SƯƠNG MÙ - NHAN LƯƠNG VŨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 41: "Thanh xuân thật tươi đẹp."

Bên ký túc xá 509 cũng có thời khóa biểu mới.

Nguyên Tư Tiệp đã điền xong bảng thống kê người đi đêm cho lớp trưởng, ngẩng đầu thì thấy Cát Lượng đang ngồi xếp bằng trên giường, đang theo dõi cậu ta sâu sắc.

.......Ánh mắt trang nghiêm như thế thật sự là làm cho người khác cảm thấy có gánh nặng.

Ánh mắt chạm nhau, Cát Lượng thấm thía mở miệng, tựa như đang có một nghi thức trịnh trọng nào đó: "Mai sau đi học phải chia ca đêm rồi, tớ giao anh Dã cho cậu đấy."

Trách nhiệm này rất lớn, Nguyên Tư Tiệp chậm rãi lắc đầu: "Tớ không nhận nổi."

"Thật ra cũng chẳng có gì đâu," Cát Lượng lấy kinh nghiệm phong phú để an ủi cậu ta, "Chỉ là nếu có đứa nào dám rảnh rỗi khiêu khích thì cậu hãy đem anh Dã đi trước là được."

"Sợ cậu ấy đánh người ư?" Nguyên Tư Tiệp đã nghe qua chiến tích huy hoàng của Vương Dã từ miệng Cát Lượng, nhưng, "Hình như cậu ấy ở đây chưa có đánh mà nhỉ?"

Trung học thì trung học, nhưng ít nhất thì từ khi vào đại học ở ký túc xá này thì Nguyên Tư Tiệp chưa từng thấy Vương Dã đánh ai cả.

"Hồi đó không có không có nghĩa là bây giờ không có," Cát Lượng hạ giọng, "Cậu có biết dạo gần đây nhất cậu ấy có gì đó sai sai chỗ nào không?"

Cái "dạo gần đây" này thì Nguyên Tư Tiệp chẳng thể nào đoán được, bởi vì từ khi nghỉ học cho đến khi quay lại trường bây giờ, cậu ta còn chẳng ở cùng Vương Dã tại 509 một ngày nào.

Vô cùng thận trọng liếc mắt nhìn Vương Dã một cái, người bạn học kia ngồi dựa vào tường, giống như là đang nghĩ về gì đó, rất khó đoán, nhưng mà nét mặt lại rất thản nhiên, cảm xúc cũng chẳng rõ ràng.

"Có cái gì mà sai sai?" Nguyên Tư Tiệp thật sự là nhìn chẳng ra, chỉ có thể đoán mò, "Nổi cáu? Suy sụp? Cáu kỉnh?"

"Không, là hưng phấn cơ," Cát Lượng cũng theo Nguyên Tư Tiệp mà nhìn ngắm Vương Dã, nói đâu dính đó, "Nhưng mà lại vô cùng hưng phấn nữa cơ."

Nguyên Tư Tiệp thật tâm hỏi: "Sao mà cậu thấy được?"

Cát Lượng: "Từ lúc cậu ấy quay về ký túc xá, có thấy cậu ấy chơi điện thoại một lần nào chưa?"

Nguyên Tư Tiệp: "...." Đúng thật là không có.

Cát Lượng: "Cho nên là tớ khẳng định rằng, cậu ấy có giấu chuyện trong lòng, chuyện này làm cậu ấy để ý đến mức mà không có cách nào an tĩnh chơi game được luôn."

Nguyên Tư Tiệp: "Giấu chuyện còn được gọi là có tâm sự, không thể nói là hưng phấn được."

Cát Lượng: "Khi nãy tớ vừa gọi cậu ấy là ông Vương, mà bây giờ tớ vẫn còn sống nữa."

Nguyên Tư Tiệp: "...."

Vậy thì cũng không phải là hưng phấn bình thường rồi, mà là cái kiểu vui vẻ ăn mừng khắp chốn thiên hạ luôn.

Cát Lượng: "Tớ nghe nói lúc thú dữ hưng phấn thì có hơi bị hiếu chiến hơn, tớ có thể sống, nhưng không có nghĩa là mấy người khác có thể toàn mạng được, cho nên là từ ngày mai mỗi đêm cậu phải để ý thêm tí."

"Đừng," Nguyên Tư Tiệp còn muốn sống lâu thêm hai năm, "Giao cho Lâm Vụ đi."

Cát Lượng khiếp sợ: "Sao mà cậu biết lúc nghỉ đông hai tụi nó lén lút lên núi Trường Bạch ở mấy ngày vậy?"

.......Nguyên Tư Tiệp không có biết má ơi!

Nguyên Tư Tiệp: "Tớ chỉ muốn nói là lúc đi đêm hai bọn họ ở chung khá ổn đó."

Cát Lượng: "...."

Nguyên Tư Tiệp: "......"

Cát Lượng: "Nãy tớ nói gì cậu quên được không?"

Nguyên Tư Tiệp: "Thơ cổ tớ học từ hồi ba tuổi bây giờ vẫn nhớ rất rõ."

Cát Lượng khóc không ra nước mắt.

Nếu là trước kia thì cậu ta chắc chắn sẽ không lo về việc Vương Dã sẽ xử mình vì mình nhiều chuyện đâu, bởi vì hồi trước Vương Dã là người chả thèm giấu diếm gì cả, không có việc gì là không nói ra cả.

Nhưng mà chuyện hắn và Lâm Vụ đi lên núi Trường Bạch lại làm Cát Lượng thấy kỳ quái sao sao.

Cát Lượng chỉ vô ý nhắn tin cho Vương Dã thôi, lúc đó là hai ba ngày trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc, muốn rủ hắn ra ngoài chơi mới biết được hắn đang ở trên núi Trường Bạch với Lâm Vụ.

Mà khi Cát Lượng thuận miệng hỏi: Trời lạnh thế mà đi du lịch núi Trường Bạch?

Vương Dã lại trả lời: Không phải đi du lịch.

Cát Lượng hỏi lại: Vậy hai cậu đi làm gì?

Vương Dã lại chẳng trả lời.

Cát Lượng chờ mãi, chờ cho tới lúc khai giảng vẫn chưa có đáp án.

Nguyên Tư Tiệp lại không biết ẩn khuất trong đó, cậu ta cứ như thế mà lý giải từ những gì được nghe

Đã biết: Cát Lượng nói Vương Dã dạo này đang hưng phấn.

Đã biết: Cát Lượng nói Vương Dã và Lâm Vụ lên núi Trường Bạch ở vài ngày.

Suy ra: Vương Dã do đi lên núi Trường Bạch ở vài ngày với Lâm Vụ mà hưng phấn.

Logic hợp lý, lập luận chặt chẽ.

Mang theo tâm tình như thế, Nguyên Tư Tiệp lại nhìn Vương Dã, mi mắt mỏng hạ xuống, con ngươi tràn đầy một sự vui mừng "tớ rốt cuộc cũng hiểu ra rồi".

Ở ngoài hành lang vẫn có những tiếng bước chân dồn dập và tiếng kéo hành lý, đó là những học sinh quay về trường ban chiều.

Lúc Nguyên Tư Tiệp và Cát Lượng nói chuyện với nhau âm lượng rất nhỏ, cho nên là Vương Dã cũng chẳng chú ý hai người họ đang nói gì, mà vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi có cảm giác không đúng chỗ nào đấy mới lấy lại tinh thần, sau đó phát hiện ra Nguyên Tư Tiệp đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng kỳ quái.

"?" Vương Dã hơi hơi nhíu mày.

Nguyên Tư Tiệp cười yếu ớt lắc đầu: "Không có gì."

Vương Dã bình tĩnh nhìn cậu ta một lát, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: "Quên đi, nói với cậu vậy."

Nguyên Tư Tiệp ngẩn ra, cậu ta biết rằng Vương Dã đó giờ vẫn luôn công bằng thẳng thắn, nhưng không ngờ ở vấn đề tình cảm mà cũng....

Vương Dã: "Cậu có muốn trở thành báo hoa không?"

Nguyên Tư Tiệp: "....Gì?"

Tự nhiên bẻ lái dữ dội, Nguyên Tư Tiệp cho dù có độ thích ứng cao cũng phải sững sờ.

Vương Dã rất nghiêm túc, ngay tối nay, à không, phải nói là từ khi đi xuống núi Trường Bạch hắn đã cân nhắc chuyện này. Bởi vì hắn muốn xác thực suy nghĩ của mình, nhưng Lâm Vụ thì không, cho nên là hắn muốn nghe ý kiến của người khác.

"Cậu có muốn hay không?"

"Vấn đề không phải là tớ muốn hay không," Nguyên Tư Tiệp nói, "Mà là không thể nào làm được?"

Vương Dã: "Nếu có thể thì sao?"

Chỉ giả thiết thôi thì cũng không tính là để lộ bí mật, Lâm Vụ sau khi ký hợp đồng bí mật đã cẩn thận phân tích cho hắn những điểm mấu chốt và khe hở ở trong đó.

"Nếu...." Nguyên Tư Tiệp suy nghĩ một chút, "Chắc là tùy theo hoàn cảnh, nếu giống như thức tỉnh ấy, tất cả mọi người đều có thể biến thì tớ cũng sẽ biến theo."

Tùy theo số đông, là sự lựa chọn mang lại cảm giác an toàn nhất.

Vương Dã suy nghĩ, lại hỏi Cát Lượng: "Cậu thì sao?"

Cát Lượng xác nhận rằng Vương Dã không nghe thấy cậu ta lỡ nhiều chuyện nên cũng an tâm phần nào: "Tớ có thể biến thành Husky, nhưng phải mua phòng trước, không thể phá nát nhà mình được đâu."

Vương Dã: "....."

Hỏi cả nửa ngày nhưng chả có ích gì, hắn nhìn về phía Giang Đàm coi như là chỗ dựa duy nhất.

Bạn học Giang Anaconda, đang dùng chăn đắp lên người mình như xác ướp vậy, cả đêm nằm thẳng tắp trên giường, mắt thì nửa khép nửa mở, im lặng như không khí vậy.

Vương Dã: "....."

Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp cũng nhìn theo Vương Dã: "Nếu không thì.... Tụi mình đừng có làm phiền cậu ấy."

Ba tháng mùa đông, nhiệt độ trong không khí tăng trở lại, nhu cầu dùng hệ thống sưởi cũng đi vào giai đoạn cuối, nhiệt độ máy sưởi cũng giảm dần đi.

Nhiệt độ trong tòa ký túc lạnh xuống, ngồi lâu trong phòng là lạnh dữ dội luôn.

Nhóm động vật máu nóng, như hổ Đông Bắc, Husky, báo hoa thì có thể tự điều chỉnh nhiệt độ cơ thể để chống rét.

Nhóm động vật máu lạnh, như là Anaconda, nhiệt độ cơ thể thay đổi theo như môi trường bên ngoài, ở ngoài lạnh, nhiệt độ cơ thể nó cũng thấp, mà lạnh như thể thì liền đi ngủ đông luôn.

Đương nhiên là, bạn học Giang dù sao vẫn còn có hệ thống nhiệt độ cơ thể của con người, cũng chẳng bị Anaconda hóa mất toàn bộ, cho nên là nhiều lắm thì chỉ sợ lạnh hơn hồi trước một tí, rồi thêm một số biện pháp "giữ nhiệt vật lý" thì vẫn còn được.

Nhưng mà có muốn trở thành Anaconda không hả?

Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp cam đoan, Giang Đàm hai trăm phần trăm là muốn làm người.

Lâm Vụ đã ngủ suốt một ngày trời, tới lúc buổi chiều năm giờ điểm danh thì cả người đều chấn phấn, nhìn trời chiều mờ ảo, toàn là ánh mặt trời chói lóa.

Tất cả những người hệ đi đêm với cậu đều phấn chấn như thể, chờ được đến lớp học đêm đầu tiên của hình thức dạy học sáng tối thế này.

Buổi tối tám giờ, lớp học ca đêm chính thức bắt đầu.

Ban đầu thì ngành Công Môi chỉ có hai lớp 1, 2 học chung thôi, bây giờ thì cả năm lớp cùng học chung ba môn chuyên ngành luôn.

Khi Lâm Vụ bước vào phòng học bậc thang (1), hàng đầu tiên đã bị chiếm chỗ hết toàn bộ, mọi người đều muốn trải nghiệm gần gũi buổi đi học đêm đầu tiên.

Cậu nhìn khắp xung quanh để tìm nơi không có người, đột nhiên lại nghe người gọi: "Lâm Vụ—"

Từ tiếng gọi mà nhìn, đó là bạn cùng lớp Lưu Mộ đang ngoắc cậu.

Loài vật của Lưu Mộ là nhím (2) (thuộc tính đi đêm), nhưng Lâm Vụ đi qua mới phát hiện ở bên cạnh cậu ta còn có Đặng Trà Trà và Trâu Khải.

Đặng Trà Trà, loài vật: Hươu sao (3) (thuộc tính đi ngày)

Trâu Khải, loài vật: Trâu châu Phi (4) (thuộc tính đi ngày)

Ghế trên phòng học này là dạng ghế dài, Lâm Vụ chào hỏi bọn họ xong, ngồi xuống cạnh Lưu Mộ mới thấp giọng hỏi cậu ta: "Chuyện gì đây?"

Lưu Mộ ghé sát vào cậu: "Lớp trưởng đến đây để dự giờ, nói là phải biết tình huống lớp học của ca đêm, để về sau ai đi đêm mà có vấn đề gì về học hành thì nhỏ còn biết cách giải quyết."

Lâm Vụ kinh ngạc, bội phục với sự trách nhiệm của cô nàng, cũng cảm thấy khá cảm động.

Ở đại học mà có một lớp trưởng như thế thì thật là hạnh phúc, lớp Công Môi 1 bọn họ là một lớp đoàn kết yêu thương nhau, mà công lớn nhất là nhờ vào lớp trưởng Đặng Trà Trà.

Mà Đặng Trà Trà tỏa sáng như thế, thì Trâu Khải đang ngồi bên cạnh lại là một hình ảnh quỷ dị.

Trong lớp Trâu Khải nổi danh với tính tình nóng nảy, loài vật của cậu ta cũng giống y chốc cậu ta vậy— trâu Châu Phi, trâu Châu Phi là một trong những loài động vật nguy hiểm nhất ở Trung Quốc, có tính công kích cực mạnh, tính cách vô cùng táo báo.

Người bạn học này, nói tóm gọn một cậu là, nếu như không phải là đang đánh nhau, thì là đang đánh lộn ngoài đường.

Vì thế mà việc ngồi yên tĩnh trong lớp, mà vào cái lớp ca đêm không phải của mình nữa, thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà.

"Đừng có nhìn," Thấy Lâm Vụ đang nhìn ngắm Trâu Khải, Lưu Mộ trực tiếp giải thích, "Đi theo lớp trưởng đại nhân đó."

Lâm Vụ: "Đi theo Đặng Trà Trà? Hai người họ....."

Lưu Mộ: "Ừm."

Lâm Vụ: "Hai người họ?!"

Lưu Mộ: "Tɦασ mẹ, cậu nói nhỏ lại tí."

Nhiều chuyện về việc của bạn cùng lớp mình thì Lâm Vụ thật không kiềm lại được: "Chuyện từ hồi nào vậy?"

Lưu Mộ: "Từ khai giảng đã thế, chắc là từ hồi nghỉ đông rồi."

Lâm Vụ không kiềm lòng được lại ngắm nhìn hai người bạn học hoàn toàn chẳng nói gì, cảm thấy mấy cái chuyện duyên phận này thật sự là quá kỳ diệu, thực sự khó nói trước.

Lúc đang nói chuyện thì giáo viên vào, đây là một vị giáo viên mới mà chưa từng gặp qua bao giờ.

"Xin chào các bạn sinh viên, bắt đầu từ học kỳ này tôi sẽ bắt đầu dạy các em...."

Người giáo viên mới bắt đầu tự giới thiệu mình trên bảng đen.

Do là có hình thức dạy học song song, nên giáo viên cũng phải chia ra hai hệ ngày đêm, mà các giáo viên trong trường lại không đủ, cho nên vào lúc nghỉ đông, trường học đã đặc biệt mời gọi thêm giáo viên để mở rộng đội ngũ.

Lâm Vụ còn đang nghe giáo viên đang giới thiệu thì bỗng nhiên điện thoại trong túi lại run lên.

Vương Dã: Đang ở đâu?

Lâm Vụ bị câu hỏi này đánh gục, vô lực đỡ trán, một tay để dưới bàn trả lời: Học lớp đêm nha bạn học.

Vương Dã: Hỏi cậu đang học ở đâu?

Lâm Vụ: Tòa Đức Hinh.

Vương Dã: ?

Lâm Vụ: Khu dạy học 3#

Vương Dã: Sớm nói như thế thì được rồi.

Lâm Vụ: .....

Mấy người giáo viên phí sức đặt tên cho mấy tòa nhà này chắc chóng mặt chết quá.

Lâm Vụ: Cậu đâu?

Vương Dã: Dạy học 2

Hai tòa dạy học này ở đối diện nhau, Lâm Vụ theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, mấy cửa sổ ở tòa đối diện cũng sáng như thế, không biết là Vương Dã đang ở lầu mấy học ở phòng nào nữa.

Lâm Vụ: Ngồi học chăm chỉ đi, đừng chơi điện thoại

Vương Dã: Không có chơi

Lâm Vụ: ......Không chơi thì bây giờ cậu đang làm gì?

Vương Dã: Nói chuyện với cậu

Lâm Vụ: Nói chuyện với ai cũng là chơi hết á!

Vương Dã: Vậy thôi, không nói chuyện.

Mười phút sau

Vương Dã: [Mini Program] Vương Dã mời bạn tham gia cuộc chiến thẻ bài bách thú rừng xanh, chia sẻ ngay cho năm bạn tốt, có khả năng đạt được thẻ động vật SSR quý hiếm!

Lâm Vụ: ........Cậu chia sẻ không bỏ tớ ra được sao?

Vương Dã: Cát Lượng, Giang Đàm, Nguyên Tư Tiệp, bỏ cậu ra thì không đủ.

Lâm Vụ: Thêm tớ thì cũng chỉ mới có bốn!

Vương Dã: Cậu tính là hai người.

Lâm Vụ: ......

Vương Dã: Nhưng mà game không chịu, nói là số bạn tốt chưa đủ, không cho thẻ SSR.

Lâm Vụ: Rồi sao?

Vương Dã: Thoát game, gỡ rồi.

Người giáo viên mới này rất hài hước, giảng bài rất hợp thời, chọc cho mọi người cười ngả nghiêng.

Lưu Mộ vui vẻ cười ha ha, quay đầu sang Lâm Vụ muốn tìm đồng minh, nhưng kết quả là Lâm Vụ cũng đang cười, nhưng lại đang cúi đầu cười với điện thoại, cái nụ cười ấy phải hình dung sao ta... Không phải là cười do xem hài, mà giống như vào mùa hè được ăn một miếng kem, lạnh lạnh, mát mát, ngọt ngào.

"Cậu đang nói chuyện với ai đấy?" Lưu Mộ ngửi thấy một sự nguy hiểm, cái tổ chó độc thân vừa thành lập với Lâm Vụ sắp sụp xuống mất tiêu rồi!

"Anh em." Lâm Vụ tắt điện thoại.

Lưu Mộ hoài nghi nheo mắt lại: "Thật sự là anh em à?"

"Thật sự mà," Lâm Vụ dở khóc dở cười, "Ngành máy móc, tớ lừa cậu làm chi."

Lưu Mộ thấy cậu chân thành, cuối cùng cũng an tâm thở một hơi ra.

Ngành môi trường nam nhiều nữ ít, mỗi khi có một bạn nam nào đó thoát ế, thì đó đều là một sự đả kích với đám chó độc thân bọn họ.

Đêm khuya mười hai giờ, lớp học bốn tiết mới kết thúc.

Trâu Khải ngủ cả ba tiết rưỡi bày ra vẻ mặt giải thoát "rốt cuộc cũng đã đcm xong rồi", đi theo Đặng Trà Trà ra khỏi phòng học.

Trong lớp cũng có mấy đôi, cũng toàn cùng nhau đi học rồi cùng nhau ra về.

Lưu Mô nhìn từng bóng dáng cặp đôi, trong lòng chua xót cảm thán: "Thanh xuân thật tươi đẹp."

Lâm vụ trêu chọc: "Ở dưới còn có một đám người chờ người yêu tan học đi ăn khuya nữa kìa, tụi mình phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Lưu Mộ vui mừng vỗ vỗ vai cậu: "Anh em, may là còn có cậu."

Vừa nói chuyện, hai người vừa ra khỏi tòa dạy học.

Quả nhiên là đúng như Lâm Vụ đã đoán, có rất nhiều người không có lớp hoặc cũng vừa mới tan học đang đứng ở cửa chờ người yêu của mình.

Nhưng mà dưới ánh đèn đường lác đác, hình như có một bóng người quen thuộc đến khó hiểu....

"Vương Dã?" Lâm Vụ nghĩ mình nhìn lầm rồi, lại đến gần một chút, thật sự đúng thế, "Cậu ở đây làm gì?"

Vương Dã bày ra vẻ mặt "thế mà cũng hỏi": "Đói bụng, ăn cơm."

Nói xong liền thò tay kéo người qua, chẳng thèm để ý đến Lưu Mộ ở bên cạnh.

Nhưng mà Lâm Vụ cũng không thể bỏ rơi bạn bè mình được, vội vàng nói: "Ấy, đây là Lưu Mộ, bạn của tớ...."

Vương Dã dừng lại, nhìn qua, đúng là có một bạn học thật, liền khách khí gật đầu: "Vương Dã, ngành máy móc."

"Ngành máy móc?" Lưu Mộ nghe thấy cái ngành quen thuộc mà nhìn Lâm Vụ.

Lâm Vụ ngơ ra một giây rồi lại lập tức gật đầu: "Ừ, người hồi nãy nói chuyện với tớ đấy."

Lưu Mộ lắc đầu, nói chuyện WeChat không phải là trọng điểm: "Hồi nãy cậu mới nói gì?"

Lâm Vụ: "Hồi nãy?"

Lưu Mộ: "Tớ nói "Thanh xuân thật tươi đẹp, còn cậu nói....."

Lâm Vụ: "Ở dưới còn có một đám người chờ...."

Chờ người yêu tan học đi ăn khuya nữa kìa, tụi mình phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

"Chúc cậu hạnh phúc, hẹn gặp lại." Lưu Mộ xoay người bước đi, chỉ để lại bóng hình cô đơn nhưng mạnh mẽ của một chú chó độc thân.

......Không phải đâu, cậu nghe tớ giải thích đã!

==

(1) Phòng học bậc thang:

(2) Nhím:

(3) Hươu sao:

(4) Trâu châu Phi:

Bình luận

Truyện đang đọc