SƯƠNG MÙ - NHAN LƯƠNG VŨ

Từ 509 đi xuống đến tầng ba, rồi đi thêm một đoạn hành lang đến trước của 333 thì cần mấy phút?

Anh Dã đây sẽ cho một câu trả lời, 49 giây.

“Tùng tùng.”

Lâm Vụ bị dọa cho giật mình, cậu còn chưa mắng xong nữa mà đã tới rồi, bộ bay tới hả?

Lý Tuấn Trì cũng vừa nói chuyện với ông chủ Cảnh xong, cậu ta ở gần cửa nhất nên đi sang mở cửa, thấy người đến là Vương Dã thì vui vẻ: “Tớ còn định tìm cậu đây, mau vào đây,” Lý Tuấn Trì vui mừng, nhiệt tình mời người vào, “Đúng thế đấy, chúng ta phải hành động ngay để kiếm tiền chứ!”

Từ sau khi đi núi Trường Bạch về thì tình anh em giữa hai ký túc xá 333 và 509 tốt hẳn lên. Ví dụ như nếu có tình cờ gặp nhau thì hai bên sẽ tự động mà nói chuyện với nhau, có một lần căn tin đông người hết chỗ, Nhâm Phi Vũ, Hạ Dương lại vô tình gặp Giang Đàm đang ngồi một mình, mà người nọ cũng ngàn năm có một mà tỏ ý mời ngồi. Như bây giờ nữa, Vương Dã cho dù không mời mà tới thì cũng chẳng ai thấy gì lạ, cho dù là Nhâm Phi Vũ mới thức dậy không được bao lâu, đang mê mang nhìn chằm chằm, ngơ ngác không hiểu các anh em đang làm gì.

Mà Lý Tuấn Trì mới mời người vào trong, thì lại phải trơ mắt nhìn Vương Dã đi thẳng về Lâm Vụ.

Lâm Vụ còn đang ngây ngốc ngồi trên giường, tóc còn chưa chải mặt còn chưa rửa.

Vương Dã thích cái kiểu ngốc ngốc này của cậu muốn chết, giống như là một con thú con mới tỉnh dậy vậy, bạn mà có đến đánh cậu ấy đi chăng nữa thì cậu ấy cũng chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác hỏi ai làm đấy.

Đi đến ngay sang giường, Vương Dã không do dự mà kéo người Lâm Vụ thấp xuống, sau đó lại vò vò đầu cậu, tựa như đang sờ lông vậy: “Mấy cái vẽ vời này không nhận, dỗ cậu trước đã.”

Tim Lâm Vụ đập như muốn bắn luôn ra tên lửa, đầu bị ôm dưới móng hổ, mắt trừng to không nói lời nào lại liều mạng nhìn Vương Dã – Bạn gì ơi, cậu tỉnh ra một cái, trong ký túc xá còn người khác mà!

Vương Dã nhìn cậu chăm chú ba giây: “Ok, dắt cậu đi ăn chỗ thịt quay ngon nhất.”

Lâm Vụ: “…” Cậu làm gì mà hiểu tớ!

Trong mắt Vương Dã thì chỉ có Lâm Vụ, mà các anh em 333 thì không.

Lý Tuấn Trì thấy người mình vừa xem là đồng nghiệp kiếm tiền cùng bây giờ lại tìm sang Lâm Vụ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Tớ nói này, cậu hỏi ba cái công việc cụ thể có được không…” Anh em không sờ nhau thì cũng chẳng chạy đi đâu, tiền mà không nắm chắc lấy thì chạy mất đó!

Hạ Dương không nói nổi nhìn hai người bọn họ, mấy tên động vật ăn thịt mấy cậu lúc nào cũng như sói tựa hổ (1) thế sao?

(1): Ẩn dụ cho sự dũng cảm, độc ác, xấu xa. Ở đây chắc còn có nghĩa là gần gũi, thân thiết với nhau.

Nhâm Phi Vũ chớp mắt, lòng tràn đầy khát khao sẽ có một người anh em cũng để ý mình như thế.

Cuối cùng cảm thấy mình sờ đủ rồi, Vương Dã bình tĩnh xoay người lại hỏi Lý Tuấn Trì: “Bên kia nói sao?”

“Hỏi cậu hôm nay rảnh không, rảnh thì qua đó luôn,” Lý Tuấn Trì nói, “Nói chuyện một tí trước, rồi sau đó đi sang nhìn cái phòng kia.”

“Được,” Vương Dã dứt khoát nói, “Mấy giờ?”

“Càng sớm càng tốt,” Lý Tuấn Trì nói, “Bây giờ vừa lúc mấy ca đêm kết thúc, ca ban ngày chưa bắt đầu nữa.” Đây cũng là lí do vì sao người nọ lại gọi cho cậu ta sớm đến thế.

“Tôi đi lúc nào cũng được,” Quần áo Vương Dã mặc cũng có thể ra đường được luôn, quay đầu lại nhìn Lâm Vụ, “Đi chung không?”

Lâm Vụ cảm giác như mình là một chiếc xe lửa màu xanh biếc, còn Vương Dã là một chiếc tàu cao tốc, người ta đã chạy được mấy trăm cây số thì mình mới từ từ ra trạm chờ. Đến khi tỉnh táo thì thì đã mơ hồ gật đầu mất rồi.

Lý Tuấn Trì cũng là người theo phái hành động, lập tức bắt đầu đi đánh răng rửa mặt.

Vương Dã ngồi trước bàn của Lâm Vụ, sau đó phát hiện ra Lâm Vụ chẳng nhúc nhích gì, ngửa ghế ra sau nhìn lên giường, bồn chồn nói: “Lo lắng cái gì, cậu lo lắng quá đấy.”

Lúc này Lâm Vụ mới thật sự tỉnh táo lại, mắt nhìn Vương Dã, trái tim vừa mới bình tĩnh lại đập liên hồi cả lên, mặt cũng do đó mà nóng lên.

Rốt cuộc là do Vương Dã có độc hay là tâm lý mình tệ quá nhỉ, Lâm Vụ cũng chẳng màng phân tích, bây giờ cậu lại cảm giác như trong lòng đang có một ngọn núi lửa hoạt động, vừa nhìn thấy Vương Dã là sét đánh tới, các đốm lửa tuôn ra, nham thạch chảy cuồn cuộn. Với cái trạng thái này mà đi ra ngoài với Vương Dã thì có khi giữa đường cậu sẽ biến thành sói mất.

“Vương Dã.” Lâm Vụ bỗng nhiên chậm rãi nói, tràn ngập tình yêu thương.

Vương Dã: “Hửm?”

Lâm Vụ cười với hắn, vô cùng lương thiện, cũng vô cùng vô tội: “Bây giờ tớ không muốn ra ngoài với cậu..”

Vương Dã: “Cậu bị sao thế?”

Lâm Vụ: “Không có gì hết, chỉ là…”

Vương Dã không hiểu gì cả, bình tĩnh nhìn cậu: “Cậu không muốn ngồi chờ cùng tớ sao?”

Ánh nắng ban mai rọi lên mặt Vương Dã, vạch ra những đường nét sắc sảo của hắn, ánh mắt còn chói hơn tia nắng sớm.

Với Vương Dã như thế thì Lâm Vụ không nói dối nổi.

Rất nhiều lần rồi, lúc đi ngắm trăng với chiếc xe việt dã, hồi mùng một đầu năm nấu bánh chỗ, lúc cắt tóc xong rồi đi dạo phố vào buổi sáng, mỗi khoảnh khắc như thế cậu đều hy vọng thời gian trôi đi chậm lại, chậm nữa, để ánh trăng vẫn cứ sáng tỏa, để bánh chẻo vẫn cứ nóng hổi, để con phố kia dài mãi không hết.

Lâm Vụ chưa bao giờ cảm thấy thế này cả, thản nhiên nói thật: “Đương nhiên là tớ muốn ngồi đợi cùng cậu thật lâu rồi…”

“Vậy là được rồi,” Vương Dã ngắt lời cậu, “Nhanh nhanh xuống đi, đừng có lề mề.”

Lâm Vụ: “…”

Mới dịu dàng được một tí là bị mất hứng. Cái tên này bỏ qua cái phân đoạn “Được tỏ tình” mà qua thẳng đoạn “Từ chối” luôn đúng không!

Kết quả là, Lý Tuấn Trì đã chuẩn bị xong rồi, đang cùng Vương Dã chờ Lâm Vụ, thế nên cũng tự giác theo phe hổ Đông Bắc: “Lâm Vụ, cậu nhanh tí đi! Cậu lãng phí một giây là mai mốt Vương Dã sẽ giao bản thảo muộn một giây, tiền nhuận bút cũng sẽ tới trễ một giây, cậu nghĩ là cậu đang lãng phí thời gian sao, không, là tiền vàng châu báu cả đây!”

Lâm Vụ mới tát nước lên mặt, nước chảy ròng ròng mà quay đầu lại: “Tin tớ bảo cậu ấy bỏ việc của cậu không—”

Lý Tuấn Trì không tin quay đầu nhìn Vương Dã: “Cậu nghe theo cậu ấy hả?”

Vương Dã: “Còn tùy.”

Lý Tuấn Trì: “Chuyện kiếm tiền cũng nghe theo hả?”

Vương Dã: “Đúng vậy.”

“…” Ngực Lý Tuấn Trì sao mà đau quá, đau quá.

Nhâm Phi Vũ và Hạ Dương nói chuyện với nhau nửa ngày cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi, rất là thèm muốn cái mạng lưới giao thiệp rộng lớn của Lý Tuấn Trì, nhưng cũng rất tò mò, dù sao thì bình thường Lý Tuấn Trì cũng chỉ làm việc trong khuôn viên trường mà thôi: “Sao ông chủ Cảnh này biết cậu thế?”

Lý Tuấn Trì: “Hồi đó chỗ đó thiếu một chân, tớ thì tìm việc, nên là tìm thấy anh ấy.”

“Việc trong Escape Room hả?” Nhâm Phi Vũ lập tức tràn đầy chờ mong, “Chắc là thú vị lắm nhỉ!?”

“Cũng có á,” Lý Tuấn Trì nhớ lại, nở một nụ cười ngọt ngào, “Có một người bị tớ đuổi theo, chạy giỏi, nhanh ơi là nhanh, chắc chắn là loài chim luôn.”

Nhâm Phi Vũ bỗng dưng nuốt nước miệng, yếu ớt hỏi: “Cậu phụ trách làm gì thế…”

“Làm quỷ nữ trong Escape Room chủ đề kinh dị.” Lý Tuấn Trì bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Sáng sớm đã qua, ánh nắng mãnh liệt rọi lên đường bộ bằng nhựa, sáng sủa đến chói mắt. Không bao lâu sau, xe phun nước đi ngang qua, cuối cùng cũng đem lại một tí mát mẻ cho bầu không khí nóng bức này.

Lúc ba người đi đến nơi Escape Room thì đã có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi ăn mặc bình thường đứng ở cửa tiệm chờ người rồi.

“Anh Cảnh—” Lý Tuấn Trì đứng từ xa đã nhiệt tình hô to.

Người đàn ông nghe thấy quay đầu lại, lại nhìn thấy Lý Tuấn Trì liền đi sang đây: “Thằng nhóc cậu nhanh nhảu đấy—”

Một người dễ chịu đấy.

Lâm Vụ khá an tâm, sau đó mới tiến lên phía trước với bạn học Vương.

“Đây là Vương Dã.” Lý Tuấn Trì giới thiệu hai người họ trước. “Còn đây là Lâm Vụ, anh em ký túc xá của em, tới đây để góp vui.”

“Chào mừng.” Ông chủ Cảnh rất lễ độ, nhưng cũng chẳng ăn không ngồi rồi, đi thẳng vào vấn đề, chỉ vào một cái bảng hiệu lớn đang úp vào mặt tường: “Đây, cái banner lớn mà tôi định treo đây.”

Lý Tuấn Trì ngửa đầu nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng có thể xác nhận được cái “Banner cực lớn” là thế nào: “Cái này cũng lớn ghê nơi.”

Ông chủ Cảnh nhìn về Vương Dã: “Vẽ được không?”

“Được chứ,” Vương Dã nói, “Mà sẽ hơi lâu hơn một tí.”

Cái này phức tạp hơn những tranh chibi rất nhiều, phải tỉ mỉ hơn nhiều để khi phóng to ra mới có thể nhìn rõ được toàn tranh.

“Càng sớm càng tốt,” Ông chủ Cảnh nói, “Phòng tôi đã làm xong rồi, đang chờ khai trương đấy.”

“Phòng ở đâu,” Vương Dã không vội vã lắm, “Đi xem trước đã.”

Ba người dưới sự hướng dẫn của ông chủ Cảnh mà đi vào phòng chủ đề Steampunk. Căn phòng vừa mới được lắp rắp nên mới toanh, đồ trang trí và các bộ phận then chốt đều rất tinh xảo, cả bầu không khí tràn ngập một cảm giác cách mạng công nghiệp máy móc cổ điển thế kể mười chín, cũng tràn đầy sự lãng mạn của hiện đại.

Cơ mà phòng này rõ ràng đã nghĩ đến độ phá hoại của nhiều loài vật… À, độ phát huy chứ, nên là xây dựng rồi đồ đạc trang trí gì cũng đều được dựng cao hơn, vững chắc hơn để chống lại các loại đạp nện phức tạp.

Cái phòng này chắc chắn là có rất nhiều tâm huyết trong đó.

Lý Tuấn Trì: “Anh Cảnh, anh mời đội thiết kế giỏi ghê ấy…”

Đối với căn phòng tuyệt vời này thì Lâm Vụ và Lý Tuấn Trì chỉ biết cảm thán, nhưng Vương Dã lại nhìn chăm chú vào mỗi góc phòng, nhìn từng vật trang trí và bộ phận một, lại còn đứng ngừng lại để nghiên cứu một hồi nữa.

Ông chủ Cảnh lúc đầu còn giới thiệu không ngừng, sau đó lại yên lặng, vì rõ ràng là Vương Dã chẳng nghe nữa rồi.

Cho đến khi vào căn phòng thứ ba, anh ta mới không nhịn được hỏi Vương Dã: “Cậu có cần chụp hình làm tư liệu không?”

Vương Dã cuối cùng cũng chiếu liếc nhìn anh ta một cái: “Đây không phải là Escape Room sao, lấy ảnh chụp rồi thì biết tất cả lời giải rồi còn gì, ai mà muốn tới chơi nữa.”

Ông chủ Cảnh không nghĩ tới có một người làm thuê lại quan tâm việc làm ăn của mình, vội vã khách khí nói: “Không sao đâu, cậu cứ chụp đi, tôi tin cậu.”

“Khỏi,” Vương Dã chẳng cần nghĩ gì, “Mấy cái chuyện như thế này thì anh phải ngăn chặn lại từ đầu.”

Ông chủ Cảnh: “…”

Không hiểu sao mà mình lại có cảm giác bị người ta dạy dỗ nhỉ.

Lý Tuấn Trì thấy ông chủ Cảnh lo lắng nên thấp giọng hỏi Vương Dã thay anh ta: “Cậu cứ nhìn bằng mắt thế mà không quên à!?”

Vương Dã ngẩng đầu, chuyển mắt sang nhìn mặt tường trang trí rườm rà phức tạp nhất: “Những gì ta ghi nhớ không phải là cảnh thực tiễn, mà là cảm giác.”

Lý Tuấn Trì không thể nào theo kịp mạch não của những người theo đuổi nghệ thuật, có hơi lo lắng mà nhìn ông chủ Cảnh, sợ anh ta cảm thấy Vương Dã không đánh tin cậy: “Anh Cảnh, người bạn này của em toàn thế đó, cậu ấy…”

“Phải như vậy chứ,” Ông chủ Cảnh vui vẻ vô cùng, hoàn toàn không chú ý tới Lý Tuấn Trì, nói với Vương Dã, “Tôi cũng đã từng nói với người vẽ trước rồi, nếu như muốn thì tôi sẽ chụp cho một tấm hình đem về, đảm bảo sẽ tỉ mỉ rõ ràng, nhưng thế này thì không đúng, tôi muốn một loại cảm giác nghệ thuật tối cao, muốn cho banner phải làm sao mà đập vào mắt người ta cũng đã thấy đẹp!”

Lý Tuấn Trì: “…”

Hai người đúng là ông nói gà bà nói vịt mà.

Lâm Vụ chẳng nói gì cả, nhìn xong cảnh xung quanh thì nhìn Vương Dã.

Cậu chưa bao giờ thấy trực tiếp một Vương Dã nghiêm túc như thế cả. Chăm chú, trầm mặc, bởi vì không màng đến điều gì thế nên tạo ra một cảm giác khó gần, một cảm giác không dám đến quấy rồi.

Nhưng lại rất cuốn hút, còn lôi cuốn hơn cả sự đẹp trai nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc