỏi!

“Ái khanh đến đây là để chờ lệnh từ trẫm hay là thoái thác?” Ứng Tị cảm thấy hơi ảo não, gặp lại mới nhận ra là do nhớ nhung quấy phá! Nhớ nhung…

“Thần chỉ muốn biết tình hình biên quan khẩn cấp đến mức nào.Thần nghĩ, phải chăng nên gửi một phần nhỏ quân lương và thịt băm đáp ứng nhu cầu bức thiết trước không, khụ khụ,” Cổ họng y hơi khô, “Ổn định lòng quân, rồi mới vận chuyển tiếp lương thảo còn lại…”

Ứng Tị sửng sốt một hồi mới nhận ra tên nhóc này không phải là kẻ tầm thường. Còn nữa, tiếng ho của y là thật hay giả? “Lục ái khanh suy nghĩ chu đáo. Như vậy là tốt rồi!” Hắn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, biết lễ nghĩa của thiếu niên xinh đẹp họ Lục chỉ là mã ngoài, y sẽ thay đổi sắc mặt ngay lập tức nếu không có người ngoài.

Phượng Châu quả nhiên ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ấm trà trên trường kỷ. Y khịt mũi khó khăn, “Chẳng trách không mua được trà Minh Tiền xuân* năm nay thì ra đều đưa hết vào cung.”

Minh Tiền xuân: 



“Đang nói cái gì vậy?”

“Không, không, không, vi thần đang nói trà Minh Tiền Xuân này rất tươi mới, không thể pha bằng nước mới đun sôi. Thật lãng phí—” Dưới ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế, y nuốt nước bọt, ngừng nói về Trà Kinh.

“Phượng Châu, chuyến đi này là một chặng đường dài, ngươi lại hộ tống số lượng lớn quân nhu, ngày mai trẫm hạ chỉ khác, ngươi chỉ cần vận chuyển ba thành trong vòng một tháng, còn lại có thể vận chuyển trong vòng ba tháng là được.”

Cái giọng này gọi tên mình êm tai thật. Khác với giọng nói trong trẻo của Phượng Tự, giọng nói này trầm và êm dịu, rất tương xứng với tướng mạo con người. “Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng gọi tên vi thần!”

Nàng nở một nụ cười ngây thơ, nhưng Ứng Tị rùng mình sợ hãi kìm nén cái nóng đang dâng lên trên má. Nếu không phải biết rằng đây là nụ cười chân thành của “Y” thì hắn đã chém thần tử làm ra chuyện này… để che giấu!

“Một tháng ba tháng gì đó, Phượng Châu cũng không quan tâm lắm, dù sao ăn ở cũng không tốt gì. Nhưng mà… khụ, có thể thưởng cho thần một chút trà Minh Tiền xuân để đỡ thèm được không?”

Ứng Tị gần như tức đến nổ phổi, “Đừng nói nhảm nữa.”

“Vậy thì, xin Hoàng thượng ban cho thanh thượng phương bảo kiếm để giết những kẻ không tuân theo quân lệnh, đến trễ quân cơ, trộm cướp quân nhu!”

Lần đầu tiên hắn thấy được sự lạnh lùng, sắc bén trong ánh mắt vị cận thần luôn bất chính này — đây mới là bộ mặt thật của “Lục Phượng Châu”! “Hiền khanh, ngươi, ngươi sẽ phát triển rất nhiều.”

Phượng Châu không nói gì, chỉ nghiêm trang quỳ xuống, cầm lấy thanh trường kiếm nạm vàng, bảo vật treo trên tường phía sau thư phòng.

Thậm chí nhiều năm sau, Ứng Tị vẫn không thể quên được hơi thở cô độc mà hắn cảm thấy vào thời điểm đó.

Đợi Phượng Tự tức giận, dẹp bỏ kiểm tra sổ sách thu tô nộp thuế thối nát vội vã từ Hà Nam về kinh thì Phượng Châu đã lên đường, chỉ để lại một túi trà lớn ngự ban để hắn nếm thử! Đúng là khốn khiếp, thế mà lại đi làm quan vận chuyển lương thực! Bị mưu hại đến mức này còn hí ha hí hửng. Nàng chán sống rồi sao? Ra chiến trường!

“Người đâu!” Dịch thiếu gia hét lớn.

Ai muốn động tới Phượng Châu thì phải chết!

* * *

“Thiếu gia, đây là trà Bách Niên Lĩnh Nam mới ra năm nay.” Nghe nói một trăm lượng bạc cũng không mua được một cân, nhà giàu thật lãng phí.

“Nào, A Thanh, ngươi cũng tới nếm thử một chút.” Mặc dù Lục Phượng Châu cùng quân tiên phong hành quân gần hai trăm dặm trong một ngày, người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhưng y vẫn không thay đổi diễn xuất công tử văn nhã của mình, lập tức sai tùy tùng chuẩn bị ăn uống đàng hoàng: “Hơn nữa bánh bao đậu đỏ này ngon lắm, mang thêm hai cái. Phần còn lại phân cho các nhóm binh sĩ khác.”

“Ồ, nhị thiếu gia đang muốn thu phục lòng người sao!”

Cốc! Đầu bị gõ.

“Ây da! Lỡ nói ra miệng rồi.” Hulu, nước này rất ngon…chỉ là hơi nhạt một chút thôi…Uống thêm một ly nữa.

Vẫy tay cho gia nô lanh lợi lui ra, Phượng Châu khẽ nhắm mắt lại. Cuộc hành trình những ngày này không hề mệt mỏi mà lại bình lặng đến lạ lùng.

Mọi người đều ngáy khò khò vì mệt mỏi, tạp âm làm xáo trộn giấc mơ của họ.

Phượng Châu ngồi thiền trên giường tĩnh tâm, không ngờ đến canh ba liền nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ. Tất nhiên nàng sẽ không lên tiếng trả lời nhưng lại nhét hai cái gối cũ dưới chăn, còn nàng ẩn mình trong góc phòng tối tăm.

“Lục đại nhân?” Ai đó khẽ gọi. Thấy không ai để ý, gã ta khéo léo dùng một lưỡi dao mỏng để mở then cửa tồi tàn. Nhưng móc xích rỉ sét tạo ra tiếng kêu cót két khó chịu, rất rõ ràng trong đêm yên tĩnh.

Người đến cũng giật mình, đợi xung quanh không có tiếng động liền lẻn vào phòng. Tổng cộng có hai người, che mặt và trang bị dao, nhưng họ không đến để để giết người. Vậy là bọn chúng đến vì một vạn lượng bạc?

“Người đâu! Có thích khách!”

Kẻ đột nhập bàng hoàng, hình như thấy bóng đen chập chờn, tại sao vừa tới cửa đã bị người phát hiện? Bọn chúng nhìn nhau, lần lượt nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng hai cây nỏ mạnh mẽ, mỗi người một cây, bắn xuyên qua xương bả vai của chúng, cắm chặt chúng xuống nền đất lạnh.

Các binh sĩ bị đánh thức, họ chưa kịp mặc y phục đã vơ lấy vũ khí, ghế, thậm chí cả gối làm vũ khí chạy vào sân. “Thích khách ở đâu?”

“Có người ngã trên mặt đất bên ngoài cửa sổ phòng Lục đại nhân!” Giọng nói trong trẻo của A Thanh vang lên. Mọi người xông đến như ong vỡ tổ, bắt được người bịt mặt đang run rẩy vì đau đớn.

“Thẩm hiệu úy!” Một người quen biết gã thốt lên. “Ngươi ám sát Lục đại nhân?” Ám sát vị Lục đại nhân xinh đẹp, tốt bụng, thường lấy đồ tốt của mình phân phát cho mọi người!

Thẩm Hành Kiện vừa vùng vẫy vừa rống lên, “Đại nhân cái thá gì! Nó chỉ là một con chó, ỷ vào sự xinh—”

Một chiếc giày đạp xuống đuôi mũi tên, như thể không dùng lực nhưng trục mũi tên bằng gỗ xuyên thấu xương sống người đang sống sờ sờ.

“Bảo kiếm Hoàng thượng đích thân ban ở đây, để chém những tên tướng lĩnh làm trái quân kỷ, chém những tên không chịu tuân theo điều quân, chém cả những kẻ có ý đồ xấu.”

“Ngươi muốn chết như thế nào?” Phượng Châu cười nhìn hai gã, một tên ngất đi còn một tên run lên vì sợ hãi. “Nào, các vị, thỉnh thượng phương bảo kiếm!”

“Ngươi dám! Thẩm hiệu úy là quốc cữu gia, Thẩm thượng thư —”

Kiếm quang lóe lên, đầu rơi xuống đất.

Ai cũng hiểu dùng kiếm chém vào cổ, nếu không phải sức mạnh khổng lồ thì không thể chém rớt đầu gọn gàng chỉ bằng một nhát kiếm. Lực cánh tay mạnh kinh hồn của Lục đại nhân cách xa một trời một vực với hình ảnh của một tên thư sinh…

“Đại nhân—” Ai đó hỏi một cách rụt rè.

“Ngươi còn muốn để hắn tiếp tục làm tổn hại danh tiếng của Thẩm thượng thư sao? Nếu không thì rõ ràng cha con nhà họ Thẩm đang liên thủ ám sát mệnh quan triều đình, cướp bóc quân lương. Tội danh này đủ để tru di cửu tộc!”

“A! Thì ra là vậy.” Mọi người đều phải gật đầu.

Phượng Châu nhìn chằm chằm một tên khác vẫn đang thở. “Người này mượn danh của Thẩm thượng thư để giết người cướp của, các vị chính là nhân chứng.”

Tiếp tục nâng kiếm, gọn gàng lưu loát.

“Lục đại nhân—”

“Thượng thư lớn cỡ nào cũng không thể lớn hơn Hoàng thượng, các ngươi nói có đúng không?” Phượng Châu thoải mái lau sạch vết máu trên kiếm bằng lụa trắng thượng đẳng rồi đắp lên trên mặt của thi thể “Thẩm hiệu úy”, thuận tiện gọi Trần hiệu úy thích nghĩ kế đến.

“Khi chôn nhớ đập nát mặt gã.”

Trần hiệu úy vừa nghe đã hiểu ngay. “Tuân mệnh! Ngài không hổ là Ngự sử đại nhân học nhiều hiểu rộng!” Việc này cũng cứu tương lai và thậm chí cả tính mạng của họ. Nếu như người nhà họ Thẩm thật sự truy cứu thì cứ nói không phải là công tử! Hơn nữa – hắn nhìn Lục Phượng Châu, sau đó nhớ lại mặt mo lõi đời của Binh Bộ Thượng thư, liệu có thể so sánh với sủng thần trẻ tuổi được cho là đến cả phi tử hậu cung cũng không sánh nổi không?

“Mọi người hãy chú ý, nếm thử lương khô, thịt khô và nước uống xem trong đó có thuốc mê hay chất độc gì không, sau đó kiểm tra lại xem trong hành lý có thêm đồ gì có thể gây ra tai họa không! Nhanh lên!” Phượng Châu dứt khoát ra lệnh, tất cả binh lính nhanh nhẹn chưa từng thấy.

A Thanh đứng đằng xa. Phượng Châu biết mũi tên đó là do hắn bắn, nếu không đại ca đã không vội vội vàng vàng ngàn dặm sai người hầu này đến. Gật đầu với hắn như một lời khen – tài bắn cung khá lắm! Thật tiếc khi không được làm tướng.

Bình luận

Truyện đang đọc