SƯƠNG TAN, LỘ RA MÀN SAO LẤP LÁNH CHIẾU RỌI THẾ GIAN


《Quái vật thật sự.》
"Về lời gợi ý của bác sĩ Dạ, mọi người nghĩ sao?" Sherly hỏi.
"Quỷ là xấu, là thứ không ai ngờ đến." Vladimir lẩm nhẩm lại lời gợi ý mà Dạ Ưng cho bọn họ.

"Có thể thấy quỷ này không phải quỷ tốt, nó đứng về phe đối lập với chúng ta, còn là một con quỷ cực xấu.

Cũng không biết xấu là chỉ phẩm chất hay chỉ ngoại hình nữa."
Lucas: "Là thứ không ai ngờ đến, anh nghĩ nó ám chỉ quỷ không phải người, cũng có thể không phải quái vật, mà là một thứ không ai nghĩ tới nó sẽ là quỷ, ví dụ như một đồ vật nào đó chẳng hạn."
Lyudmila gật đầu: "Rất có khả năng, dù sao cũng không ai ngờ đến được quỷ lại là mấy đồ vật không có sự sống đó."
"Vậy chúng ta tới phòng thông tin tìm tư liệu về bệnh viện này đi, hẳn là phải có thông tin nào đó chứ." Tôn Tiểu Mễ nói.
Mọi người gật đầu, lẩn tránh camera trên hành lang, tiến về phía phòng thông tin.
Nhìn thấy khóa điện tử trước cửa phòng, mọi người lâm vào trầm mặc.
Lucas lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Anh không biết hack."
Vladimir cũng nói: "Em cũng không biết."
Những người còn lại nhìn nhau, đồng loạt giơ tay đầu hàng.

Bọn họ cũng không biết hack.
"Có Katya hay Ace ở đây thì tốt rồi." Lyudmila than.
Đáng tiếc, Ekaterina đang đi cùng nhóm Yến Mạc Thù, còn Tinh Mạc Già thì đang phát sốt nằm nghỉ trong phòng bệnh của Dạ Ưng.
Đây là hai người duy nhất biết hack trong số mười người bọn họ.
"Vẫn còn một cách." Tôn Tiểu Mễ nói.
Mọi ánh mắt tập trung vào Tôn Tiểu Mễ.
Trên tay Tôn Tiểu Mễ xuất hiện một đoàn sáng, sau đó từ trong không khí trống rỗng xuất hiện một thanh đao dài sắc bén.
"Phá khóa là được."
Thiên phú của Tôn Tiểu Mễ - Chế Tạo, có thể chế tạo bất cứ thứ gì tùy theo ý muốn của người sử dụng thiên phú, tuy nhiên muốn chế được đồ tốt thì người sử dụng phải có tinh thần lực cao và có trí tưởng tượng phú, tất nhiên, thực lực cũng phải mạnh.
Ừm, hình như đây là cách duy nhất.

Mọi người gật đầu.

Hi vọng sẽ không kích phát báo động.
Tôn Tiểu Mễ giơ đao, dứt khoát chém xuống.


"Cạch" một tiếng, khóa điện tử bị chém đôi rơi xuống đất, và thật may không có tiếng báo động nào vang lên.
Các thí luyện giả nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng mở cửa bước vào phòng.
"Vladimir, em đứng canh ở cửa đi, có ai tới thì nhắc bọn anh.

Nếu lúc đó vẫn chưa tìm xong thông tin thì dùng thiên phú chặn người bên ngoài lại." Sherly nói.
Vladimir gật đầu.
Những người khác phân công nhau đi tìm tư liệu.
Sherly mở máy tính, nhấp vào mục file, tay di chuyển chuột tìm xem có file nào hữu ích hay không.
Lật tìm gần hết các file có trong máy tính nhưng cũng không tìm được gì hữu ích, Sherly đang thất vọng thì một file có tên đề mục rất đáng chú ý đập vào mắt anh.

Anh nhanh chóng ngồi thẳng người, nháy đúp chuột vào file đó.
"Mọi người qua đây một chút." Sherly gọi.
Mọi người nghe gọi, nhanh chóng tụ tập lại bên bàn máy tính.
"Tên của file này..." Tôn Tiểu Mễ nhìn tên file, cảm thấy trong đầu có thứ gì đó lóe qua, không kịp bắt lại.
File mà Sherly tìm thấy có tên là "Nhật ký của bệnh viện".

Cái tên này có khá là khó hiểu, nhật ký của bệnh viện, có lẽ là nhật ký về cuộc sống hằng ngày trong bệnh viện, cũng có thể là, nhật ký của bản thân bệnh viện.
[Hôm nay là ngày bệnh viện thành lập, có thật nhiều người vào, thật đông vui!
Cơ mà sao bệnh nhân lại lạ quá vậy?
...
Mình đã biết, bệnh nhân ở đây đều có bệnh về đầu óc!
Đây là bệnh viện tâm thần!
Tại sao mình lại phải chịu đựng lũ bệnh nhân đầu óc có vấn đề này chứ?!
...
Bọn chúng thực phiền quá, cơ sở vật chất của bệnh viện đều vì chúng mà hỏng hết rồi!
Phải tốn quá nhiều tiền của để mua sắm và sửa chữa!
Ôi, ngân sách đang thương của tôi, giờ còn lại có vài đồng thế này.
...
Ánh mắt của người bình thường khi nhìn bệnh viện khiến mình thật khó chịu.
Đều là bệnh viện, tại sao nhìn những bệnh viện khác thì như thấy chúa cứu thế, còn nhìn bệnh viện này thì lại kì thị và sợ hãi đến vậy?
Thật bất công!
...
Mình cảm thấy mình sắp điên rồi!

Không được, không thể giống lũ bệnh nhân tâm thần này!
...
Mình triệt để điên rồi!
Bệnh viện toàn người điên, vậy thì cùng điên đi!
...
Mình không thích ánh mắt của người bên ngoài, không thích người bình thường.
Nếu đã không thích, vậy phá hủy đi.
...
Hôm nay có một kẻ kì lạ tới bệnh viện, cậu ta không sợ hãi, không kì thị, cũng không có ánh mắt lấp lánh như thấy chúa cứu thế, đôi mắt cậu ta chỉ có tĩnh lặng, nó khiến mình sởn gai ốc.
Kì nhỉ, mình như bây giờ lại còn có cảm giác sợ hãi với kẻ khác sao?
...
Cậu ta hóa ra là viện trưởng mới nhậm chức.
Và cậu ta đem một đống rác vào bệnh viện.
Không, không đúng, mấy kẻ này hoàn toàn bình thường, bị cậu ta làm giả bệnh án.
Sao cậu ta lại làm vậy?
...
Hửm, hình như cậu ta mượn tay mấy kẻ này để giết một đám người.

Ồ, hóa ra mấy kẻ cậu ta đem vào đều là tội phạm, và cậu ta cũng là tội phạm.
...
Cậu ta thực hiện một cuộc thí nghiệm nào đó, hình như định cải tạo một bộ phận nào đấy trên người mấy kẻ bị làm giả bệnh án kia.
Hình như cậu ta muốn tạo một nhục thân mới cho ai đó thì phải.
...
Cậu ta làm thí nghiệm thất bại, sau đó ném hết đống phế phẩm đó ra ngoài.
Không biết yêu quý môi trường gì cả!
Thật đáng giận!
...
Ồ, hóa ra mình hiểu lầm cậu ta, cậu ta có xử lý đống rác đó.
Coi như có chút yêu môi trường.
...
Hôm nay cậu ta có vẻ rất tức giận, thời gian cậu ta ra ngoài xử lý vật thí nghiệm thất bại ngày càng ngắn.

Để coi nào, có kẻ bí mật lấy đi một số phế phẩm, sau đó cải tạo thành một đội quân quái vật, dường như muốn dùng đội quân này tấn công nơi nào đó.
Mình đã biết, những kẻ này muốn tấn công nơi ở của người mà cậu ta muốn tạo nhục thân.
Chẳng trách cậu ta lại tức giận như vậy.
...
Hình như mình cũng gặp xui xẻo rồi.
Đội quân quái vật tấn công không có mục tiêu, thấy cái gì là lao tới cái đó.
Bệnh viện suýt nữa bị phá.
Khốn nạn thật!
...
Có mấy kẻ ngoại lai tự dưng xuất hiện trước cổng bệnh viện, mấy tên này có thái độ thật đáng ghét, chúng khinh thường tất cả, cứ như mình là cao quý nhất vậy.
Mấy tên này khiến mình nhớ tới ngày xưa.
...
Ôi không! Chúng đã làm gì mà khiến cả một tòa nhà ba tầng to như vậy biến thành đống đổ nát chứ?!
...
Lại nữa! Cơ sở vật chất lại bị phá! Lại tốn tiền tu sửa!
Lũ ngoại lai này thật đáng ghét!
Chúng đáng chết!
...
Chúng đáng chết! Chúng đáng chết! Chúng đáng chết!]
"Đọc cuốn nhật ký này cho anh cảm giác rất kì lạ." Lucas nói.

"Cảm giác này cứ như anh đã biết được chân tướng nhưng lại bị ngăn cách, không cách nào đột phá được."
Những người khác đồng tình gật đầu.
"Reng reng reng!"
Tiếng chuông báo động đột ngột vang lên khiến mọi người giật mình.
Mặt Sherly biến sắc: "Có chuyện gì vậy?!"
"Đây hình như không phải chuông báo có người đột nhập, mà giống như là, chuông báo nguy." Vladimir nói.
"Này, trong nhật ký có nói những phế phẩm của Blake Esther đều bị những kẻ nào đó cải tạo thành quái vật đúng không.

Chúng tấn công không có mục tiêu, gặp cái gì là lao vào cái đó." Tôn Tiểu Mễ nói.
Sắc mặt Lucas cực kì xấu: "Chẳng lẽ, chuông báo động này là..."
Như chứng thực suy nghĩ của thí luyện giả Trái Đất, loa khởi động, giọng nói của bác sị Dạ vang vọng khắp hành lang.
"Toàn thể nhân viên chú ý! Quái vật đột ngột tập kích! Lập tức đi tới vị trí của mình, chuẩn bị chiến đấu!"
Rốt cuộc dỗ được Tinh Mạc Già ăn xong bát cháo và uống thuốc, nhìn thanh niên vô tâm vô phế đang ngủ trên giường, Tinh Lan và Dạ Ưng cảm thấy mình đã đạt được một thành tựu khó lấy.
Tinh Mạc Già khi bị bệnh tính cách thật sự quá xấu.

Ngày thường ôn hòa, trầm tính bao nhiêu thì lúc này cứng đầu, bướng bỉnh bấy nhiêu.
Tính tình này của Tinh Mạc Già nếu gặp phải ai không có kiên nhẫn thì đúng là...

Đột nhiên, Dạ Ưng đứng bật dậy.
"Sao vậy?" Tinh Lan không hiểu hỏi.
Dạ Ưng không nói, chỉ thấy sắc mặt anh vô cùng trầm trọng.

Anh cầm laptop lên, mở ra camera theo dõi bên ngoài bệnh viện, thấy được một đàn quái vật đông nghìn nghịt đang tiến tới gần bệnh viện, không khỏi kinh hoảng.
"Sao có thể?! Phải là ba ngày nữa chứ?!"
Tinh Lan thấy không đúng, đứng dậy ngó đầu xem, thấy toàn cảnh bên ngoài bệnh viện thì đồng tử co lại.
Tinh Lan: "Đây là thứ gì?!"
Dạ Ưng nặng nề nói: "Chúng vốn là vật thí nghiệm thất bại của Blake Esther, nhưng có một số kẻ đã trộm đi mấy phế phẩm này để cải tạo thành đàn quái vật này."
"Những kẻ trộm đi vật thí nghiệm thất bại chẳng lẽ là...?!"
Dạ Ưng gật đầu: "Là lũ nền văn minh cấp cao đó."
"Chúng làm vậy để làm gì? Nếu dùng đội quân quái vật này, Trái Đất sẽ bị hủy hoàn toàn, chúng chẳng được lợi gì cả." Tinh Lan ức chế lửa giận hỏi.
"Chúng vốn cũng không quan tâm sống chết của Trái Đất, chúng chỉ muốn tìm chút thú vui thôi." Dạ Ưng nói.

"Vì chính sách hòa bình của bốn vị vương, những tên quý tộc hoàng thất hủ bại này đã rất lâu không được thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng và tiếng kêu sợ hãi của người khác.

Bản thân bọn chúng trời sinh thích chiến tranh đẫm máu, phải sống trong hoàn cảnh hòa bình lâu như vậy khiến chúng không thể nào chịu được."
"Đối với những kẻ này, Trái Đất chỉ là một hành tinh cấp thấp, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Dù sao chúng cũng là quý tộc hoàng thất, chẳng ai làm gì được chúng cả.

Bốn vị vương cũng không thể vì một hành tinh cấp thấp mà khai đao với bọn chúng."
"Ngày từ đầu, lũ nền văn minh cấp cao này chỉ muốn thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng của thí luyện giả Trái Đất trong thời gian ngắn thôi.

Đợi bọn họ đều chết hết rồi sẽ ra tay với Trái Đất, nhưng không hủy đi hành tinh này mà muốn đem người Trái Đất trở thành nô lệ cho chúng.

Nhưng chúng không ngờ tới rằng hai trăm sáu lăm thí luyện giả Trái Đất cho tới bây giờ tất cả đều còn sống, thậm chí bọn họ còn giết vài tên là con em quý tộc hoàng thất của lũ khốn này.

Chúng cảm thấy quyền uy của mình bị xâm phạm, chúng không thể chịu đựng được việc những kẻ đến từ nền văn minh cấp thấp này ngồi lên đầu chúng.

Vậy nên trong lửa giận ngút trời đó bọn chúng lựa chọn hủy diệt."
Khuôn mặt Tinh Lan xanh mét: "Chỉ vì vậy thôi sao?!"
Dạ Ưng nặng nề gật đầu: "Chỉ vì vậy thôi.

Bọn chúng vốn là những tên quý tộc hoàng thất hủ bại đến tột cùng, sống trong nhung lụa bằng cách áp bức người khác, tất nhiên không thể chịu đựng được việc quyền uy của mình bị những kẻ bọn chúng cho là sâu bọ dẫm lên."
"So với đàn quái vật lũ khốn này tạo ra thì bọn chúng mới là quái vật thật sự!" Tinh Lan nghiến răng, tức giận đến run người nói..


Bình luận

Truyện đang đọc