SƯƠNG MÙ - NHAN LƯƠNG VŨ

Chỉ còn một tuần nữa là thi cuối kỳ.

Lâm Vụ đã ôn tập theo kế hoạch của mình xong rồi, mấy ngày sau chuẩn bị ngoan ngoãn đi theo Vương Dã, ăn ngon ngủ ngon rồi vui vẻ kiểm tra thôi.

Nhưng mấy anh em 333 kia thì không ung dung được như thế, đến bây giờ mà vẫn còn phải ôn tập với cuồng độ cao, tuy là cơ thể trẻ trung của bọn họ có thể gánh chịu được nhưng tinh thần lại đang vỡ nát dần.

Còn có một nguyên nhân khác nữa mới khổ đến thế—

Học kỳ trước thức tỉnh dã tính nên không thi cuối kỳ, học kỳ này thì trường muốn cho sinh viên theo kịp tiến độ, rồi phải học tập chăm chỉ, mới đầu có tin đồn nghe nói là thi cuối kỳ đợt này sẽ lấy từ nội dung sách giáo khoa, rồi chấm điểm sẽ rất gắt, ai mà ở lại lớp thì cũng không nương tay. Sau đó lúc chuẩn bị thi thì các giáo viên của ngành mới chính thức nhắn nhủ.

Lâm Vụ đương nhiên là rất vui khi thấy các anh em chăm chú học tập, nhưng cái con người chuyên gia cẩu thả cũng bắt đầu nói mớ “Phương pháp phân tích giám sát chất lượng nước”, Lý Tuấn Trì đang định ngâm chân thư giãn suýt nữa đổ cả nước sôi vào, cũng chẳng cần bàn tới Nhâm Phi Vũ chịu áp lực kém nhất đám, trí nhớ cậu ta bắt cậu ngừng làm việc, chỉ có một cái công thức thôi mà lật qua lật lại cả một đêm.

Thứ sáu hôm nay, Vương Dã lại xong thêm một đơn hàng, tiền không nhiều lắm, nhưng mà để dắt Lâm Vụ ra ngoài ăn ngon thì vẫn dư sức.

Hai người ra ngoài đi ăn chơi một đêm, vui chơi giải trí rồi còn coi phim nữa, đến sáng thứ bảy mới quay lại trường, kết quả là Lâm Vụ vừa vào 333 đã thấy ba anh em kia rời giường, hai vành mắt đen thui, kéo thân thể mệt mỏi của mình đi rửa mặt, đánh răng, mỗi người lại còn lẩm bẩm gì đó nữa chứ.

Lâm Vụ ngồi nghe, hay, mỗi người lẩm bẩm nội dung khác nhau nữa chứ.

Nhâm Phi Vũ miệng thì đầy công thức.

Hạ Dương đọc nguyên lý công trình môi trường.

Lý Tuấn Trì đang chiến đấu với hóa học môi trường.

Bây giờ Lâm Vụ nhìn không nổi nữa, cứ như vậy thì chưa thi ba người này điên lên mất: “Các anh em, văn võ chi đạo khi nắm khi buông, hôm nay cuối tuần rồi các cậu tự tha cho bản thân đi.”

“Cuối tuần?” Hạ Dương tựa như một hồn ma, yếu ớt nhìn qua, hữu khí vô lực nói, “Đúng rồi, là tuần cuối cùng trước khi thi rồi…”

Nhâm Phi Vũ đang rửa mặt bỗng cứng đờ lại, khuôn mặt đẫm nước hoảng sợ nhìn chằm chằm: “Hả? Tuần cuối cùng rồi hả? Tớ còn mấy môn chưa học nữa!”

“Đại Vũ, học kỳ trước cậu thì mà cũng có ôn gì đâu, vẫn qua được đấy,” Lâm Vụ nói, lại nhìn Hạ Dương, “Cậu lúc đi học biểu hiện tích cực mà, chỉ cần cậu không nộp giấy trắng từ giáo viên sẽ tha cho mà.”

Hạ Dương lắc đầu: “Đó mà là tích cực ư? Đó là xen vào họng người khác cơ, không bị người ta đánh giá là hay lắm rồi.”

Lâm Vụ: “…” Cậu cũng tự biết thân biết phận đấy.

“Lâm Vụ, cậu nói đúng rồi!” Lý Tuấn Trì ngồi vào bàn chưa được bao lâu bỗng ném sách giáo khoa đi một cái, “Không đọc nữa, úi giời, không phải chỉ là một kỳ thi thôi sao, tụi mình làm sao để nó đảo lộn cuộc sống chúng ta được chứ?”

Cuộc… sống?

Lâm Vụ hơi gian nan nhìn cậu ta: “Cũng không cần tới mức này đâu…”

“Sai lại không,” Lý Tuấn Trì cực kỳ ảo não, “Nãy tớ vừa trả giá với một người, một trăm rưỡi tớ muốn cọc năm mươi, thế thì lỗ có một trăm, lần thứ ba trong tuần rồi đấy!”

Lâm Vụ chậm rãi nheo mắt lại: “Không phải là cậu bảo sẽ không nhận việc mà tập trung học hành sao?”

Lý Tuấn Trì: “Không nhận mà, nhưng hè thì mới tính tiếp.”

Lâm Vụ: “…” Cuộc sống của cậu sao mà ý nghĩa thế.

Có lẽ do bị khí thế của Lý Tuấn Trì lây lan, Nhâm Phi Vũ cũng lau mặt, chuẩn bị nằm xuống: “Mà đầu óc tớ cũng loạn cả rồi, làm sao đây ta.”

Lâm Vụ dở khóc dở cười: “Bảo các cậu kết hợp nghỉ ngơi với làm việc chứ không phải bảo cậu ném sách đi, nghỉ ngơi chơi bời cả một ngày để tinh thuần thoải mái ra rồi mới tiếp tục.”

“Hửm? Nghỉ ngơi chơi bời?” Hạ Dương tự giận chính mình, “Thật không, bây giờ tớ nhắm mắt là toàn thấy chữ thôi, sao mà nghỉ ngơi chời bời được? Đây là một mê cung không có lối thoát rồi!”

Lâm Vụ hiểu cái cảm giác lo âu thế này, nếu như đã lo âu đến thế khó mà thả lỏng người được.

“Tớ hỏi này, Vương Dã làm thế nào thả lỏng đấy?” Lý Tuấn Trì chen vào hỏi, “Hôm qua tớ ở dưới lầu có thấy cậu ấy, lúc đó ở dưới đó cũng có một đống người mà cộng lại thì chẳng ai phấn chấn bằng cậu ấy cả, trên mặt cậu ấy chỉ có mỗi một câu – chắc chắn thắng lợi!”

Lâm Vụ lộ ra một nụ cười xấu hổ.

Cái tinh thần phấn chấn mà cậu ta thấy, rồi chắc chắn thắng lợi gì đó… Thật ra là chẳng liên quan gì đến học hành đâu.

Nhưng mà nói đến Vương Dã thì Lâm Vụ lại nghĩ đến một chuyện khác: “Nếu đã quyết định nghỉ ngơi một ngày thì cũng đừng ở ký túc xá thôi, tụi mình ra ngoài hít thở không khí.”

Hạ Dương đứng trong phòng, chiếm lấy tất cả hơi gió của quạt: “Trời nóng như lửa vậy, chạy đi đâu?”

Ký túc xá 509, Vương Dã lấy điện thoại ra lướt đọc bình luận weibo.

Follower của Vương gia – 509 hiện đã đạt tới 8962, sắp vượt qua con số mười ngàn rồi. Những tấm chiếu mới vào bình luận thì sẽ được những tấm chiếu cũ phổ cập khoa học

Đánh giá thường thấy hot nhất: Bọn tôi lọt hố Vương gia nhờ vào nhan sắc (cả người lẫn tranh đều đẹp á), lại bị dính ở đây nhờ tính cách (Anh ấy tuy là tính tình nóng nảy, lâu lâu sẽ bị khách hàng than phiền do tính cách quá khó chịu nhưng anh ấy lại siêu siêu siêu dịu dàng với người mình thích á tôi dập đầu chết).

Câu trả lời thường thấy của những tấm chiếu mới: Thông tin bên trong dấu ngoặc nhiều quá vậy!

Rồi cái phần bình luận ngày càng sôi nổi lên

Bầu trời khuyết: Tôi tìm lại có thấy một người khen Vương gia mà, người đó nói là anh ấy vẽ thảo siêu nhanh luôn, tính tình cũng rất tốt, chẳng giống như người khác review tí nào [hài lòng][hài lòng]

Núi trống vừa mưa 2046: Bản thảo thì lúc nào chẳng nhanh, nhưng tính tình tốt thì… Cậu chắc chứ?

Đà điểu ghét phải chạy bộ: Hai ba vị khách hàng gần đây thuê Vương gia đều nói rằng thái độ rất tốt, tôi nghi là không phải là trúng số thì là do đang yêu.

Koala gặm lá cây: Nhìn là biết tấm chiếu mới rồi, anh họa sĩ này yêu từ lâu rồi! Chỉ qua @Học tập thật vui vẻ nè

Núi trống vừa mưa 2046: Nói nhỏ thôi, lén theo dõi được rồi chứ đừng chỉ tag thẳng như thế.

Koala gặm lá cây: [Khϊếp sợ] Chẳng lẽ là tôi đu couple pha-ke??

Nam thần của tôi đều là 2D: Chẳng lẽ là đó giờ vẫn chưa thành đôi, bây giờ thì yêu nhau luôn rồi! (Á á á tôi không dừng lại được)

Mấy phút sau, giữa những bình luận đang trò chuyện nhiệt liệt thì lại có thêm một câu trả lời mới.

Vương gia – 509: [Đi ngang qua]

Hai tiếng sau, câu trả lời này mới bị người ta phát hiện, tự đó lại tiếp tục bàn chuyện thêm.

Bầu trời khuyết: Vương gia trả lời tôi kìa! [hưng phấn]

Copenhagen không nghèo nàn: Bắt quả tang được một anh Vương gia!

Koala gặm lá cây: Cái [đi ngang qua] này cũng vi diệu vcl, vậy là tụi mình đoán đúng hay không ta?

Nam thần của tôi đều là 2D: Dựa vào kinh nghiệm đu CP nhiều năm của tôi, cái icon đó có nghĩa là: Đã duyệt [Tôi rất vui nhưng tôi phải lạnh lùng.jpg]

Vương Dã không thấy được những bình luận mới này, vì vừa gửi một tin [đi ngang qua] xong đã nghe thấy một tiếng “keng”.

Hắn còn tưởng là một trong ba vị bạn cùng phòng vừa sáng sớm đã biến khỏi cái ký túc xá nóng nực này, dù sao thì người gửi tin nhắn cho hắn trừ Lâm Vụ ra thì chỉ có 509 thôi, mà hắn thì vừa đi đêm với Lâm Vụ xong.

Ai ngờ rằng là Lâm Vụ thật.

Lâm Vụ: Ngủ chưa đấy?

Vương Dã: [Đến hát một bài ca ru ngủ cho tôi à? Được, đến đây đi.jpg]

Lâm Vụ: Mơ đẹp lắm.

Lâm Vụ: Bây giờ cậu có mệt không?

Vương Dã: Sao đấy?

Lâm Vụ: Đi chơi Escape Room không?

Trước khi đi ăn với Lâm Vụ, Vương Dã đã được ông chủ Cảnh nhắc nhở qua WeChat rằng, nếu như không đi thì sẽ hết hạn chơi mất, mà hôm nay thì chẳng có ai đặt chơi cả, chắc là cuối học kỳ rồi, thành phần khách hàng chính chắc đang vùi đầu vào ôn tập rồi.

Vương Dã và Lâm Vụ thì có thời gian, nhưng mà để chơi thì phải cần 8-10 người, hai ký túc xá thì lại bận ôn tập, hai người họ cũng chẳng quen biết ai khác nữa, Vương Dã trả lời ông chủ Cảnh như thế đó.

Vương Dã: Chỉ hai tụi mình à?

Lâm Vụ: Ký túc xá bên tớ hôm nay nghỉ xa hơi một bữa [lên nào, vui vẻ nào.jpg]

Vậy cũng chỉ mới có năm người.

Vương Dã suy nghĩ một chút, trả lời: Để tớ hỏi tụi kia đã.

[NHÓM CHAT KÝ TÚC XÁ 509]

Vương Dã: Đang ở đâu đấy?

Cát Lượng: Phòng tự học [vất vả][vất vả]

…Trả lời nhanh như thế này mà bảo vất vả hả.

Giang Đàm: Hồ bơi.

Cát Lượng: Ao ước bộ não ấy quá đi [gớt nước mắt]

Nguyên Tư Tiệp: Thư viện, linh dương nhỏ đâu rồi.

Vương Dã: Linh dương nhỏ của cậu muốn chơi Escape Room.

Nguyên Tư Tiệp:??

Vương Dã: Cậu ta không nói với cậu à?

Nguyên Tư Tiệp: [đỡ trán] Có gửi tin nhắn, tớ mới thấy.

Cát Lượng: Cậu đọc sách chăm chú quá đấy.

Nguyên Tư Tiệp: Buồn ngủ, đang ngủ mà.

Cát Lượng: …

Nguyên Tư Tiệp: Tớ là loài đi đêm, ban ngày mệt mỏi thì cũng thường thôi.

Cát Lượng: Vậy cậu đi thư viện làm gì!

Nguyên Tư Tiệp: [Mùa hè nhiệt huyết đã đến rồi.jpg]

Trong hình là một mảnh thảo nguyên lớn sinh động vô cùng.

Cát Lượng không nhìn ra được gì nhưng lại cảm thấy lạ lạ sao ấy…

Vương Dã: Escape Room, sẵn có tám vé, cái chỗ mà lần trước tớ làm banner cho ấy, đi không? @Nguyên Tư Tiệp @Cát Lượng @Giang Đàm

Nguyên Tư Tiệp: Đi thôi.

Cát Lượng: Tập hợp ở cổng trường nhé?

Giang Đàm: Cho xin mười lăm phút.

Cát Lượng: Đúng rồi, phòng chủ đề gì?

Nguyên Tư Tiệp: Chắc là chủ đề Steampunk mà Vương Dã vẽ ấy?

Vương Dã: Không phải, cái khác cơ.

Vương Dã lười đọc tin nhắn lại, ráng nhớ mà gõ chữ vào WeChat: Hình như tên là Long Phượng Trình Tường.

Mười giờ sáng, tám bạn sinh viên nọ chỉnh tề xuất hiện trước cửa tiệm Excape Room. Chiếc banner lớn mà Vương Dã vẽ nên vẫn còn đang được treo, mặc dù là đã treo được khá lâu rồi nhưng nó vẫn bắt mắt xinh đẹp như cũ.

Trước quầy, Vương Dã đưa vé điện tử cho nhân viên, nhân viên thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn bọn họ nói: “Phòng này có thể chơi 10 người, nếu như các bạn thấy sợ muốn thêm người thì phải đợi thêm một lát nữa, khách hàng nào đến thì sẽ tổ đội với mọi người.”

Vương Dã định nói không cần thì Lâm Vụ bỗng nhiên ngăn lại, cảm thấy bất an hỏi nhân viên: “Vì sao ít người lại đáng sợ hơn?”

Mấy tên khác cũng nhận ra, đồng thanh hỏi

Hạ Dương: “Chủ đề phòng này là gì?”

Nguyên Tư Tiệp: “Nội dung phòng này là gì cơ?”

Giang Đàm: “Không phải là ‘Long phượng trình tường’ à?”

“À,” Vương Dã liếc mắt nhìn vé điện tử, phát hiện ra mình nhớ không hết, “Long phượng trình tường chi quỷ tân nương.”

Lâm Vụ: “…”

Sáu bạn còn lại: “…”

Vương Dã bày ra vẻ thản nhiên, hoàn toàn không cảm giác được mình đã nhớ mấy cái phần vô dụng, còn mấy phần quan trọng lại quên hết.

Lâm Vụ muốn đập đầu hắn, nhưng hai bên ký túc xá ở đây cả, làm vậy thì mất mặt Vương Dã lắm, chỉ có thể dùng sức nhéo nhéo tay Vương Dã ở dưới quầy thôi, hai người họ ở gần đây nên chẳng ai chú ý tới.

Vương Dã đang định giơ điện thoại lên cho nhân viên quét vé thì cái tay đã bị người khác nắm lấy rồi.

Cúi đầu nhìn xuống, là Lâm Vụ.

Vương Dã kinh ngạc, không hề nghĩ tới Lâm Vụ lúc nào ở riêng cũng thấy xấu hổ lại chủ động kéo tay hắn, mà lại còn trước mắt nhiều người thế nữa. Sau đó hắn thấy vui vẻ vô cùng, còn vui hơn khi nhận được đơn hàng lớn nữa, nắm tay Lâm Vụ lại, nắm thật là chặt, giống như là sợ người chạy mất.

“Được rồi,” Nhân viên quét xong vé, lễ phép nói, “Trước khi vào trong thì xin các vị cất điện thoại vào trong tủ này.”

Lâm Vụ chẳng nghe thấy nhân viên cửa hàng nói gì cả, lúc cậu bị Vương Dã nắm tay lại thì bắt đầu bối rối rồi, theo bản năng mà giật tay ra ngoài.

Giật một cái, không ra.

Giật lần thứ hai…

“Cậu nhúc nhích cái gì,” Vương Dã quay đầu lại, giọng điệu thì có vẻ hung dữ nhưng ánh mắt lại dịu dàng vô cùng, “Hồi nữa vào cậu đi theo tớ, tớ không buông tay đâu, mấy con quỷ chặn đường gì đó tớ đá sạch cho cậu luôn.”

“…” Lâm Vụ không dám nhìn chị nhân viên hay các anh em nữa rồi, chỉ ngoan ngoãn để Vương Dã nắm tay, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Trong đó toàn là nhân viên công tác, cậu đừng ra tay thật đấy.”

Sáu vị bạn học phía sau…

Nguyên Tư Tiệp: “Căn phòng này là một câu chuyện tình yêu sâu sắc hả?”

Hạ Dương: “Phải sâu sắc vào, nó cũng phải có kết đẹp nữa, kết không đẹp thì không xong với tớ đâu.”

Cát Lượng: “Hy vọng là đèn bên trong tối tối tí, tốt nhất là tối đến mức không thấy được thức ăn cho chó luôn.”

Giang Đàm: “Hai cậu có muốn hôn không? Không hôn thì bây giờ đi vào đi.”

Lời tác giả:

Sáu anh em: [Tay đập hổ sói, chân đá cẩu lương!.jpg]

Bình luận

Truyện đang đọc